Mập mạp từ thuở nhỏ đã nhát gan sợ phiền phức, khi bị người ta ăn hiếp, trước giờ không dám trực tiếp trả đũa, thường thường chỉ dùng thủ đoạn vô sỉ sau lưng, lén lút trả thù.

Nếu như đối thủ vô cùng mạnh mẽ, chỉ sợ sẽ lại ăn thêm một vố đau nữa, vậy nên mập mạp sẽ thức thời mà chọn biện pháp thắng lợi tinh thần, đợi lúc người ta bỏ đi thì liền len lén nhổ một ngụm nước bọt, chửi đổng hai câu. Văn chương mắng chửi người trong đầu hắn vô cùng phong phú, không cần bất cứ thao tác lựa lời gì, một ngụm nước bọt này đều sẽ nhổ ra hết sức gọn gàng dễ dàng, chính xác mà có lực sát thương.

Sau khi vào quân đội, mặc dù ngay đầu tiên đã gặp phải tay huấn luyện viên gấu chó, sau đó lại tham chiến, từng bước từng bước bị bức luyện ra một thân bản lĩnh cận chiến. Thế nhưng, cái tuyệt học nhổ nước bọt này, chung quy vẫn chưa bao giờ từ bỏ. Giữa mưa bom bão đạn rèn luyện đến mắt tinh mồm lanh, nhổ nước bọt cũng càng tới mức thành thạo như vo gạo. (ài, nhắc tới, lại phải đi nấu cơm - nb)

Đến cả phó thống soái của Bộ Thống soái Leray Mikhailovich còn từng bị hắn nhổ qua, huống chi một gã thiếu tướng Phỉ Dương nho nhỏ này. Một bãi nước bọt này chậm rãi mà chính xác, rơi vào chính giữa mi tâm của Salmon.

Salmon bất ngờ không kịp đề phòng, bị nhổ cho đầy đầu đầy mặt, liền theo phản xạ mà đưa tay áo lau đi.

Hắn không biết, mặt hắn đã sưng húp, dính đầy bùn đất, giờ bị ống tay áo vốn đã nhăn nhúm không còn ra hình dạng gì khi hắn lăn lộn trên mặt đất lau qua, lại càng trở nên nhoe nhoét. Hai bên chiếc mũi cao ngất một đường đen một đường trắng, cả khuôn mặt giống như bị người ta lấy bút lông thấm mực nước vẽ qua một lần. Trên cái đầu lúm nhúm lẫn lộn mồ hôi với bụi đất, có thể thấy được rõ ràng những hạt nước bọt nho nhỏ.

Nhìn dáng vẻ chật vật của Salmon, lại nhìn vẻ mặt trợn mắt cứng lưỡi thẹn quá hóa giận của Carolina và đám quan quân Phỉ Dương bên cạnh, rất nhiều quan binh Trenock đều đã không nhịn được mà cất tiếng khen tuyệt!

Tất cả mọi người đều biết, hành động tập kích hạm đội vận tải Sous này, nếu như không có Carolina cực lực ủng hộ, căn bản là sẽ không thể tiến hành. Hơn nữa, khi mới bắt đầu hành động, hạm đội 1201 nguyên bản đã nhận được cảnh báo của Phỉ Quân, chuẩn bị quay về điểm xuất phát, thế nhưng lại bởi vì Salmon của Phỉ Dương tham công, vậy nên mới khiến cho hạm đội 1201 bất đắc dĩ phải đi cứu viện!

Nếu như đám người Phỉ Dương chết tiệt này chỉ phạm phải mấy sai lầm này thôi thì coi như cũng xong rồi, thế nhưng đáng giận nhất chính là, đối với sự cứu viện của hạm đội Trenock, Salmon không chỉ không cảm kích, trái lại vì giữ mạng, lại lợi dụng hạm đội Trenock vừa kết thúc bước nhảy trở thành kẻ chết thay rồi bỏ trốn mất dạng! Hành vi đê tiện vô sỉ đến mức này, quả thực là khiến người ta tức điên!

Nếu như không phải lo ngại tới mối quan hệ của hai quân đồng minh, lo lắng đến đại cục chiến tranh, các quan binh Trenock đã hận không thể được xông lên ăn tươi nuốt sống Salmon!

