Giữa những người đang yêu nhau mà phải xa cách lâu ngày, luôn luôn có rất nhiều điều nói không bao giờ dứt.

Mập mạp đang hưởng thụ sự ấm áp trên chiếc sô pha trong phòng khách cùng với thân thể mềm mại thơm tho của An Lôi ỷ ôi bên người hắn, chăm chú nghe hắn nói từng câu về những trải nghiệm trong quá khứ và những ước mơ trong tương lai.

An Lôi khi nói chuyện thường hay yên lặng, ôm mập mạp, vùi đầu vào trong lòng hắn vuốt nhẹ không thành tiếng, sau đó mới hỏi về những chuyện về sau của mập mạp ở Gatralan.

Gã mập map không có tiền đồ bị hương thơm ôn nhu của nữ thần trong lòng khiến cho càng lún càng sâu. Khi hắn cuối cùng phát hiện ra, mọi chuyện của mình cùng Bonnie, đều đã bị An Lôi lật ra không còn gì, lúc đó cũng đã muộn rồi.

An Lôi vẫn là cô gái An Lôi ngây thơ đến trắng tinh kia, thế nhưng, điều này cũng không cản trở nàng một lúc nào đó biến hóa nhanh chóng, trở thành một tiểu yêu tinh hại chết người.

Nàng sẽ ngọt ngào mà ngã vào trong lòng của ngươi, hỏi tới vấn đề mà nàng cảm thấy hứng thú muốn hỏi một cách xa xôi, cũng véo ngươi vài cái khi ngươi nói dối, và véo vài chục cái khi ngươi nói thật . Không nặng không nhẹ cũng không đau đớn, thế nhưng sự ngứa ngáy, khiến cho trong lòng của ngươi giống như bị mèo cào.

Khi ngươi ôm nàng mà tùy ý đùa cợt, nàng sẽ thở gấp rồi rên rỉ, lấy sự chống cự vừa phải để khiêu khích ngươi. Thân thể ấm áp thơm tho mềm mại của nàng, luồn lách giống như cá chạch, khi tâm tình của ngươi tăng vọt lên, lại soạt một cái luồn ra khỏi cái ôm của ngươi.

Khi đầu ngón tay của ngươi vẫn còn lưu lại mùi hương thoang thoảng từ thân thể của nàng, vẫn còn dư vị đàn hồi từ bộ ngực trắng noãn, nàng đã đỏ mặt lui về một góc của ghế sô pha, điềm đạm đáng yêu như dê con mà nhìn ngươi một cách xấu hổ, khiến cho ngươi hận không thể mở phanh cả trái tim mình ra cho nàng xem.

Mập mạp đã bị móc nhẵn cả trái tim rồi.

Khi tất cả kiểm tra đều kết thúc, An Lôi liền cười yêu kiều mà tuyên bố, giờ đi ngủ đã đến rồi!

Mập mạp ngây ngốc nhìn cặp mông xinh đẹp uốn éo của An Lôi đi lên cầu thang, bỗng nhiên liền nhận ra. Theo thời gian trôi qua, bất tri bất giác, cái nữ hài thanh mai trúc mã như tinh linh xinh đẹp dưới ánh mặt trời kia của mình kia, đã trở thành một nữ nhân phong tình vạn chủng, trưởng thành hoàn toàn cả về sinh lý lẫn tâm lý.

Càng chết người hơn là, nàng cũng đã được tiếp nhận qua sự huấn luyện nghiêm ngặt của một trung tá tại ngũ trong Cục Tình báo quân sự Leray.

Nữ đặc vụ gian ác này!

Sáng sớm ngày hôm sau, khi mập mạp tỉnh lại, ánh nắng ban mai đã xuyên qua tấm rèm cửa sổ, chiếu vào bên giường. Trong vườn hoa dưới nhà, An mụ đang nói gì đó với An Lôi, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng làm nũng của An Lôi.

Một chú chim sơn ca mỏ xanh màu lông rực rỡ, từ trong ánh dương quang đậu xuống trên ban công, nhẹ nhàng nhảy qua lại vài bước, cảnh giác quay đầu nhìn bốn phía một chút rồi mới ngừng lại. Chỉ vài giây sau, nó lại mổ mổ vào bên cánh của mình, phóng người lên, trên không trung líu ríu kêu lên hai tiếng rồi vỗ cánh bay vào trong rừng cây ở phía xa xa.

