Gã nghiên cứu viên bán tín bán nghi nói: "Bây giờ cả Liên bang đang ầm ĩ hết cả lên, nói là một đại đội trưởng bộ đội đặc chủng đã một mình giải cứu hơn hai trăm tù binh từ vùng địch hậu, còn nghe nói thôi diễn của chiến dịch lần này cũng là do vị đại đội trưởng đó làm ."
Hắn dừng lại một chút rồi khen: "Thực sự quá lợi hại, nhưng mà đại đội trưởng đó lại không chịu cho tiết lộ danh tính, khiến cho toàn bộ Liên bang cứ đoán già đoán non mãi mà vẫn không biết là ai."
Mập mạp thầm đắc ý, chỉ muốn gào lên đó đương nhiên là do ông đây làm, ngoài ta ra còn ai có bản lĩnh này? Nhưng trên mặt lại làm ra vẻ hèn mọn nói: "Gã đó đúng là ngu ngốc, nếu thật sự là ta làm thì ngu gì mà không thừa nhận, đến lúc đó tiền tài mỹ nữ tất cả đều có, được vạn người ngưỡng mộ, cảm giác thật sảng khoái!"
Mập mạp ngoài miệng thì nói văng nước miếng nhưng trong lòng thì thầm kêu khổ, không ngờ có lúc lại phải tự mình chửi mình.
Gã nghiên cứu viên vẫn chưa chịu buông tha, hỏi tiếp:"Vậy sao ngươi lại ngồi cùng tàu vận tải với các tù binh? Cái này là sáng nay ta tận mắt thấy ở phi trường đấy."
Mập mạp vội đáp: "Những người đó là ai ta đều không biết, hơn nữa đơn vị của ta cũng không phải là bộ đội đặc chủng, chỉ là một tiểu đoàn trinh sát bình thường mà thôi, chênh lệch lớn lắm."
Linh cơ vừa động, mập mạp giơ một ngón tay lên chỉ về phòng thí nghiệm của Boswell, vẻ mặt lén lút ra vẻ thần bí nói với nghiên cứu viên: "Lần này có thể điều đến tác chiến bộ, toàn bộ nhờ vào sư phụ hỗ trợ đi cửa sau đấy."
Với tính tình của lão Boswell thì chỉ cần là chuyện không quan hệ tới việc nghiên cứu thì ai cũng không dám đi hỏi hắn, vì thế nên tên khốn kiếp khi sư diệt tổ này mới dám đá vấn đề sang cho lão.
Nghiên cứu viên thất vọng nói: "Thật sự không phải ngươi à." Thấy Điền Hành Kiện gật đầu khẳng định, nghiên cứu viên rốt cuộc cũng đành buông tha cho hắn mà bỏ đi.
Điền Hành Kiện cười trộm trong bụng, dù sao có đánh chết ta cũng không thừa nhận, làm anh hùng để được cho một cái huân chương rồi đá ra tiền tuyến ông đây quyết không làm.
Hắn vừa quay đầu lại thì nhìn thấy cửa phòng của Mễ Lan không biết đã mở từ lúc nào, Mễ Lan đang đứng nhìn hắn, bàn tay trắng nõn đưa lên che miệng.
Trong lòng biết chuyện nếu bại lộ hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, Điền Hành Kiện mặt dày đi tới, mặc kệ ánh mắt khinh bỉ của Mễ Lan, trong miệng không ngừng cầu khẩn nàng giữ bí mật.
Mập mạp nghĩ thầm, dù sao cũng đã không biết xấu hổ rồi, xem ra hôm nay phải xuất ra chút thủ đoạn, phải giải quyết cho xong nha đầu này, nếu thật sự không được, hôm nay liền bá vương ngạnh thượng cung, bạo lực chinh phục, nếu cũng không được nữa thì trực tiếp giết ngươi diệt khẩu, hủy thi diệt tích.