Mà lúc này, một ngụm nước bọt này của mập mạp còn khiến cho người ta sảng khoái hơn cả cốc kem ly tháng sáu! Các hạt nước bọt đang lấm tấm trên khuôn mặt Salmon, chính là từng cơn tức nghẹn trong lòng bọn họ... Một cơn tức do sinh mạng của ba mươi bốn nghìn huynh đệ tập trung lại đè ép trong lồng ngực!

Mất vài giây ngây người, Salmon mới kịp phản ứng lại.

Cái kiểu sỉ nhục một cách ngang nhiên này của mập mạp, khiến cho cặp mắt hắn lập tức đỏ bừng lên. Giống như một con trâu đực nổi điên, hắn gầm thét xông về phía mập mạp.

Hai gã quan quân Phỉ Dương đứng bên cạnh vội đưa tay ngăn hắn lại, thế nhưng vẫn không thể ngăn cản được. Trong chớp mắt, Salmon đã mất hết lý trí liền nhào đến ngay trước mặt mập mạp. Cả nắm đấm đã nắm chặt đến mức trắng bệch lộ cả gân xanh vung lên, lao thẳng vào mặt mập mạp.

Thế nhưng, gã sĩ quan tốt nghiệp từ trường quân sự, tổng cộng cũng chỉ tiếp thu ba đến năm tháng huấn luyện quân sự này thì làm sao có thể là đối thủ của một gã mập mạp có thành tích cận chiến số một trong trại huấn luyện bộ đội đặc chủng, đã từng cắn răng lăn lộn trui rèn trên chiến trường, lại còn được học tập võ học khoa học kỹ thuật của Rắm Thối đến mức tẩu hỏa nhập ma, cuối cùng phải "điều hòa âm dương" trên người Bonnie này? (văn với chẳng chương - nb)

Những thứ khác không nói, chỉ cần luận về sức lực, gã mập bây giờ không hề yếu hơn một con gấu Bắc Cực bao nhiêu.

Ngay khi Salmon nhào tới trước mặt mập mạp, mập mạp liền ho khan một cái, hơi chu mỏ...

Cái tên mập mạp này lại muốn nhổ nước bọt! Suy nghĩ này vừa lướt qua trong đầu những người đang vây xem, đã thấy trong khoảnh khắc nhanh như điện chớp, Salmon chỉ vừa mới nghiêng đầu định tránh né ngụm nước bọt của mập mạp, lập tức đã bị một cước nhanh như chớp của mập mạp đạp thẳng vào bụng, đầu trước chân sau mà tung người bay lên giữa không trung, sau đó mới rơi thẳng xuống đất.

Từ đầu tới cuối, hai tay mập mạp vẫn đút ở trong túi quần, thậm chí còn chưa hề nhúc nhích.

"Dừng tay!" Carolina đã tức giận đến run cả người. Một ngụm nước bọt này của mập mạp giống như một cái tát vang dội, tát lên mặt của Salmon, cũng tát lên mặt của bà ta. Dù thế nào thì bà ta cũng không thể tưởng tượng nổi, cái gã thiếu tướng Leray dưới quyền chỉ huy của mình này lại ngông cuồng đến như vậy. Hoàn toàn không thèm để ý đến mình còn đang ở ngay trước mắt hắn mà đánh đập Salmon, rồi còn phun nước bọt, tùy ý làm bậy không coi ai ra gì.

Nổi trận lôi đình, Carolina chỉ vào mập mạp mắng: "Thiếu tướng Điền Hành Kiện! Ngươi còn là một quân nhân sao? Hành vi của ngươi, quả thực giống như một tên lưu manh, một tên vô lại! Ngươi xin hãy nhớ thân phận của mình, quân nhân Phỉ Dương còn chưa tới lượt ngươi ...."

"Tôi sai rồi...." Giọng nói của mập mạp chợt vang lên một cách yếu ớt.

Carolina tựa như một con vịt bị bóp chặt cổ, thanh âm đột nhiên ngưng bặt.

Trước mặt, gã mập mạp Leray bị lời trách cứ nghiêm khắc của bà ta làm cho sợ tái cả mặt, xấu hổ mà cúi đầu, một chân vẽ vòng vòng trên mặt đất, ngập ngừng nói: "Tôi từ sau sẽ không bao giờ đánh hắn nữa... Tôi cũng không phun nước bọt vào hắn nữa....."