Mập mạp lười biếng nằm ở trên giường, một ngón tay cũng không muốn động. Cuộc sống an bình như vậy, đã rời hắn một thời gian quá lâu rồi. Buổi sáng sớm như thế này, mỗi một giây một phút đều quý giá như vậy, có thể nằm ở trong này mà lắng nghe, mà quan sát, cảm nhận được cuộc sống sinh hoạt, chính là một hạnh phúc lớn lao.

Một ý nghĩ lười nhác tê dại cuốn đi toàn thân, mập mạp thích thú xoay mình làm biếng một cái. Thân thể thả lỏng nằm ở trên giường mềm mại, thoải mái đến rên rỉ kêu lên.

"Điền Mật Mật! Thức dậy mau!" Theo tiếng giày cao gót lên cầu thang thanh thúy, thanh âm của An Lôi tại cửa vang lên.

"Không dậy đâu!" Mập mạp có chút nghẹn khuất mà giận dỗi nói.

"Mau..." An Lôi xoay mở cửa.....: "Aaaa!!!"

Trong tiểu lâu, đồng thời vang lên hai tiếng thét chói tai.

" Ngươi thế nào mà không mặc quần áo, cái đồ biến thái này! Sắc lang!" An Lôi liền phát điên một trận.

" Ngươi thế nào mà lại tùy tiện vào phòng ngủ của người ta, cái đồ nữ sắc lang này, cuồng nhìn trộm!" Mập mạp không cam lòng tỏ ra yếu kém, lấy tay bưng lấy chỗ yếu hại, xấu hổ nói.

"Điền Mật Mật, ngươi chết chắc rồi!"

An Lôi nhào tới, trong phòng liền vang lên tiếng hét bi thảm của mập mạp cùng tiếng cười khanh khách của An Lôi.

Khi An Lôi thỉnh thoảng phát ra tiếng thét chói tai trong tiếng cười hồng hộc, An mụ dưới lầu liền cười tủm tỉm, một bên nhanh chóng rửa rau và làm điểm tâm ở trong nhà bếp hơi nước hầm hập một cách vui vẻ, một bên thỉnh thoảng lại cưng chiều nhét vào trong miệng Rắm Thối một miếng bánh bao vừa mới chưng xong.

Bị lão nhân hoàn toàn coi như hài tử để nuông chiều, Rắm Thối cũng không cảm thấy phản cảm. Một kẻ chưa từng trải như nó, có lòng hiếu kỳ rất lớn đối với tình cảm của nhân loại. Mà chuyện dung nhập vào một gia đình, đối với nó mà nói, là một thể nghiệm khó có được.

Nếu như nói khi ở chung với mập mạp, Rắm Thối thể nghiệm được chính là sự tín nhiệm hoàn toàn cùng sự vui đùa không hề kiêng nể. Như vậy, khi ở bên cạnh An mụ hiền lành, Rắm Thối liền có một cảm giác dễ chịu mà chưa bao giờ tưởng tượng ra được, không thể nói ra lời và không cả muốn rời xa. Cái cảm giác này, khiến cho nó nghĩ rằng mình thực sự là một con người, mà không phải là một Trí năng nhân tạo cô độc.

Khi cõng An Lôi xuống lầu và liếc mắt thấy Rắm Thối, mập mạp thiếu chút nữa mà cười chết mất.

Khuôn mặt phúng phính bôi đầy bột mì, Rắm Thối một bên vừa nắm góc áo của An mụ đi theo không rời giữa nhà bếp và nhà ăn, một bên vừa đem chiếc bánh bao ở trong tay nhét vào trong miệng. Cũng không biết, cái thân thể nhân tạo của cái tên này rốt cuộc có nhận biết được mùi vị nào hay không. Dù sao thì, mấy cái bánh bao này rốt cuộc đã lãng phí rồi.

Ngày tháng an bình luôn luôn gợn sóng phẳng lặng, thậm chí còn có vẻ có chút khô khan. Ăn xong điểm tâm, mập mạp liền bồi An mụ tản bộ ở trong công viên bách thảo cạnh khu dân cư, thuận tiện đi cửa hàng tự chọn ở thành vũ trụ mua một ít rau, sau đó về nhà giúp An mụ làm bữa trưa.

Sự khoái nhạc khi làm cơm, mập mạp sẽ không giành mất của An mụ. Hắn chỉ là cùng Rắm Thối ở bên cạnh làm trợ thủ mà thôi. Đối với lão nhân mà nói, được nhìn thấy mấy đứa con của mình ăn ngon lành trên bàn đầy thức ăn do chính tay mình xào nấu, đó chính là ý nghĩa lớn nhất của nhân sinh rồi.

Mễ Lan và Bonnie mỗi ngày đều đến chơi nhà. Ba nữ nhân đều rất có ăn ý. Có đôi lúc, các nàng hội tụ ở cùng một chỗ, thảo luận các vấn đề của phụ nữ, ném mập mạp ra xa. Lại có đôi lúc, một người trong số các nàng, sẽ lẳng lặng mà bồi bên cạnh mập mạp hoặc là đeo cho hắn một cái kính râm, kéo hắn đi dạo phố.

Bất quá, đây hiển nhiên cũng không phải toàn bộ sinh hoạt của một tên cuồng tình dục.

Buổi tối, khi An Lôi đi tắm, luôn luôn phát hiện ra một số thiết bị nhìn lén. Nàng cố ý làm bộ như không biết, cũng sẽ đùa nghịch với mập mạp ở trên giường, thế nhưng vẫn không cho phép hắn làm gì, khiến cho mập mạp lần lượt mấy lần úp mặt xuống gối mà khóc ròng.

May là, vẫn còn Mễ Lan cùng Bonnie.

Mễ Lan đã từng trải qua mùi vị cũng không cự tuyệt sự quấy rối của mập mạp. Nàng sẽ ở trong một căn phòng nhỏ trong phòng thí nghiệm của nàng, trút bỏ đi bộ áo trắng của nghiên cứu viên. Lấy song nhũ cao vút cứng chắc, bờ mông đẫy đà cùng chiếc eo thon cong nhỏ cực chuẩn của nàng, lần lượt khiêu chiến cực hạn của mập mạp, cho dù xụi lơ như bùn mị nhãn như tơ nhưng vẫn không chịu thua.

Mà Bonnie, thì lại đỏ bừng mặt khi bị mập mạp kéo vào một căn phòng xa hoa của đại khách sạn Ismail, lột đi vỏ ngoài cao quý xinh đẹp khiến cho người ta không dám tiếp cận kia, thay đổi đủ loại tư thế, hoàn toàn hóa thân thành một vưu vật tuyệt thế sở hữu của một mình mập mạp.

Đây, mới là sinh hoạt hạnh phúc của mập mạp!

(Trích một câu bình luận của đồng chí nào đấy: "Thằng mập mạp đạp phải c*t gì mà số đỏ hết nói")

Từng ngày từng ngày qua đi. Trong thời đại chiến tranh nguy ngập sớm tối này, các tin tức mỗi ngày nhiều lần truyền phát đi trên TV, các ngã tư vắng vẻ mà lạnh lùng, các danh sách tử trận không ngừng thay đổi, đều đang nhắc nhở các nữ nhân bao dung lẫn nhau, quan tâm lẫn nhau. Nhắc nhở các nàng quý trọng cuộc sống an tĩnh bình lặng này, nắm chặt mỗi giây mỗi phút, trải nghiệm sự tốt đẹp của sinh mệnh.

Cùng với đó, các chiến báo mỗi ngày đến từ quân bộ, đã nhắc nhở mập mạp rằng, cuộc sống như vậy, là một sự xa xỉ. Chiến tranh vẫn còn đang tiếp tục, và bản thân mình, vẫn còn đang gánh vác trách nhiệm ngày càng lớn.

Bởi vậy, ngoại trừ hưởng thụ sinh hoạt, mập mạp trong lúc rảnh rỗi, cũng sẽ chui đầu vào trong phòng thí nghiệm của Mễ Lan.

Phòng thí nghiệm Galypalan, chính là đất lành của mập mạp. Nếu như không phải học tập huấn luyện lúc ban đầu ở trong phòng thí nghiệm, nếu như không phải được sở hữu chiếc [Logic] mà người thường đến nằm mơ cũng không có được, bằng vào một binh sĩ sửa chữa nho nhỏ, chỉ sợ đã sớm táng thân ở trên chiến trường.

Lắm nghề thì không đè thân, đây đã trở thành tôn chỉ nhân sinh của mập mạp. Phàm là đồ vật hữu dụng đối với hắn, hắn sẽ hạ quyết tâm buộc bản thân mình đi học, đi luyện, đi nghiên cứu. Kể cả là mấy trò gà gáy chó sủa, nói không chừng lúc nào đó, lại có thể giúp hắn nhặt về cái mạng.

Khẩu kỹ, đã từng trợ giúp mập mạp giải quyết nan đề không chỉ một lần. Hiện tại, chỉ cần là một người mà hắn đã từng lắng nghe qua, hắn có thể mô phỏng theo được giống chín tầng.

Quyển sách {Ẩn thân thuật thích khách} tập hợp ma thuật, ảo thuật, tâm lý học, quang học,... mà mập mạp học tập lúc ban đầu kia, chính là thứ mà hắn sử dụng tối đa. Tiêu thất tiềm hành cùng tiềm hành robot của hắn sở dĩ lợi hại, chính là bởi vì hắn bởi vì hắn đã sử dụng một lượng lớn kinh nghiệm được truyền thụ ở trong quyển sách.

Mà là một nhà tâm lý học cấp đại sư, mập mạp lại càng kết hợp với các chiêu lừa bịp, ở Gatralan đã từng lừa đến bầu trời đen kịt. Đến một kẻ vẫn cẩn thận từ trước đến nay như Reinhardt, cũng từ đầu đến cuối không hề xem thấu được bộ mặt thực sự của mập mạp. Trong mắt của tất cả các quý tộc Gatralan, mập mạp bất quá chỉ là một gã kỹ sư máy móc có chút thiên tài và thật thà mà thôi.

Hiện tại mập mạp muốn khóc thì sẽ rơi lệ, cười một cái thì trông sẽ thật thà. Hoạt bát khả ái ngây thơ chất phác, toàn bộ con mẹ nó là đều soi gương mà luyện ra hết, ăn khổ cũng không ít.

Mà lần này, ngoại trừ tiếp tục học thêm một cách chuyên sâu hơn về đủ các môn như khẩu kỹ, lừa gạt, ma thuật ảo thuật, tâm lý học, thôi miên ám hiệu đồng thời rèn luyện điều khiển robot và cách đấu tay không trong khoang trọng lực của phòng thí nghiệm ra, quan trọng nhất chính là, mập mạp phải tiếp tục nghiên cứu nhật ký làm việc của Kaspar.

Với ánh mắt chuyên nghiệp của mập mạp, hắn biết rất rõ robot đời thứ 12 mà đế quốc Binalter nghiên cứu chế tạo ra đến tột cùng có bao nhiêu lợi hại.

Nếu có được số lượng nhất định, cái loại robot này, thậm chí có thể thay đổi toàn bộ thế cục chiến tranh!

Nhất là trong vũ trụ, nếu như máy bay chiến đấu không đủ, vậy thì bất cứ hạm đội nào gặp phải phục kích quần thể của loại robot này, đều sẽ chịu thiệt hại lớn. Lại xem về cấp bậc động tác cùng năng lượng của loại robot này, trong chiến tranh trên mặt đất, nó cũng chiếm ưu thế tuyệt đối.

Toàn thân có thể né tránh được dưới pháo kích của chiến hạm và sinh tồn giữa khe súng làn đạn rậm rạp, như vậy, trên mặt đất, có bao nhiêu robot có thể uy hiếp tới nó? Lại với đao laser năng lượng cao có thể phá vỡ chiến hạm của nó, có robot nào có thể chống đỡ được một kích toàn lực của nó đây?

Loại robot như vậy, chỉ cần một chiếc, cũng đủ tác động đến thắng bại trong chiến đấu giữa các trung đoàn cấp 1. Vậy thì bếu trong một chiến dịch có được mười chiếc, hay thậm chí là vài chục chiếc robot như vậy thì sao?

Loại robot này rất bí ẩn, đừng nói là tìm được nhược điểm của loại robot này, ngay cả lúc nào sẽ gặp phải nó, mập mạp cũng không biết.

Hắn chỉ biết là, nếu như không nghĩ biện pháp đuổi theo đón đầu mà nói, cái quốc gia này, sẽ phải hi sinh càng lớn hơn nữa. Mà một ngày nào đó trong tương lai, bản thân mình không chừng cũng sẽ nằm xuống dưới lưỡi đao của cái loại robot dữ tợn này.

Robot, dựa theo công năng, phân chia làm mười bộ phận, phân biệt là hệ thống động lực, hệ thống vũ khí, hệ thống thăng bằng, hệ thống điện tử, hệ thống điều khiển, hệ thống nhận biết, hệ thống phòng ngự, hệ thống cử động, hệ thống năng lượng cùng hệ thống tính toán.

Vũ khí, thăng bằng, điện tử, điều khiển, nhận biết, phòng ngự,... những hệ thống này là không cần phải giải thích, tên đã mang theo ý nghĩa, chỉ các vị trí như pháo năng lượng, vũ khí áp sát, thiết bị thăng bằng khi cử động, Rada, máy làm nhiễu, ống nối (*), bàn phím cùng với ống nhòm, thiết bị quang học, lồng năng lượng, thiết giáp,...

(*nguyên văn:通杆, thông can, cần nối, ống nối??)

Thứ đặc biệt cần phải giải thích, chính là hệ thống động lực cùng hệ thống cử động. Hai cái hệ thống này là có bản chất khác nhau. Hệ thống động lực, là chỉ động cơ trung tâm của robot cùng với các thiết bị điều khiển mấu chốt. Mà hệ thống cử động, là chỉ các bộ phận như chân máy, thanh truyền (lực), bánh răng, thiết bị đẩy phụ trợ,... của robot.

Mà hệ thống tính toán, thì là máy tính ghi chép chứa đựng tất cả các chương trình của hệ thống, đồng thời khống chế cùng phân phối động lực, năng lượng.

Mập mạp làm một binh sĩ sửa chữa, đối với những hệ thống này đã không thể nào quen thuộc hơn được nữa rồi. Thế nhưng, sau khi học tập nhật ký làm việc của Kaspar, hắn mới chính thức lý giải được sâu sắc về những hệ thống này. Dưới cánh cổng lớn mà Kaspar mở ra cho hắn, mập mạp đã thấy được một thế giới vô cùng mới mẻ.

Sư khác nhau của mỗi một hệ thống, đều sẽ dẫn đến tính năng cùng phong cách của robot khác biệt một trời một vực.

Giả dụ như nói về robot hình thú, robot hình sâu và robot hình người, ở trên hệ thống hành động, đã có sự phân biệt về bản chất. Mà sự phân biệt này, lại dẫn đến sự khác nhau về phân phối động lực và nguồn năng lượng, cùng với sự khác nhau về phương thức điều khiển. Mà cho dù là cùng một loại robot, ưu khuyết điểm về hệ thống, cũng có thể quyết định đẳng cấp cho chiếc robot này.

Giống như [Dũng Sĩ Tiên Khu Giả] cùng [Dũng Sĩ Lĩnh Đạo Giả], hai chiếc robot này được sản xuất ở trên cùng một nền tảng, bởi vì khác nhau về hệ thống hành động mà có phân biệt ưu khuyết. [Dũng Sĩ Lĩnh Đạo Giả], sử dụng chính là hình thức chuyển động kiểu mới mới chế tạo ra cách đây năm năm của Liên Bang Leray, tiêu hao động lực thấp hơn nhiều [Tiên Khu GIả], sự nhanh nhẹn cùng tốc độ vậy mà cũng cao hơn.

Vậy nên, nếu như hai chiến sĩ với trình độ ngang nhau cùng điều khiển hai robot khác nhau mà nói, nếu như không tính đến sự ngẫu nhiên và sai số, xác suất thắng của [Dũng Sĩ Lĩnh Đạo Giả] cao hơn nhiều so với [Tiên Khu Giả].

Mập mạp đã từ Kaspar mò được một chiếc động cơ chiến hạm mini, cùng với thiết bị đẩy phụ trợ {Phong Điểu} (chim ruồi, anh em biết nó bay ntn rồi đấy). Tuy rằng động cơ chiến hạm chỉ là một bán thành phẩm chưa hoàn thành xong, thế nhưng, với một kẻ đã hiểu rõ nguyên lý cùng thiết kế của động cơ như mập mạp, vô cùng có tự tin trong tương lai sẽ hoàn thành được cái kiệt tác có một không hai này.

Hai bộ phận lắp ráp này, có thể nói đã là đỉnh cao của thế giới robot hiện nay rồi. Coi như là một chiếc robot bình thường nhất, khi được lắp vào hai bộ phận này, cũng có thể trở thành một chiếc robot sát thủ siêu cấp nổi tiếng với tốc độ và khéo léo đến cực đoan.

Chỉ có điều hai bộ phận này, đối với mập mạp, vẫn chưa đủ. Dưới chỉ đạo của Kaspar trong nhật ký làm việc, mập mạp liền đưa ánh mắt hướng về robot tư nhân rậm rạp như rừng của xã hội loài người.

Những chiếc robot này, có thể không cách nào chống lại được robot quân dụng. Thế nhưng, từ phương diện cận thân cách đấu hay là một loại kỹ thuật cực đoan nào đó mà nói, bọn họ không thể nghi ngờ là có được ưu thế mà robot quân dụng không thể có được. Thậm chí, bởi vì có tích lũy kỹ thuật gần trăm năm, những chiếc robot này ở vài mặt chuyên môn, còn tiên tiến hơn cả khái niệm mà Kaspar đưa ra.

Điều này đã cho mập mạp một suy nghĩ, nếu như có thể tập trung đươc các kỹ thuật tiên tiến của tất cả các robot tư nhân, vậy thì có thể sáng tạo ra được một loại robot tiên tiến hơn cả robot đời thứ mười hai của đế quốc Binalter hay không?

Phải biết rằng, trong dân gian với nội tình robot thâm sâu như biển, đang ẩn chứa rất nhiều kỳ nhân dị sĩ, rất nhiều nhân vật có kinh tài tuyệt diễm. Trí tuệ của những người này, ngay cả Kaspar cũng không dám coi thường. Trong nhật ký làm việc của Kaspar, có rất nhiều cách nghĩ cùng kỹ thuật, đều đến từ chính dân gian.

Việc mập mạp cần làm hiện giờ chính là, đem những kỹ thuật này tìm ra, kết hợp với sở học robot của chính mình, sáng tạo ra một loại robot chân chính thích hợp cho bản thân.

Đã nói là làm, mập mạp một bên nghiên cứu nhật ký làm việc, một bên đem tất cả các robot có thể tìm được ở trên mạng đều lấy ra nghiên cứu. Trong lúc rỗi rãi, hắn liền tiến vào các diễn đàn robot trong mạng dân dụng, tìm kiếm các loại tri thức ủng hộ cho lý luận thiết kế của Kaspar, cùng người khác tham thảo thiết kế và kỹ thuật chế tạo của robot tư nhân.

Trong lúc nhất thời, trên rất nhiều diễn đàn nghiên cứu robot tư nhân, đều đã xuất hiện một gã có tên là Đập Nồi Thấy Đáy.

Mọi người liền phát hiện ra, cái tên này không chỉ tinh thông các loại tri thức robot, đồng thời cũng mang theo đủ loại lý luận cùng vấn đề hiếm lạ cổ quái.

Mà nơi hắn đi qua, đều trở thành một đống hỗn độn.

Cái tên này bình thường vui mừng mà tìm được một cái diễn đàn mới, sau đó liền đem tất cả các topic kỹ thuật ra rồi bình luận từng cái một. Nếu như được hắn coi vào trong mắt, vỗ mông ngựa liền vang đến rung trời. Chủ topic. thường thường sẽ sinh ra cảm giác vô cùng tri âm, đối với vấn đề của hắn trả lời tường tận không hề phiền hà, cùng nhau khoái trá cùng nhau than thở.

Mà nếu bị hắn chướng mắt, vậy thì liền hay rồi. Thường thường bị hắn châm chọc với cười nhạo, mắng cho văng xích chó, đem sai lầm ở trong đó, nhất nhất vạch ra ngay giữa ban ngày. Nếu như chủ topic phản kích lại, vậy thì quá đúng ý của cái tên hỗn đản này rồi, không hỏi ngươi đến buồn nôn, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Tức giận nhất chính là, rõ ràng có đôi khi bởi vì không cam lòng mà đem kỹ thuật then chốt nói ra, bị hắn đào cho thấy đáy, cái tên này vậy mà còn không cảm kích, lại luôn luôn tìm mọi cách quấy rối, hận không thể đào thêm một cái lỗ mới ra.

Có một ví dụ điển hình, một bài post trình bày và phân tích việc phát tán năng lượng, bị hắn chỉ trích lung tung. Kết quả chủ topic ứng tiếng mà chiến, có số liệu có lý lẽ thuyết phục, phản bác cho hắn không có lời nào để nói. Đến cuối cùng, cái tên hỗn đản này dĩ nhiên lại chỉ trích chủ topic lớn lên xấu xí, rồi tuyên bố người xấu thì không có quyền lên tiếng, làm chủ topic tức giận thiếu chút nữa não sung huyết.

(Chỗ này lại nhớ đến một câu trong "Quan cư nhất phẩm", trong chính trị người ta rất hay chỉ trích về nhân phẩm đạo đức, chỉ cần 1 người có tỳ vết nào đó, vậy thì người ta vin vào đó mà hạ bệ, tuyên bố rằng người xấu thì không có quyền lên tiếng, phủ nhận công lao, tất cả nhưng việc làm đúng thì đều coi là sai hết, là làm lợi cho cá nhân hết. Thật buồn cười, y như mập mạp lúc này

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play