Năm 2063 Tân Công Nguyên, ngọn lửa chiến tranh bộc phát từ Tinh
vực Đông Nam, đã lan tràn ra toàn bộ xã hội loài người.
Trên tinh cầu tràn ngập khói thuốc súng, các robot đang xung phong,
từng hạm đội trong vũ trụ đang phi hành rậm rạp như lông nhím, sự
khai hỏa đồng loạt một cách liên tiếp chỉnh tề mà chói mắt, còn
có cả những thi thể hài cốt đang trôi nổi trong hư không vô biên vô
hạn yên tĩnh không chút tiếng động --- Những hình ảnh này, đã
trở thành màu sắc chính của cả thời đại này.
Từng tinh cầu từng tinh cầu di dân bị ngọn lửa chiến tranh thiêu đốt. Các
thanh niên được tập hợp lại với nhau, mặc vào quân trang rồi cầm lấy súng xông lên chiến trường, từng đợt từng đợt sóng dấn thân
vào tiền tuyến. Đa số trong đó chết đi trong chiến đấu, vùi thân trong đất. Còn số ít may mắn, từ trong chiến đấu còn sống trở ra, lại còn được thăng chức.
Còn càng may mắn hơn, thì
được đeo lên cái danh như sĩ quan chỉ huy thiên tài, anh hùng can
đảm, nhân vật truyền kì,... đủ các loại ca ngợi, bắt đầu bộc
lộ tài năng. Ảnh chụp của bọn họ tràn ngập mỗi một màn hình
TV, mỗi một tờ báo tạp chí trên khắp thế giới này. Sự tích
của bọn họ làm cho người ta say sưa nói chuyện nghe hoài không
chán.
Có bao nhiêu người có thể lần lượt tiếp tục những thắng lợi của bọn
họ, lại có bao nhiêu người có thể sống sót trong cuộc chiến
tranh không ngừng không nghỉ này?!"
Chiến tranh tàn khốc,
có thể xoá đi rất nhiều thứ. Kể cả tính mạng con người, kể
cả ký ức con người, cũng kể cả giấc mộng đẹp của một cô gái
trước khi trôi dạt khắp nơi đói khổ lạnh lẽo trong trại tị nạn nơi xa xứ.
Từ trên đường đưa mắt nhìn lại, đều là vô số những chiếc xe quân
dụng, những chiếc robot, những sĩ quan đang tới lui qua lại cùng các
đội binh lính. Học viên của những học viện quân sự lớn, đều đã được bố trí vào phục vụ quân dịch. Công xưởng tăng ca thêm giờ
để sản xuất nhu yếu phẩm chiến tranh.
Từng phiến doanh
trại đơn giản, ở vùng ngoại ô thành thị trải rộng ra, liên miên
không dứt. Ban ngày, tiếng reo hò tiếng quân lính cười khi huấn
luyện điều động vang lên không ngừng. Chập tối, ngọn đèn của
doanh trại giống như biển khơi rộng lớn, liếc mắt một cái nhìn không thấy điểm cuối. Để nghênh đón trận khổ chiến sắp tới,
những quân đội có số hiệu khác nhau, có thể tập trung được, thì đều đã tập trung hết ở nơi này.
Những vũ khí trang bị, linh kiện hạm tàu còn có vô số đồ quân dụng, năng lượng, thức ăn vừa mới sản xuất ra được một chiếc tàu rồi lại một chiếc tàu vận chuyển đến nơi này, tận lực cung cấp cho sự tiêu hao của đội quân đang đồn trú khổng lồ này.
Ngoài quân nhân ra, càng nhiều hơn, chính là dân chạy nạn.
Bên đường, dưới cầu, đang dựng lên từng chiếc lều vải giản dị. Trong doanh trại tị nạn, đã là kín người hết chỗ.
Từ tinh hệ Galileo, từ tinh hệ Bermuda, mấy trăm vạn dân chạy nạn
tràn vào Ludritte, trải rộng mỗi một góc trong thành thị. Bọn
họ ánh mắt ngây dại, dáng vẻ khô gầy, mỗi ngày nằm trong lều
vải, đờ đẫn nhìn binh lính tới lui trên đường, chờ đợi xe cơm
từ chính phủ, xé lịch qua ngày kéo dài hơi tàn. Còn không, thì
chính là liên tục lau nước mắt, cửa nát nhà tan vợ con ly tán,
cái cuộc sống này, đã sớm không còn có cảm thụ.
Quảng cáo trưng binh in ảnh chụp Điền Hành Kiện, đã không còn thấy bóng dáng.
Có lẽ là do Bộ Thống Soái tận lực làm ra, có lẽ là do thế cục
trước mắt khiến cho mọi người đã không rảnh mà đi quân tâm đến
hắn. Tóm lại, vị anh hùng Liên bang Leray này, ấn tượng trong
đầu mọi người, đã phai nhạt đi rất nhiều. Từng cuộc thắng lợi
như kỳ tích mà hắn mang đến, hiện tại xem ra, đã xa xôi giống như
một giấc mộng.