Trong cơn kích động, cả đại não Carolina đã trở nên trống rỗng. Hoàn toàn không ngờ rằng mập mạp sẽ có phản ứng như thế này, trong lúc nhất thời, ngón tay của bà ta cứng ngắc trước mặt mập mạp, đứng ngây ra không nói được lời nào.

Cái kẻ đang trước mắt này chính là vị anh hùng Leray được đồn đại ầm ĩ, chỉ dựa vào lực lượng của bản thân đã đoạt lấy toàn bộ cảng tự do Mars, một thiếu tướng có địa vị cao xa, hơn nữa còn là... quân đoàn trưởng quân đoàn số 1 trong cánh quân Mars của mình?!

Carolina chỉ cảm thấy mắt tóe đom đóm. Ánh mắt thoáng qua, đang ở bốn phía bên cạnh, chính là các quan binh Trenock đang mặt mày cổ quái và các quan quân Phỉ Dương đang trợn mắt há mồm.

Mập mạp mặt mày ủ ê mà giương mí mắt lên, cẩn thận nhìn ngón tay đang gần trong gang tấc của Carolina, lại cúi gằm xuống: "Tôi thật sự sai rồi... Lần sau sẽ không dám nữa...."

"Phụt!" Margaret đứng bên cạnh rốt cuộc đã không nhịn được nữa, lén cười ra thành tiếng.

Năm nay được hai mươi ba tuổi thì đã có hai mươi hai năm đi theo bên cạnh Hastings, Margaret hiển nhiên không chỉ đơn giản chỉ là sĩ quan phụ tá của Carolina. Mặc dù rất nhiều người biết cái cô gái xinh đẹp tính tình hoạt bát trời sinh, thậm chí có hơi bất cần này là cháu ngoại của Hastings. Thế nhưng, rất ít người biết được, trong gia tộc Hastings, vị trí của nàng chính là xếp ngay sau Hastings.

Khi nàng năm tuổi, cái thứ hạng này trong gia tộc có thể xem gần như là một sự đùa vui. Do sự cưng chiều của Hastings đối với cô cháu ngoại duy nhất này, cho dù gọi Margaret là Tiểu Ma Vương thì cũng tuyệt đối không quá lời.

Khi nàng tỏ ra đáng yêu, ngươi hận không thể được hôn chết nàng, còn khi nàng tỏ ra đáng ghét, ngươi lại hận không được bóp chết nàng. Trong gia tộc Hastings, tất cả mọi người đều biết, những thứ mà Margaret muốn, tốt nhất là đừng tranh với nàng. Nàng muốn làm gì, tốt nhất cũng đừng cản. Tưởng tượng mà xem, ngay cả khi nàng đốt mất chòm râu của Hastings, ông chẳng qua cũng chỉ cười cười mà cố tình cắt chòm râu thành một đoạn ngắn ngủn cứng ngắc, ôm lấy nàng rồi cạ cho nàng cười không ngừng, làm ra vẻ nghiêm phạt.

Hastings là chúa tể của cả gia tộc mà còn cưng chiều Margaret như vậy, ai lại dám to gan đi chỉ trích nàng sai trái?!

Margaret là do Hastings một tay nuôi lớn. Có thể bởi vì một già một trẻ này đều là những quái nhân mà người thường khó giải thích được, hoặc là phương pháp giáo dục của Hastings có chỗ đặc biệt. Nói chung, khi Margaret được mười tuổi, cô thiếu nữ mà ai cũng nghĩ sẽ lớn lên trở thành một Đại Ma Nữ này lại đột nhiên thay đổi tính tình.

Nàng liền trở nên lịch sự lễ độ tao nhã dịu dàng. Bất kể là về thành tích học tập hay là khi rèn luyện các môn cưỡi ngựa, robot, bơi, đấu kiếm, khiêu vũ, âm nhạc, Margaret đều là độc chiếm ngôi đầu một cách khiến cho người ta kiêu hãnh ở trong ngôi trường sang trọng nhất, cao cấp nhất của Phỉ Dương, nơi tập trung vô số đệ tử quan lại quyền quý và đủ loại thiên tài.

Khi nàng mười lăm tuổi, trong thứ hạng của gia tộc Hastings, nàng vẫn như cũ chiếm vị trí thứ hai. Có điều, lần này, đã không còn là nhờ sự cưng chiều và nhường nhịn của mọi người dành cho nàng nữa. Mà là bởi vì, khi đi theo bên cạnh Hastings, mỗi ngày đều tự do ra vào quân bộ Phỉ Dương, mưa dầm thấm đất, nàng đã thể hiện ra một thiên tài quân sự còn kiệt xuất hơn cả các thế hệ con cháu trong gia tộc Hastings vốn đã đủ để khiến cho người ta ngưỡng mộ kia.

Không ai có thể nhìn thấu được Hastings, cũng không ai có thể nhìn thấu được Margaret.

Tươi trẻ, mê người, tao nhã... Khi mà tất cả mọi người đang cố gắng dùng mọi tính từ tốt đẹp nhất để miêu tả về Margaret, sau khi kết thúc lễ trưởng thành mười tám tuổi của nàng, mọi người bỗng nhiên phát hiện ra, cái cô tiểu ma nữ đã biến mất tám năm kia lại đã quay trở về.

Có điều, lần này, ma nữ đã trưởng thành. Nàng sẽ không dùng bật lửa để đốt chòm râu của Hastings, cũng sẽ không ngang ngược mà chiếm lấy món đồ chơi, ăn hiếp đứa bé lớn hơn nàng, lại càng không vênh mặt hất hàm sai khiến đóng vai nữ vương trong đám con cháu các tướng lĩnh quân đội nữa.

Trên thực tế, nàng đã là nữ vương.

Các thanh niên tuấn ngạn gục ngã dưới chân nàng nhiều không kể xiết. Nàng là ngôi sao rực rỡ nhất trong bầu trời đêm, là đóa tulip mê người nhất của thủ đô Heidfeld Phỉ Dương. Khi nàng mặc váy ngắn rồi xuất hiện ở hộp đêm, nàng tựa như một cô gái Viking hoang dại buông thả. Còn khi nàng mặc trang phục dạ hội lộng lẫy mà xuất hiện ở trong yến hội tư nhân cực kỳ sang trọng, thì nàng chính là một cô công chúa gợi cảm mê người nhất.

Ngươi không thể dùng bất cứ một từ ngữ miêu tả chính xác nào ra để hình dung về nàng. Cao quý hoặc phóng đãng, gợi cảm hoặc tao nhã... Ở trước mặt mọi người, nàng chính là một câu đố mà ngươi vẫn luôn muốn biết đáp án, luôn bị cuốn theo, thế nhưng vĩnh viễn cũng không đoán ra được.

Cảng vũ trụ số 15, một khung cảnh yên tĩnh. Đôi mắt phượng mang đầy ý cười của Margaret đang đảo tới đảo lui trên người mập mạp. Cuối cùng thì trên cái tinh cầu khô khan nhàm chán này, nàng đã tìm được một gã hợp khẩu vị của mình.

Nàng đã từng gặp qua rất nhiều người làm việc không theo lẽ thường, trong số những người này, nàng và Hastings chính là đứng ở đỉnh cao nhất.

Mà bây giờ, nàng đã được thấy một người lại càng thiên mã hành không hơn.

Con mắt của Margaret trở nên cong vút tựa như một vầng trăng khuyết. Nàng chợt nhớ tới văn kiện mà Douglas đã bí mật truyền đến cho mình hơn mười tiếng đồng hồ trước. Một nhân vật đồng thời được cả ông ngoại và Douglas nhìn với ánh mắt nghiêm túc, chắc hẳn... sẽ không quá yếu kém nha!

"Giải tán, tất cả giải tán. Tướng quân Carolina, có chuyện gì, lát nữa chúng ta lại nói. Ở đây đông người, ảnh hưởng không tốt."

Giọng nói của Trương Bằng Trình đã cắt đứt mạch suy nghĩ của Margaret.

Nàng ngẩng đầu, đã thấy ở trước mặt một Carolina đang mặt mày xanh xám và một Trương Bằng Trình đang nín cười, cái gã mập mạp kia liền chỉ tay về phía Salmon đang nằm dưới đất, vẻ mặt lo lắng mà tỏ ra làm người tốt: "Quân y, nhanh lên, hắn hôn mê rồi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play