Mễ Lan đi qua đi lại nhưng vẫn không thèm nhìn tới mập mạp, thỉnh thoảng còn bật cười ra tiếng.
Điền Hành Kiện cười khổ nói: "Mễ Lan muội muội thân ái, muội muốn ta phải thế nào đây? Hiến nghệ hay là hiến thân?"
Mễ Lan đỏ mặt, căm hận nhìn mập mạp, nói: "Ngươi chết đi cho rồi, ai là.. thân ái của ngươi chứ, ai thèm ngươi hiến. . . hiến cái gì, đồ dâm tạc bắt cá hai tay!" Nàng đẩy mập mạp sang một bên, nói tiếp: "Mau tránh ra, đừng cản trở ta làm thí nghiệm."
Vừa nghe đến thí nghiệm, mập mạp vội vàng nói: "Sư muội, sư phụ vừa bảo ta tới xem qua một chút, nói là có vài hạng mục nghiên cứu có liên quan tới robot của ta."
Gã tiện nhân vì muốn thu hẹp khoảng cách mà hai chữ sư muội bị hắn nói ra một cách cực kỳ ám muội.
Mễ Lan bị hắn làm cho bật cười, nói: "Trong mắt ngươi còn có sư phụ sao? Sư muội như ta chắc cũng sẽ như sư phụ bị ngươi bán dứng lúc nào không biết mất."
Mập mạp thuộc về điển hình được đằng chân lân đằng đầu, tiến đến trước mặt Mễ Lan nói: "Vừa rồi ta cũng là không có biện pháp, lại nói quan hệ của hai ta như thế này, ta thà bị muội bán chứ sao dám bán muội.”
Mễ Lan sẵng giọng: "Ai cùng ngươi có cái gì quan hệ chứ? Không nói sư phụ bị ngươi vu oan, chính là vừa rồi. . . Ngươi còn dám đánh ta." Có lẽ là nghĩ đến tình cảnh vừa rồi thì không chịu nổi, cũng có thể là dó có điều gì khó nói, khuôn mặt trắng nõn của Mễ Lan lại đỏ ửng lên.
Dù là nữ nhân sống bằng lý tính thì ai mà lại không có mối tình đầu chứ. Trong phòng thí nghiệm chỉ có những thí nghiệm khô khan, cùng nam nhân trẻ tuổi đầu tiên tiếp xúc, hơn nữa từng cãi nhau ầm ĩ suốt nửa năm, khó tránh khỏi sinh ra một thứ tình cảm mập mờ, mập mạp vốn tự xưng là tâm lý học đại sư sao lại có thể không biết.
Nhưng mà trong lòng hắn vẫn còn mang một đoạn có lẽ được là gọi là tình yêu đơn phương đầu tiên, mỗi khi hắn nghĩ đến chuyện tình cảm, một bóng hình sẽ lại bất tri bất giác hiện lên trong đầu.
Hắn thật sự là vì cái lý do củ chuối là giảm béo mà tham gia quân ngũ sao? Chỉ sợ ở sâu trong nội tâm, vẫn còn là vì nàng mà thôi.
Nếu tình cảm này bị lộ ra, đó tuyệt đối sẽ là câu chuyện cười lớn nhất vũ trụ, còn hắn sẽ được toàn vũ trụ phong cho danh hiệu đệ nhất xử nam ngây thơ, được đúc tượng sáp đặt trong bảo tàng cho mọi người chiêm ngưỡng mất.
Điền Hành Kiện kinh ngạc nhìn hai gò má đỏ bừng của Milan, nhưng rồi tựa như không dám đối mặt lại cúi thấp đầu xuống.
Thấy Điền Hành Kiện cúi đầu, vẻ mặt cô đơn trầm mặc không nói lời nào, Mễ Lan phát hiện đột nhiên bản thân dường như không đành lòng lại chọc ghẹo hắn, bèn lấy ra mấy tập tài liệu, hừ một tiếng nói: "Mập mạp, tự mình xem đi, lần này tiện nghi cho ngươi rồi!" Nói xong liền xoay người đi ra khỏi phòng thí nghiệm.
Cửa vừa đóng lại, mập mạp thở phào một hơi rồi cười, bây giờ hắn đang rất mệt nhọc. Vẻ mặt vừa rồi chính là một trong hành động kinh điển của việc đánh lừa cảm tình trong “Bắt chước như thật”: trên mặt mang theo một tia bi thương, ánh mắt trong suốt mà ôn nhu, bên trong ẩn chứa sự đau đớn và cô đơn không muốn nhớ lại. Mập mạp từng đứng trước gương luyện tập nó rất lâu.
Hắn thở phào một tiếng rồi ngồi xuống, mở những tài liệu nghiên cứu mà Mễ Lan để lại ra xem, Điền Hành Kiện lập tức bị một hạng mục nghiên cứu hấp dẫn, đó là một nghiên cứu về sự biến hình trong nháy mắt của sinh vật kim loại hai trạng thái, mục đích rất rõ ràng, đó là thay đổi khả năng phòng ngự của robot trong nháy mắt!
Ngẫm lại, khi đao của kẻ địch chém vào robot, chỗ bị đao chém đột nhiên được gia tăng độ dày thêm mấy chục cm, cho dù bị chém tổn thương cũng có thể thông qua sự chuyển đổi cực nhanh giữa hai trạng thái để tiến hành tu sửa một cách hữu hiệu.
Bộ tài liệu thứ hai cũng làm cho Điền Hành Kiện mừng rỡ như điên.
Tài liệu này là những luận chứng về việc ứng dụng các thiết bị tấn công điện tử vốn chỉ dành cho robot hạng siêu năng và tàu vũ trụ vào các robot thông thương. Những thiết bị có kỹ thuật công kích còn sắc bén hơn cả [ Thiên Tuyến ] như tín hiệu lừa gạt, mô phỏng, khống chế, công kích, các phương pháp biến hoá đa dạng, cực kỳ hung hãn. Nhưng hệ thống này có một khuyết điểm là tiêu hao quá nhiều năng lượng, hơn nữa đây cũng mới chỉ là ý tưởng, còn đang phải luận chứng. Điều này làm cho mập mạp thấy hơi nhụt chí.
Tiếp đó còn có một số nghiên cứu cải tiến là trực tiếp nhằm vào [ Logic ], mặc dù tác dụng không lớn như hai phần trước nhưng lo lắng rất chu toàn, nếu được áp dụng toàn bộ thì sức chiến đấu của [ Logic ] sẽ tăng lên không ít.
Khi xem qua dánh sách nhân viên nghiên cứu, người chủ trì tát cả các hạng mục nghiên cứu đều là Mễ Lan. Mập mạp ngây ra một lúc, hắn hiểu rất rõ trình tự nghiên cứu khoa học trong phòng thí nghiệm, ai đưa ra kế hoạch thì sau khi được phê chuẩn, người đó sẽ chính là chủ nhiệm nghiên cứu, có vai trò rất lớn, những nhân viên khác chỉ là phụ trợ mà thôi.
Nói cách khác, hắn đi hơn hai mươi ngày, Mễ Lan vì [ Logic ] mà đã đưa ra liền mấy kế hoạch nghiên cứu, có thể hiểu rằng mấy ngày này, sợ rằng ngoài [ Logic ] nàng ta sẽ không nghĩ tới bất kỳ vấn đề nghiên cứu nào khác.
Xem ra, hắn đã thiếu nợ vị sư muội cùng ở chung nửa năm này một ân tình rất lớn rồi. Điền Hành Kiện nghĩ, có cơ hội nhất định phải “báo đáp” thật tốt cho Mễ Lan mới được
Gã tiện nhân lòng lang dạ sói bắt đầu ảo tưởng rồi.
Mong các bạn post các chương sau ấn vào nút "Trích" và k chỉnh sửa Code lung tung.
Thân
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT