Sư đoàn thiết giáp sư đoàn thiết giáp số 2 lục quân Liên Bang sau khi nhận được báo cáo đã lập tức khẩn cấp tới giới nghiêm toàn bộ Học viện quân sự thủ đô số 1. Không riêng gì Học viện, kể cả mấy ngã tư xung quanh học viện, cũng đều bị dày đặc các binh sĩ và robot nặng nề chiếm giữ.

Từng giao lộ đều dựng lên chướng ngại vật, súng máy năng lượng của robot từ trong khoang vũ khí thò ra, họng súng đen ngòm có chút doạ người. Tất cả sẵn sàng, binh sĩ giương súng lên như lâm đại địch. Còn có vô số sĩ quan trẻ tuổi của Cục Tình báo, đặc công mặc thường phục của Cục Quốc an mặt mày nghiêm trọng dẫn người chạy tới chạy lui.

Sự kiện gián điệp trà trộn vào phòng thí nghiệm quân sự đã gây ra một loạt phản ứng dây chuyền kịch liệt. Không ai dám đem chuyện này coi là chuyện nhỏ. Binh lính bình thường thì có thể còn không rõ xảy ra chuyện gì, chỉ lo chấp hành nhiệm vụ phong tỏa và kiểm tra một cách gọn gàng rành mạch dưới sự chỉ huy của cấp trên. Thế nhưng đối với các lãnh đạo cao cấp ở trong Cục Tình báo quân sự, cục Quốc an và sư đoàn thiết giáp số 2, vậy mà đã sớm ầm ĩ nhốn nháo như muốn nổ tung lên.

Các cấp trên đang mạnh mẽ hạ mệnh lệnh điều động bộ đội này đã không còn đủ trấn định để trước hết giải thích tình huống cụ thể nữa rồi.

Từ khi nhận được báo cáo khẩn cấp từ học viện, bọn họ cũng chỉ nhớ kỹ một việc, đó chính là trong phòng thí nghiệm quân sự xảy ra sự cố kia, có tiến sĩ Boswell chủ nhiệm các đề tài nghiên cứu bí mật quan trọng hạng nhất cùng với anh hùng Liên bang Điền Hành Kiện vừa mới trở về từ tuyền tiến, đều là nhân vật được đánh dấu trong danh sách các nhân vật trọng yếu của Bộ Thống soái.

Việc xuất hiện một tên gián điệp to gan lớn mật dám phá hủy thiết bị trong kho chứa phòng thí nghiệm vẫn là chuyện nhỏ, nhỡ may tên gián điệp chết tiệt kia chó cùng rứt giậu, làm cho Boswel hay là gã Điền mập mạp tâm can bảo bối của dân chúng Leray mất vài sợi tóc, đó mới chính là đòi mạng kìa.

Do đó, các bên có liên quan ngay phút đầu tiên đã hoàn toàn được điều động. Đầu tiên là bao vây khu vực giao lộ 20km vuông xung quanh Học viện quân sự thủ đô số 1, tiếp đó là cho các binh sĩ tinh nhuệ nhất lao thẳng tới học viện dưới sự chỉ huy của sĩ quan, cấp tốc khống chế các cửa ra vào, khu dạy học, ký túc xá của học viện.

Trong đó, cũng bao gồm cả nhà thể dục với tiếng hò hét càng lúc càng lớn.

...

" Leray muôn năm!" Câu khẩu hiệu làm cho mỗi người đều dâng trào cảm xúc này liên tục vang lên, âm thanh vọng lại to lớn làm rung chuyển cả nhà thể dục.

Tâm tình của mọi người cũng theo câu khẩu hiệu này mà càng lúc càng sôi sục.

Trên khán đài, một thiếu nữ vành mắt đỏ hồng rơi lệ, đến cuối cùng vậy mà lại ngồi xổm trên mặt đất, hai tay bụm mặt khóc nghẹn ngào.

Mấy nữ sinh ngồi bên cạnh nàng cũng đang lấp lánh lệ quang, cùng nhau ôm thân thể có chút yếu ớt của nàng vào lòng. Khi tiếng gào khóc của thiếu nữ dần dần trở nên tê tâm liệt phế thì nước mắt các đồng bạn rốt cục cũng đã tràn mi, theo khoé môi mà rơi xuống.

Các nàng biết, thiếu nữ này là đến từ tinh cầu Millok. Trong trận chiến tranh đáng ghét này, nàng đã mất đi hai người thân nhất là cha và anh trai. Nếu như không phải Liên bang cuối cùng đạt được thắng lợi then chốt tại Millok, thì đến ngay cả mẹ của nàng cũng sẽ không còn nữa.

Trước ngày hôm nay, người thiếu nữ ở khoa nghiên cứu động lực tàu chiến vũ trụ này vẫn luôn kiên cường. Nàng và mẹ nàng vẫn nương tựa lẫn nhau. Bất kể là học tập hay là huấn luyện, nàng đều làm rất tốt, tốt đến nỗi rất nhiều người đều hoài nghi làm thế nào trong thân thể gầy yếu kia lại chất chứa lực lượng cứng cỏi mạnh mẽ đến thế.

Mà hôm nay, trong tiếng hô Leray muôn năm, nàng rốt cục đã sụp xuống. Nàng cũng không thể ngăn chặn được sự bị thương vốn luôn bị áp chế trong lòng. Trước mặt vị anh hùng đã vì Liên bang mà vào sinh ra tử và chiến đấu đẫm máu, vì Liên bang mà đạt được từng trận thắng lợi, nàng rốt cục đã khóc như một đứa trẻ phải chịu bao nỗi tủi thân.

Trên thân ảnh bình thường kia, nàng dường như được nhìn thấy cha và anh trai đã ở trên thiên đường của mình, dường như thấy từng bóng lưng xung phong dưới mưa bom bão đạn, dường như nghe được tiếng kèn lệnh lảnh lót và tiếng quân ca chí khí quyết liệt.

Thiếu nữ khóc, rất nhiều nữ sinh có từng trải giống nàng cũng khóc. Ngay cả những nam sinh cũng đều đỏ mắt. Đối với những thanh niên tuổi mười tám mười chín này mà nói, bọn họ sinh ra trong một thời đại mới, tương lai của bọn họ so với thời đại hoà bình thì càng rầm rộ dậy sóng hơn. Thế nhưng mà, bọn họ cũng sẽ trải qua những thống khổ mà thanh niên thời bình không thể tưởng tượng nổi.

Nước mắt, đang tuỳ ý mà chảy xuống, thế nhưng tiếng hô hào lại càng lúc càng cao vút, vang tận mây xanh.

Nước mắt chảy ra bị lau đi, lại chảy ra.

Lúc này đã không ai có thể giữ bình tĩnh được nữa, sự hoang mang đối với chiến tranh, niềm hân hoan với thắng lợi, nỗi gian nan khi chống chọi với cực khổ, đủ loại tâm tình được phát tiết toàn bộ, giống như núi lửa phun trào nham thạch, không thể ức chế.

************************************

Do lệnh cấm tiết lộ của Bộ Thống soái, Helen không có biện pháp đạt được manh mối dù cho nhỏ nhất nào từ trong miệng Nia.

Phỏng vấn trực tiếp lần đầu tiên với vị minh tinh sáng chói nhất hiện nay của Leray đã trở thành sự hấp dẫn không thể chống cự đối với bất cứ một người làm tin tức thời sự nào. Sự mê hoặc này, sau khi Helen chủ trì công việc chế tác tư liệu video mà Nia mang về, lại càng trở nên mãnh liệt.

Là một trong số vài người được đặc biệt cho phép tiếp xúc với tư liệu, Helen đã xem từng đoạn ghi chép chiến trường và video ghi hình của Thiên Võng do Nia mang về.

Nàng nhìn thấy phát súng vô thanh khi Điền Hành Kiện ám sát Stephen, nhìn thấy hắn chỉ huy bộ đội lấy ít đánh nhiều, huyết chiến ở Đồi Trường Tuyến, cũng nhìn thấy hắn điều khiển robot đánh chết ba đại đội trưởng Thần Thoại Quân Đoàn, đánh cho Reinhardt chạy trối chết.

Thế nhưng, thứ đã khiến cho Helen không thể nào quên được, lại là đoạn ghi hình thiên lý độc hành trong lòng địch kia.

Mỗi khi nhớ lại thân ảnh liều mạng chạy nhanh trong rừng cây đồi núi ở trong đoạn ghi hình kia, trong lòng Helen lại lan tràn ra một loại tâm tình không diễn tả được.

Trong màn hình vệ tinh Thiên Võng, hắn cô độc trong vùng rừng núi mênh mông, thoắt chạy thoắt nhảy.

Khuôn mặt của hắn, bị mồ hôi và bùn đất làm cho trắng đen loang lổ. Quần áo của hắn, bị tràn đầy gai nhọn của cây bụi gai đâm phá ra vài vết rách.

Thân ảnh hắn đẫm mồ hôi như mưa, giữa thiên nhiên núi cao nước sâu (HV - hắc sơn bạch thủy), thật là nhỏ bé làm sao! Hình ảnh lặp đi lặp lại như vậy, mới đơn điệu khô khan làm sao! Nếu như không phải đã biết sự kiện phát sinh sau đó, ai cũng sẽ không rõ, một mình hắn độc hành như thế này rốt cuộc có ý nghĩa gì!

Nghe Nia nói, tình thế lúc đó nghiêm trọng, sau khi Prisk thất thủ, cục diện Jacur vẫn như cũ không thể khai thông. Do đó, hắn mang theo một khẩu súng ngắm rồi nhảy dù xuống vùng núi phía đông Jacur, giống như là một lần đi săn bắn bình thường.

Sau mười mấy tiếng đồng hồ đột kích (HV- Bôn tập) gian nan đến không thể tưởng tượng được, hắn lẳng lặng nằm sấp xuống trong một vũng bùn lầy, đem một viên đạn từ cách xa vài km chuẩn xác bắn vào đầu Stephen.

Tập đoàn Stephen từ đấy tan vỡ.

Lúc đó, hắn đã là anh hùng Liên bang Leray, cũng là thiếu tướng trẻ tuổi nhất của Liên bang. Hắn hoàn toàn có thể mệnh lệnh binh sĩ của mình liều mạng chống chọi lại cuộc tiến công của quân Deskeyer. Hắn cũng có thể mang theo người của mình nhảy ra vũng nước xoáy này, để cho người Phỉ Dương tự mình nếm trái đắng.

Nói cách khác, hắn hoàn toàn không cần phải một mình xông vào nguy hiểm.

Thế nhưng, hắn lại lựa chọn hành động hoàn toàn không phù hợp với thân phận một vị thiếu tướng chút nào. Hắn cứ thế nghĩa bất dung từ mà nhảy vào vùng địch hậu, lấy sự chiến đấu của một người, để thay thế hi sinh vô ích.

Hắn rốt cuộc là một người như thế nào? Vì sao Bộ Tuyên Truyền lại không cho phép phát hình đoạn video này? Bọn họ chẳng lẽ không biết rằng, một đoạn video như vậy, đủ để làm cho mỗi một người Leray vì thế mà điên cuồng sao?

**********************************

"Tít tít!" Tiếng reo vang của máy truyền tin đeo trên tay cắt đứt mạch suy nghĩ của Helen. Nàng lười biếng mở máy truyền tin, lập tức, một âm thanh gấp gáp truyền đến.

"Cái gì?" Helen bỗng chốc từ trên ghế nhảy dựng lên, khuôn mặt bởi vì hưng phấn mà ửng đỏ: "Ngươi nói thật sao?"

Hai giây sau đó, các thành viên thuộc tổ chương trình "Anh Hùng" bỗng nhiên phát hiện, cửa phòng làm việc của người chủ trì kiêm tổ trưởng tổ chương trình Helen đã bị giật mạnh ra. Helen chạy ra khỏi phòng, vừa chạy vừa kêu to: "Điều ngay một chiếc xe truyền hình trực tiếp, nhiếp ảnh gia đi theo tôi! Tìm được Điền Hành Kiện rồi!"

"Cái gì?... Điền Hành Kiện!"

Giống như là ong vỡ tổ, toàn bộ tổ chương trình bỗng chốc sôi trào. Nhân viên điều hành, đạo diễn truyền hình, nhiếp ảnh gia, nhân viên bảo vệ hiện trường, thậm chí biên đạo hậu kỳ vốn không cần đi hiện trường đã loạn thành một đám, không quản đụng ngã cái ghế đánh rơi cái chén, nắm lên các thứ trên bàn mà chạy vội theo Helen ra ngoài.

Ba chiếc xe truyền hình trực tiếp nhanh như chớp dưới sự mở đường bằng giấy thông hành đặc biệt của Bộ Tuyên Truyền quân đội, liên tục xông qua mười tuyến phong tỏa, trước sau tiến nhanh vào học viện quân sự đệ nhất thủ đô. Khi đó, mọi người liền phát hiện ra, toàn bộ học viện đã được vô số binh sĩ và học viên chen chúc đến chật như nêm cối.

Sóng người bắt đầu khởi động, giống như là đang theo cái gì đó.

"Leray muôn năm!"

Bất kể là học sinh hay là binh sĩ, đều giơ hai tay lên, một lần tiếp một lần chỉnh tề hô vang lên, âm thanh kinh thiên động địa.

Helen trước tiên nắm lên microphone nhảy xuống xe. "Mở camera, quay những người này! Truyền hình trực tiếp!" Nàng quay đầu kêu lên với quay phim đi ở phía sau. Nói xong, xoay người chen vào trong đám người.

Chọn lựa vị trí lắp máy, tiếp nối số liệu, quay hình, phát sóng! Mọi người trong tổ chương trình nhanh chóng tập trung tinh thần công tác quên mình.

Một nhiếp ảnh gia nhanh chóng leo lên đỉnh xe truyền hình trực tiếp, lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng sợ. Vài giây qua đi, vị nhiếp ảnh gia đang vác máy quay phim vừa nhảy lên vừa kêu: "Chuyển tín hiệu cho ta nhanh, nhanh lên!"

Tín hiệu được chuyển cho hắn. Khi đạo diễn truyền hình và nhân viên công tác trong xe nhìn thấy hình ảnh truyền về từ máy quay thì không khỏi hít một hơi lạnh.

Bắt đầu từ nơi này, đoàn người rậm rạp lấp kín khắp các ngõ ngách của học viện, đếm không hết đầu người. Cách đó không xa, Helen và nhiếp ảnh gia theo sau nàng đang liều mạng chen lên phía trước trong đám người, xem giống như hai con cá nhỏ trong biển rộng.

Vô số đôi tay nắm chặt tụ cùng một chỗ, các đốt ngón tay trắng bệch thể hiện ra bọn họ lúc này kích động như thế nào. Tiếng hò hét Liên bang muôn chưa lúc nào ngừng lại.

Tràng cảnh phấn chấn nhân tâm như thế này, đã bao lâu rồi không được chứng kiến ở Leray?

Trong xe truyền hình, tất cả mọi người hưng phấn đến độ mặt mũi đỏ bừng. Cảm giác tự hào nảy sinh một cách tự nhiên này kích thích bọn họ cả người tê dại. Bọn họ nhạy cảm ý thức được rằng, sự xuất hiện của anh hùng Liên bang Điền Hành Kiện. đã biến nơi đây thành một cuộc mít-tinh của chủ nghĩa yêu nước.

Tìm được tên mập mạp kia! Đây là ý niệm duy nhất trong của đầu đám người Helen.

"Các vị khán giả, hiện tại, tôi đang ở Học viện quân sự thủ đô số 1, để thực hiện tiết mục 'Anh hùng' đặc biệt". Helen vừa chen vào đám đông, vừa quay mặt vào ống kính máy quay nói: "...Mọi người có nghe thấy không? Âm thanh hò hét rền vang này chính là phát ra từ tâm can đó!"

Lại lách vào một khe hở, Helen hổn hển thở, nói: "Liên bang Leray đã chịu đủ thống khổ của chiến tranh, cuối cùng đã được nghênh đón người chiến sĩ anh dũng nhất trở về..."

Sóng người di động, giống như là đang thay đổi phương hướng. Helen hơi chới với: "...Một mình anh đã ở New Roma tiêu diệt bộ chỉ huy tiền tuyến của địch. Từ vùng địch hậu, anh đã mang về cho chúng ta 270 chiến sĩ Liên bang anh dũng. Anh đã thay đổi kết cục của chiến dịch Millok, anh đã bắt được hoàng đế Gatralan. Một mình anh ta, đã ngăn chặn Quân đoàn Liệp Nhân của Deskeyer suốt bốn tiếng đồng hồ!...Anh ta là ai?"

Sóng người chậm rãi tràn về một toà nhà tổng hợp. Helen liều mạng chen lên trước, nàng giơ microphone lên cao: "Hãy nghe kìa, bọn họ đang hô tên của anh ta."

Kênh chuyên đề chiến tranh của đài truyền hình trung ương Leray bỗng nhiên gián đoạn chương trình bình thường mà bắt đầu truyền hình trực tiếp, lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Người đi đường dừng lại ven đường, ngơ ngác nhìn màn hình điện tử to lớn, chú ý đến mọi việc phát sinh trong Học viện quân sự thủ đô số 1.

Trên màn hình, theo chiếc microphone trong tay Helen được giơ lên cao, tiếng hò hét vang dội mà chỉnh tề như phả vào mặt.

"Điền Hành Kiện! Điền Hành Kiện!"

Trước màn hình, mọi người hai mặt nhìn nhau, bọn họ từ trong mắt đối phương, thấy được niềm vui sướng lẫn kinh ngạc. Vị anh hùng vẫn luôn ở tiền tuyến, ở vùng địch hậu, vì Liên bang lập nên vô số công trạng...đã trở về? Sau ba năm từ khi chiến tranh bùng phát, người chiến sĩ mà chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh hắn qua từng trận chiến đấu, thế nhưng chưa hề thấy hắn nghỉ ngơi cho dù là một lần, đứa con cưng luôn được dân chúng Liên bang cầu chúc bình an, đã trở về!

Ống kính vẫn còn đang di chuyển tới lui trong đám người.

"Helen, chạy hướng bên kia!" Có người nói với phát hình viên. Trên màn hình, Helen liều mạng chen lên một cái bục cao hơn một mét. Sau đó, nàng vươn tay kéo nhiếp ảnh gia lên theo.

Trong khi ống kính di chuyển, hình ảnh được đạo diễn cắt tỉa rồi truyền đến máy quay trên đỉnh xe.

"Bên kia, bên kia! Ta thấy hắn rồi. Mau lên, hắn đang tiến vào toà nhà!" Âm thanh kinh ngạc lẫn vui mừng của Helen truyền đến, hình ảnh lập tức lại bị cắt rồi truyền về. Ống kính phóng gần lại, trong đám người chỉ nhìn thấy một bóng lưng mập mạp, đi theo sau một lão giả, đi lên bậc thang toà nhà tổng hợp.

Đoàn người dưới bậc thang bị một đội binh sĩ ngăn lại.

Ống kính hoàn toàn kéo gần đến bóng lưng mập mạp kia. Rốt cục, trong tiếng cầu khẩn của Helen và tất cả khán giả, sau khi vị anh hùng Liên bang đi vào cửa toà nhà thì quay đầu lại.

Thấy rồi! Đó là.... một bộ mặt ngoan ngoãn nghe lời, rầu rĩ có chút ai oán!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play