Nhóm người chết lặng thì cái gì cũng
không quan tâm, còn những người còn có chút ít tinh thần, thì
mỗi ngày chăm chú, đều là mỗi một tin tức nghiêm trọng truyền về từ chiến trường.
Mặc dù ngẫu nhiên nhớ tới mập mạp,
cũng đã ở trong sầu lo và uể oải của cuộc sống khổ cực mà
chuyển gót liền quên, bọn họ đang thân ốc còn không mang nổi mình
ốc
Người Jaban, người Derkseyker đã tập kết ở ngoài điểm Bước Nhảy từ
lâu, đó sẽ là một đội quân cực kỳ khổng lồ, bọn họ đang chuẩn
bị để tùy thời tràn vào tinh vực Trung Ương Leray, đổ bộ lên
Ludritte, hoàn toàn chiếm lĩnh cái quốc gia này.
Thứ mà mọi người đang chờ đợi, đơn giản là cái kết cục thế này.
Con cháu Leray sẽ không mất mặt, thế nhưng, sự hy sinh của bọn họ, không đổi lại được thắng lợi cuối cùng.
Ở trước mặt robot cự hạm, khí phách bất chấp của người Leray, đã bị sự hy sinh thảm thiết làm cho hao mòn gần như không còn.
Màn đêm buông xuống, quân đội còn đang tập kết điều động, chuẩn bị cho cuộc chống cự cuối cùng. Thế nhưng, ở trong một gian mật thất tại thủ đô,
lại có một loại thanh âm khác biệt.
“Hamilton nhất định phải
xuống đài chịu tội. Nếu như không phải hắn cực kỳ hiếu chiến, Leray làm
sao mà đến tình cảnh này.” Một người đàn ông trung niên tao nhã lịch sự
đang nhìn xung quanh, kết thúc bài phát biểu của hắn.
“Nói đúng
lắm, không thể để cho bọn hắn tiếp tục như vậy nữa, đợi đến khi Tây Ước
tấn công quy mô, chúng ta cũng chết không có chỗ chôn!” Một gã mập mạp
bên cạnh người trung niên, hổn hển quơ lên bàn tay đầy nhẫn.
Theo tiếng quát to mười phần chính khí của gã mập, trong phòng hội nghị bí mật, tức khắc liền nổi lên nghị luận bốn phía.
“Các vị đều là người danh giá, không giống với mấy loại quỷ nghèo, thế cục
đã đến tình trạng này, chúng ta nếu còn không ra tay, vậy thì chờ chôn
cùng cùng với Hamilton luôn đi!”
"Bermuda tuy nói là đã bị chiếm
lĩnh, thế nhưng tin tức từ bên kia trở về, đám người được Jaban bồi
dưỡng lên đài kia, mấy ngày nay vẫn sống vô cùng thoải mái. Bọn hắn đang phác thảo chương trình nghị sự, không đến vài ngày, tuyên ngôn Bermuda
thoát ly Liên bang sẽ được phát ra. Chúng ta lúc này thay đổi lề lối,
vẫn còn kịp lúc, điều kiện cũng ưu đãi."
“Tây Ước đã vỗ ngực, chỉ cần tinh vực Trung ương buông tha chống cự vũ lực, vậy thì chuyện cũ sẽ bỏ qua. Thứ mà bọn họ muốn, đơn giản chỉ là một thông đạo, cho dù muốn
một chút nhân lực tài nguyên, cũng chẳng có gì ghê gớm. Muốn thống trị
Leray, còn phải lung lạc chúng ta. Chính là không thể tiếp tục đánh nữa
rồi, một khi bọn họ dùng vũ lực cường công, vậy thì sẽ trở thành xôi
hỏng bỏng không!”
Trong mật thất, ngọn đèn đã được chỉnh thành
tối nhất. Trên các vòng ghế sô pha bằng da thật ở xung quanh, hiện đang
ngồi đầy người, nhao nhao cãi cọ mồm năm miệng bảy, bàn luận thế cục
trào dâng căm phẫn.
Ngồi đây, đều là tổng giám đốc của các đại
tập đoàn tài chính, các cây xanh đại thụ trên chính đàn, các lảnh tụ của các đảng phái không cầm quyền của Leray, đều là lão luyện thành thục,
mưu tình sâu xa. Trận chiến này, bọn họ nguyên bản là không đông ý đánh!
Chiến tranh đã tới thời điểm liếc mắt cũng nhìn thấy kết cục này. Đầu hàng!
Cái từ mà trước kia không ai dám nói này, bây giờ đã không còn là cái gì kiêng kỵ nữa rồi.
Bọn họ lúc mọi người đồng tâm hiệp lực, sức
mạnh như thành đồng đã ngậm miệng không nói, thế nhưng không có nghĩa
bọn họ sẽ vĩnh viễn ngậm miệng.
Emmanuel Brodie ngả đầu dựa lên
lưng ghế cao cao, ngón tay nhẹ nhàng gõ tay vịn, hứng thú bàng quan xem
mọi người trong mật thất lên án công khai đối với Hamilton.
Hội
nghị, là do Brodie triệu tập. Hắn là chủ tịch của Hội Cộng Tiến (cùng
tiến) - một đảng phái không lớn chủ yếu do các doanh nghiệp, phú hào và
giai cấp trung sản (*) tổ chức thành, giờ phút này là ứng cử viên Tổng
thống sáng giá nhất của liên hợp ba đảng!
(Theo từ điển Lạc Việt là tư sản dân tộc, cũng có ý đúng nhưng thấy không hợp văn cảnh lắm nên giữ nguyên văn - nb)
Có rất ít người biết, vào ba năm trước, Brodie chỉ là một tiểu thương nhân nhận thầu công trình hệ thống trí năng gia đình! Chỉ dựa vào khứu giác
đầu cơ trời sinh và tinh thần mạo hiểm, khi chiến tranh bắt đầu, mới
nhanh chóng xây dựng hình tượng chiến sĩ phản chiến, nhờ đó mà leo lên
chính đàn.
Brodie có thiên phú chính trị cực cao, hắn hiểu được
cần phải thỏa mãn người ủng hộ mình như thế nào, cũng có được một phẩm
chất cơ bản của chính khách - sự tham lam đối với quyền lực! Hắn quyết
không thỏa mãn chỉ trở thành Chủ tịch của một cái Đảng nhỏ.
Đối
với Brodie mà nói, nếu đã gia nhập vào cuộc chơi này, hơn nữa may mắn
lấy được quyền lợi địa vị mà nằm mơ cũng không nghĩ tới, như vậy, nên
làm cho cuộc chơi này tiếp tục kéo dài.
Cuộc chiến tranh do hai
tập đoàn quân sự lớn phát động đã cuốn theo tất cả loài người này, chính là thời cơ tốt nhất để hắn nhảy lên đỉnh cao quyền lực.
Cho tới
nay, hắn luôn cố gắng liên hợp các Đảng phái ngoài chính phủ lại, kéo
Đảng Dân chủ Công Bằng chấp chính đang vướng sâu vào vũng bùn chiến
tranh xuống ngựa.
Giai đoạn đầu của chiến tranh, hắn thiếu chút nữa thành công.
Thời điểm kia, tổng thống Hamilton bị chiến cuộc liên tiếp bại lui khiến cho sứt đầu mẻ trán, ủng hộ giảm thẳng xuống. Dân chúng quốc nội Leray phản đối chiến tranh, cùng với phong trào dàn xếp của Hội Nghị Nhân Loại Tối Cao, cũng bị vị chiến sĩ phản chiến Brodie này kích động cho khí thế
hừng hực ---- Nếu như không phải chiến cuộc Millok nghịch chuyển,
Hamilton tuyệt đối không kiên trì được đến hiện tại.
Từ sau khi chiến dịch Millok nghịch chuyển, Brodie đã không thấy còn cơ hội.
Leray dưới sự lãnh đạo của Hamilton, bắt đầu tập trung phản công. Quốc Hội do Đảng chấp chính chiếm đa số trong hai viện Thượng Hạ, đối với Hamilton
gần như là dốc hết sức ủng hộ.
Brodie thích thuận nước đẩy thuyền, không thích đi ngược chiều gió. Cho nên, hắn trở nên trầm mặc, chờ đợi hướng gió thay đổi.
Mà hiện tại, thời cơ, hiển nhiên đã chín muồi.
“Các vị…..” Brodie nhẹ nhàng khoát tay áo.
Trong phòng ồn ào náo động, dần dần bình tĩnh lại.
Brodie mỉm cười: “Mấy lần hội nghị, mọi người đều đã biết. Leray hiện tại, còn có tiền vốn để đàm phán cùng với Tây Ước. Về công về tư, chúng ta không thể lại để Tổng thống tiếp tục lạc lối nữa. Leray không phải cường quốc quân sự, chúng ta hẳn nên làm theo truyền thống của chúng ta.”
Đảo ánh mắt, nhìn về góc bên phải gian phòng nơi ngọn đèn ảm đạm nhất, khóe miệng của Brodie, nổi lên một nụ cười ý vị sâu xa: “Sức chịu đựng của
dân chúng Leray, đã đến cực hạn rồi. Mấy trăm vạn dân chạy nạn đang tập
trung ở Ludritte, lòng dân chán ghét chiến tranh, đám lửa cháy lan đồng
cỏ này, chỉ cần chúng ta cho một mồi lửa, là có thể dễ dàng đốt nó lên."
“Mồi lửa thế nào?” Có người hỏi.
Trong góc phòng, vài gã đàn ông ánh mắt vừa chạm với Brodie, đều là tự hiểu trong lòng mà dời mắt đi.
Brodie khóe miệng tươi cười, càng đậm hơn: “Sắp tới tuyển cử Tổng thống, mấy
trăm tỷ kinh phí, đã bị bí mật đưa vào cái kế hoạch Hạt Giống mà chúng
ta ai cũng không biết rõ ràng kia. Hamilton, đến cùng là đang chuẩn bị
chiến, hay là chạy trốn? Thứ mà chúng ta muốn mượn, chính là lực lượng
dân chủ và công chính, chúng ta muốn có một cái chân tướng.”
(đây mới là chính trị )
Ngày 3 tháng 6 năm 2063, thủ đô Ludritte của Leray, đột nhiên bùng phát tuần hành phản chiến. Mấy ngàn vạn người tuần hành đưa ra biểu ngữ, yêu cầu
lập tức chấm dứt chiến tranh, đi đàm phán với Tây Ước vốn vừa đưa ra tín hiệu trước đó. Các đảng phái không cầm quyền đưa ra nghi vấn đối
với mười khoản Quân phí, chỉ trích Haminton không để ý đến mấy
trăm triệu bách tính, hao phí số tiền lớn để chuẩn bị cho mình chạy trốn, thậm chí, còn liệt kê ra mười sai lầm lớn khi
Haminton chấp chính, yêu cầu phụ trách đối với tử vong của
ngàn vạn chiến sĩ Leray, từ chức chịu tội.
Cùng ngày,
hàng chục vạn dân chúng ủng hộ Hamilton đã tự phát tổ chức
đột ngũ tuần hành, đối lập tranh chấp với những kẻ biểu tình
phản chiến. Song phương bộc phát xung đột kịch liệt.
Tin tức này, thông qua mạng dân dụng có ở khắp nơi, thông qua các
loại truyền thông như TV, báo điện tử, báo giấy truyền thống,
nhanh chóng truyền khắp cả Cảng tự do Mars.
Một cái là
lực lượng tàn khuyết thoát ly của Thái Lưu, còn cái kia, lại là lưu phái hạng ba không có truyền thừa kỹ xảo hạch tâm.
Bọn họ liên hợp tuyên bố, thoạt nhìn giống như một trò cười đáng thương.
Trong cuộc hỗn chiến ở Cảng tự do Mars này, hai lưu phái nhỏ liên
hợp tự bảo vệ mình, nhìn thế nào cũng có chút cảm giác
miệng hùm gan sứa. Đối mặt trước ba lưu phái lớn và vài thế
lực có tư cách tranh đoạt ghế bá chủ, liên hợp như vậy có thể làm nên được chút tác dụng gì?
Bản thông báo này, bị
phần lớn người cho là sự sợ hãi quá mà kêu to của kẻ yếu, rồi trực
tiếp vứt sau đầu hoặc là cười trừ.
Nếu như chỉ là hai lưu phái nhỏ liên hợp, vậy thì không có ai thèm
quan tâm, thế nhưng, khi có một nhân vật đại biểu cho Phỉ Minh
trà trộn vào trong đó, cái danh hiệu Đồng minh Hỗ trợ Lưu phái
này, đã trở nên không đơn giản chút nào.
Sự cạnh tranh mấy ngàn năm và cảnh giác bẩm sinh đối với kỹ
xảo, lực lượng hạch tâm giữa các lưu phái, đủ để khiến cho sự
hứng thú này chỉ duy trì ở giai đoạn quan sát.
Ngay vào
lúc này, vẫn là nên co đầu rút cổ vào khu vực phòng thủ của
mình, chờ đợi phong vân biến ảo. Bất cứ hành động thiếu suy
nghĩ nào cũng có thể mang đến một hồi tai hoạ ngập trời. Ai mà biết được cái Đồng minh Hỗ trợ vừa mới thành lập này đến
khi nào thì bị xoá sổ?
Huyễn Ảnh Lưu, làm sao mà lại hợp
cùng với đám người phân liệt ra từ Thái Lưu kia? Đây không phải
là oan gia ngõ hẹp sao?
Mập mạp quả thực là đã tức đến lệch cả mũi.
Mặc dù những đệ tử Tân Thái Lưu này cùng với tập đoàn Cooper có sự khác nhau về bản chất. Thế nhưng, qua nhiều năm như vậy, dù sao
đều là một thành viên của Thái Lưu, trong ngày thường cái loại chuyện xấu bắt nạt lưu phái khác cũng không thiếu. Giữa đệ
tử hai phái, có cừu oán cũng không phải là ít.
Bởi vậy, lần đầu tiên huấn luyện tập trung, đã biến thành một trận quần ẩu.
Đầu tiên là hai gã cơ sĩ vốn đã kết thù trên lôi đài khảo hạch cấp bậc robot trước đây, khi luyện tập công thủ đã lệch khỏi quỹ
đạo phạm vi công kích bình thường. Càng đánh cơn tức càng lớn, rồi biến thành đánh lộn. Ngay sau đó, đệ tử hai phái sớm đã
trợn mắt nhìn nhau cũng cùng nhau xông lên, vung tay vung chân.
Hai bên quyền đến cước đi, nếu như không phải Markevitch dẫn theo các chiến sĩ Phỉ Quân ngăn lại kịp thời, vậy thì có trời mới biết được cái đám thanh niên này sẽ đánh thành cái dạng gì.
Mập mạp làm sao có thể không tức giận được chứ.
Ngay vào vài giây trước, hắn vẫn còn cầm danh sách mà cười trộm trong phòng.
Tân Thái Lưu và Huyễn Ảnh Lưu trước mắt đến phân quán Genel có
1600 cơ sĩ, trong đó bao gồm 470 Đấu Sĩ robot, 86 Kỵ Sĩ robot, 12
Thống Lĩnh robot và một Chiến Thần robot! Chỉ cần huấn luyện
thêm một chút, đây là một lực lượng vũ lực đỉnh cấp mà ngay cả
siêu cường quốc như Phỉ Dương và Binalter cũng phải thèm thuồng!
Phải biết rằng một gã Đấu Sĩ robot, chính là tương đương với Chiến
sĩ robot quân đội cấp sáu. Đây vẫn còn là so sánh qua loa nhất!
Giá trị của bọn họ, không phải nằm ở đẳng cấp của bọn họ,
mà chính là ở hiểu biết và cách sử dụng kỹ xảo của họ đối
với cách đấu robot gần người, cùng với căn bản sau nhiều năm
không ngừng huấn luyện của họ!
Thời đại này, đang là thời đại cách tân chuyển hướng từ tác chiến Robot tầm xa thành tầm gần.
Cạnh tranh mâu thuẫn của pháo năng lượng và vòng bảo hộ năng lượng,
đã đi đến điểm cuối. Trước khi xuất hiện vũ khí có thể thay
thế cho dòng thiết bị năng lượng, robot trang bị pháo năng lượng, muốn tiêu diệt được robot có lồng năng lượng với đẳng cấp tương đương, tối thiểu phải cần đến năm sáu viên pháo tấn công liên
tục. Mà theo sự tiến bộ của kỹ thuật quấy nhiễu điện tử, hệ thống động lực và hành động càng ngày càng tiên tiến, khả
năng tăng tốc càng ngày càng nhanh, khiến cho hiệu quả của công
kích tầm xa đang từng bước giảm xuống.
Ví dụ ở phương diện này, chỉ cần xem qua Thần Thoại Quân Đoàn lúc đầu là biết.
Lợi dụng yểm hộ đan xen kiểu sóng gợn, lợi dụng robot tránh né
không có quy tắc, lợi dụng năng lực trung hoà và khôi phục của
vòng bảo hộ năng lượng, các chiến sĩ Robot của Thần Thoại Quân
Đoàn, khi tiến hành xung phong đối mặt với đạn pháo tầm xa,
thậm chí có thể đạt đến 0 thương vong. Mà một khi bị bọn họ
công kích gần người, vòng bảo hộ năng lượng sẽ không có bất cứ tác dụng gì.
Công kích tầm xa cần phải tấn công mấy
pháo liên tục, mà cách đấu gần người thì chỉ cần một phát
chí mạng, tương phản như vậy, đủ để cho phần lớn đoàn robot
nhanh chóng sụp đổ.
Bởi vậy, các quốc gia ý thức được
phương thức robot tác chiến thay đổi, trên phương diện nghiên cứu
phát triển robot, ngoài việc cường hoá năng lực công kích tầm xa của Robot, lại càng chú trọng hơn đến sức chiến đấu cận chiến
lấy tính thao tác và tốc độ làm trung tâm của robot.
Robot
đời thứ chín và đời thứ mười xuất hiện, đã định ra kết cấu
của chiến tranh robot kiểu mới - áp chế tầm xa và đột kích tầm gần.
Robot có thể nghiên cứu phát triển, thế nhưng, chiến sĩ robot có năng lực chiến đấu gần người mạnh mẽ, lại không
phải trong thời gian ngắn là có thể gom góp được, điều đó cần
phải huấn luyện trong thời gian dài! Huống chi, bởi vì bỏ qua
cận chiến trong nhiều năm qua, hiện tại trình độ huấn luyện bộ đội thiết giáp cận chiến của các quốc gia, vẫn đang dừng lại
ở tình trạng ôm “Điều lệ sử dụng robot” không buông.
Đánh nhau
thì đánh nhau, đệ tử hai phái ngược lại cũng biết được ở đây ai
mới là người được nói, trong chốc lát không hề có một tiếng
động nào, chỉ có hai tròng mắt trừng tới trừng lui không phục
nhau.
Khuôn mặt mập mạp co quắp hai cái, thở dài, hỏi
Jefferey ở bên cạnh: “Tứ trưởng lão, ông đi nói cho bọn hắn biết về thân phận hiện tại của ông đi.”
Đồng Minh Lưu Phái, đệ tử các phái đối xử bình
đẳng, chỉ lấy Phỉ Quân làm cơ cấu quân sự duy nhất. Sự vụ của
Đồng Minh, do Trưởng Lão Viện tham mưu. Sự vụ của Phỉ quân, do
Cố Vấn Đoàn tham mưu. Những vị trí đó, thì đều giao cho thủ
lãnh của các lưu phái. Đệ tử vẫn là đệ tử của bọn họ, lưu
phái vẫn là lưu phái của bọn họ, sau này muốn kiêm quản hay
tách ra, cũng do bọn họ. Thế nhưng, ở trong loạn cục này, trước khi bình định, đây là một cái chỉnh thể!
Thủ lĩnh hai
phái trả lời giống nhau như đúc, nhất thời làm cho mấy vị
trưởng lão và đám đệ tử vẫn đang nhìn chằm chằm nhau như gà
chọi ngượng ngùng mà thu hồi ánh mắt.
Vào Phỉ Quân, chính là biên chế quân sự. Tuy nói là chưa từng đi lính, thế nhưng
truyền thống của lưu phái để lại, cũng vẫn còn là sự phục
tùng.
Jefferey và lão Smith đều nói như vậy, còn ai mà không rõ thân phận của mình?
“Có huyết tính là chuyện tốt!” Mập mạp vừa nói, vừa cởi áo ra,
lộ ra một thân thịt trắng bóng: “Thế nhưng nếu đã vào Phỉ Quân, nên biết đồng tâm hiệp lực! Có bản lĩnh, hãy đi bảo vệ người
nhà của các cậu, hãy đi bảo vệ huynh đệ bên cạnh các cậu, hãy đi liều mạng với địch nhân của các cậu!”
Cầm quân áo trong
tay hung hăng ném thẳng xuống mặt đất, mập mạp cả giận nói:
“Các cậu không phải đánh hay lắm sao, nếu còn đánh chưa đủ, ta
đến đánh tiếp với các cậu!"
Đánh với hắn?
Một số
đệ tử không hiểu rõ lắm vẫn sững sờ nhìn chằm chằm vào một
thân thịt trắng như luộc của mập mạp, còn đám bọn Weatherill,
Bazz và Cosmo, thì sớm đã né ánh mắt đi.
“Không ai muốn đánh?” Mập mạp lạnh lùng hỏi.
Trả lời hắn, là một mảnh tĩnh mịch.
“Tốt lắm, hiện tại, ta tự mình dạy các cậu buổi đầu tiên sau khi
gia nhập Phỉ Quân!” Mập mạp chắp tay sau lưng. nghiêm túc đứng
tại chỗ, bày ra bộ dáng của tay huấn luyện viên gấu chó trong
doanh huấn luyện trước kia, gật đầu với Markevitch đang sắc mặt như sắt đứng ở một bên, Markevitch chợt quát lên một tiếng: “Toàn
thể tập hợp!”
Hiệu lệnh vừa ra, đám người Cosmo,
Weatherill liền di chuyển trước tiên, sau một lúc hỗn độn ngắn
ngủi, tất cả mọi người dựa theo biên chế mà chỉnh tề xếp hàng trước mặt mập mạp.
“Nếu như các cậu còn muốn cuộn mình ngày nào hay ngày ấy ở trong cái
thế giới này, vậy thì nhanh cút đi, nơi đây không phù hợp với
các cậu!”
“Giải tán!” “Tập hợp!”
“Nghe xem tiếng
pháo bên kia, các cậu không có lựa chọn, không bao lâu, các cậu
sẽ phải đối mặt với kẻ địch của các cậu. Đây là số mệnh,
các cậu trốn không thoát!”
“Giải tán!” “Tập hợp!”
“Lý tưởng của các cậu là cái gì, là cái gì đã khiến cho các cậu
khắc khổ huấn luyện một năm rồi lại một năm, chính là để đi
làm lính đánh thuê, đi làm hải tặc?”
“Giải tán!” “Tập hợp!”
“Thời đại này, là một thời đại mà anh hùng xuất hiện lớp lớp!
Các cậu muốn phá vỡ tấm màn thép của cái thế giới này, nhất định phải rèn luyện chính mình trở thành một quân nhân cứng
rắn như sắt thép trước!”
“Giải tán!” “Tập hợp!”
“Nhớ kỹ lời này, các cậu chính là quân nhân!”
**************************
Đoàn đột kích thiết giáp số 1 của đội lính đánh thuê Huyết Sắc, đã tiến vào thị trấn Genel.
Đội lính đánh thuê Huyết Sắc, cũng không phải là tổ chức nổi danh gì. Trên thực tế, trong top 100 của bảng xếp hạng lính đánh
thuê toàn bộ Thế Giới Tự Do, căn bản là tìm không được cái tên
này.
Tương tự, trong top 100 của hạm đội vũ trang, cũng tìm không được cái tên Hạm đội Huyết Dực này.
Thế nhưng, xếp hạng, cũng không đại biểu cho thực lực.
Đối với thủ lĩnh của những lực lượng vũ trang đông đảo dưới
trướng liên minh thương nghiệp Phương Bắc mà nói, đội lính đánh
thuê Huyết Sắc, hạm đội Huyết Dực, còn có doàn robot Huyết
Ảnh thần bí hơn nữa, chính là tuyệt đối mạnh hơn các lực lượng
vũ trang xếp hạng nhất của Thế Giới Tự Do.
Bọn họ biết, ba đội quân này, mới là lực lượng trung tâm tin cậy nhất mà Selwall dựa vào.
Nhiều năm đến nay, bọn họ vẫn nằm co cụm
trong những tuyến đường chằng chịt như mạng nhện của Mars, tiếp nhận
huấn luyện nghiêm khắc bí mật. Mỗi một chiến sĩ, đều là tinh nhuệ tuyệt
đối!
Mà càng quan trọng hơn chính là, trong ba đội quân này, 60%
quan quân cơ sở, đều đã từng đi lính cho bộ đội của các nước. Những
người này, từ nhiều năm trước đã được Hội Phục Hưng Hoàng triều Nadmeck
an bài tiến vào hệ thống quân đội mỗi nước. Bọn họ có một số là chiến sĩ robot cao cấp của sư đoàn vương bài (ace) đế quốc Binalter, có một số
là bộ đội đặc chủng của đế quốc Jaban, rất nhiều người còn làm tới cấp
úy cấp tá. Từ danh sách tác chiến đến hậu cần, chỉ huy thậm chí là tinh
báo, bóng dáng bọn họ chỗ nào cũng có.
Cho đến sau khi xuất ngũ,
những người này mới dùng đủ các loại lý do để đi đến thế giới Tự Do, trở thành ba đại lực lượng vũ trang trung kiên của liên minh thương nghiệp
Phương Bắc.
Từ điểm này mà nói, Selwall có thể gọi là lo mưu tính sâu xa.
Cũng bởi vậy, bất kể là đội lính đánh thuê Huyết Sắc, hạm đội Huyết Dực hay
là đoàn robot Huyết Ảnh, tuyệt đối không phải là thứ mà những lực lượng
vũ trang bình thường của thế giới Tự Do này có thể so sánh được. Bọn họ
là những kiêu binh mãnh tướng chân chính. Bọn họ chẳng những khinh
thường các lực lượng vũ trang khác của thế giới Tự Do, mà ngay cả bộ đội chính quy các nước, bọn họ cũng rất ít khi để vào mắt.
Dung hợp
tinh túy lắng đọng qua mấy trăm năm của bộ đội tinh nhuệ các nước. Một
đội quân vũ trang như vậy, đáng sợ không thể nghi ngờ.
Nhà cao tầng san sát trên đại đạo Green của thị trấn Genel, giờ phút này đã trở thành cảnh vườn không nhà trống.
Theo một đợt âm thanh dày đặc và trầm trọng của robot khi tiến lên truyền
đến, mặt đất và cửa sổ thủy tinh của các tòa nhà liền run rẩy kịch liệt. Vài giây qua đi, chiếc robot chỉ huy một đống to lớn giống như con bọ
rùa bằng sắt thép, được hơn mười chiếc robot chiến đấu đỏ rực vây quanh. chậm rãi dừng lại ở trên đầu đại lộ Green.
Cùng lúc khi robot
chỉ huy dừng lại, hơn mười chiếc Robot chiến đấu liền nhanh chóng vô
thanh vô tức tản ra, giống như sóng gợn dập dờn, tạo thành trận hình
phòng ngự. Hành động chuẩn xác ngắn gọn, không có chút dây dưa dài dòng
nào.
Sau một lát, cánh cửa nặng nề của robot chỉ huy liền mở ra,
một gã quan quân trung niên thân hình cao lớn sắc mặt u ám dưới sự vây
quanh của vài viên cảnh vệ vũ trang đầy đủ bước đi ngoài.
Aldous Codell, đoàn trưởng đoàn thiết giáp đột kích số 1 lính đánh thuê Huyết Sắc.
Nhìn đại đạo Green tịch mịch không tiếng động, Codell lạnh lùng hừ một tiếng.
Là hậu duệ của quân cận vệ Hoàng triều Nadmeck, Codell từng đi lính cho sư đoàn thiết giáp Vương bài số 6 đế quốc Binalter. Bắt đầu từ thằng lính
quèn, rèn luyện lăn lộn, thăng chức lên thiếu úy đại đội trưởng. Sau đó, được tuyển vào tiểu đoàn đột kích đặc chủng, trong khu vực xung đột,
lấy sự chấp hành kiên quyết quyết đoán và giết chóc lãnh khốc vô tình mà trứ danh.
Không kẻ địch nào có thể ngăn cản được bước chân của
hắn. Mỗi một đối thủ ở trước mặt hắn, đều bị hắn dùng tư thế cường ngạnh nhất mà cứng rắn nghiền nát.
Không quản thương vong, không để cho đối thủ bất cứ cơ hội nào, không giữ lại tù binh. Đây là ba tiêu chuẩn lớn của Codell.
Mười năm đi lính, đến khi Codell nhận được lệnh điều động của Hội Phục Hưng
Nadmeck, hắn đã là trung đoàn trưởng của trung đoàn 1 thuộc sư đoàn
thiết giáp vương bài số 6 của Binalter.
Dưới sự an bài của Hội
Phục Hưng, đi đến thế giới Tự Do Mars, Codell lúc ấy vô cùng đắc ý. Hắn
vốn tưởng rằng, lấy thân phận tư lịch của hắn, tiến vào đoàn robot Huyết Ảnh trung tâm nhất để làm đoàn trưởng thì cũng không có vấn đề gì. Thế
nhưng ai mà biết được, lại bị ném đến đội lính đánh thuê Huyết Sắc, làm
đoàn trưởng của đoàn thiết giáp đột kích số 1.
Chênh lệch như vậy, đến nay vẫn như cũ làm cho Codell canh cánh trong lòng.
Mặc dù đều là đoàn trưởng, thế nhưng, đoàn trưởng của đoàn robot Huyết Ảnh
và đoàn trưởng của đội lính đánh thuê Huyết Sắc, căn bản là khác nhau
một trời một vực.
Đoàn Robot Huyết Ảnh mặc dù từ tên gọi mà xem,
chỉ là biên chế một trung đoàn, thế nhưng trên thực tế, đây là một đội
quân thuần thiết giáp vũ trang do những chiến sĩ robot tinh nhuệ nhất
tạo thành. Chín tiểu đoàn mãn biên chế, gấp ba lần biên chế của trung
đoàn robot bình thường.
Mà đội lính đánh thuê Huyết Sắc lại giống như một món thập cẩm, trong phân chia của Bắc Minh, lại thuộc về vũ
trang hạng hai. Cái tập đoàn có số người lớn nhất này, có sáu trung đoàn bộ binh cơ giới hóa toàn bộ, một hạm đội vũ trang, một trung đoàn vận
tải hậu cần, và hai trung đoàn robot. Đoàn thiết giáp đột kích số 1 dưới tay Codell, chỉ là một trong số đó.
Từ ngày nhậm chức trở đi,
Codell vẫn nghẹn một cơn tức. Hắn muốn chứng minh cho đám ngu ngốc đoàn
Robot Huyết Ảnh kia nhìn, chỉ có hắn mới có thể rèn ra một lực lượng
thiết giáp chân chính kiên cố không thể phá vỡ! Mấy năm không ngừng
chỉnh đốn và sắp xếp huấn luyện nghiêm khắc, hiện tại 1200 chiến sĩ
Robot của đoàn thiết giáp đột kích số 1, theo hướng ngón tay chỉ của
hắn, giống như một cơn lũ lang hổ không chừa một tấc cỏ.
Thế
nhưng Codell không nghĩ đến, chờ tới chờ lui, đến khi chiến tranh Cảng
tự do Mars rốt cuộc bộc phát, đoàn thiết giáp đột kích số 1 vẫn không
được xem là chủ lực của Bắc Minh.
Khi đoàn Robot Huyết Ảnh đóng
quân ngoài thành Trung tâm, giằng co chính diện với uy hiếp lớn nhất của Bắc Minh là Long Hưng Hội, thì nhiệm vụ mà mình nhận được, chỉ là đến
thị trấn Genel tiêu diệt một cái phân quán lưu phái nho nhỏ. Trận chiến
thứ nhất của đoàn thiết giáp đột kích số 1 vốn đã mài đao mấy năm qua để tham dự vào việc phục hưng Hoàng triều Nadmeck, lại là ở một cái địa
phương quỷ quái như thế này!
Lại nhìn lại điện lệnh do Selwall kí ở trong tay. khuôn mặt của Codell không chút thay đổi mà liền trở nên lãnh khốc.
Selwall ra lệnh, chính là tiêu diệt hoàn toàn phân quán Thái Lưu Genel và tất cả lực lượng phụ thuộc.
Mà điều Codell hiểu chính là:
Chó gà không tha!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT