"Oái...làm gì?" Nghe thấy Christina ngữ khí bất thiện, mập mạp liền đưa tay ôm ngực, sắc mặt tái nhợt nói: "Có chuyện gì ngày mai nói tiếp được không, đêm khuya thanh vắng thế này, cô nam quả nữ chàng chàng thiếp thiếp, nếu truyền ra sẽ làm phá hỏng sự thanh bạch của ta...Cùng lắm cũng chỉ..." Tiện nhân chu miệng lại: "ta cho cô 'chụt chụt' thôi nha." (tiếng chu miệng bập môi chuẩn bị hôn - ND).

Mập mạp sau khi thay đổi dung mạo về nguyên bản, cùng với Trương Nguyên vốn là khác nhau. Tuy rằng Christina từ các nguồn thông tin đã hiểu rõ được mọi chuyện, thế nhưng rốt cục vẫn có chút cảm giác bỡ ngỡ, lúc này vừa thấy lại cái sắc mặt hèn mọn này, liền xác định ngay không thể nghi ngờ. Mập mạp còn chưa dứt lời đã bị Christina vừa thẹn vừa giận véo tai, kêu la oai oái kéo vào trong hoa viên.

"Hừ, mập mạp chết bầm..." Buông lỗ tai mập mạp ra, Christina đá hắn một cước, cả giận nói: "Ít giả bộ ngớ ngẩn lừa dối ta nữa đi, dĩ nhiên lừa ta thời gian dài như vậy, uổng công ta đối xử tốt với ngươi, lại còn cho ngươi tiền lương hậu hĩnh, còn mang ngươi đi tương thân... Ngươi vào ngục giam thì ta lại chạy khắp nơi nhờ vả cầu xin..." Nói một lúc giận tái mặt, lại véo tai mập mạp: "Ngươi cái tên gian tế đáng chết này!".

Nhớ tới chuyện cũ lúc trước tại công ty Thánh kỵ sĩ, mập mạp chỉ có thể cười ngây ngô, a a....a a.... giả câm vờ điếc hoàn toàn không biết Christina đang nói cái gì.

" Ta hỏi ngươi..." Christina đối với tên hỗn đản này không có biện pháp, kéo hắn ngồi xuống, yếu ớt nói: "Vậy...vậy Bonnie kia, như thế nào lại cùng một chỗ với ngươi?"

Đây là tử huyệt của mập mạp, vừa nghĩ đến chuyện mình tẩu hỏa nhập ma, cho dù da mặt hắn rất dày, cũng nhịn không được mặt đỏ tới mang tai, xấu hổ nói lảng đi: "Ta bắt nàng ta."

"Vậy cô ta là tù binh của ngươi sao?" Christina hừ hừ hai tiếng, gỡ xuống kẹp tóc ngậm trong miệng, lấy tay bó lại mái tóc xõa dài, kẹp lại lần nữa: "Ta xem không giống!"

Mập mạp ngượng ngùng xoay nghiêng đầu, nói giọng nhỏ như muỗi kêu: "Sau đó...lâu ngày nảy sinh tình cảm, ài..." Hắn nhìn lên bầu trời đầy sao, thở dài một tiếng: "Có lẽ, là ta có số đào hoa, nam nhân ưu tú luôn luôn có nhiều tình nghiệt dây dưa..."

"Phi!" Christina thầm phỉ nhổ tên mập mạp chết tiệt không biết xấu hổ một hơi. Lại nghĩ đến bản lĩnh của hắn, trong lòng vậy mà mơ hồ tiếp nhận chuyện bịa đặt của hắn, lại không biết nghĩ đến điều gì, khuôn mặt đỏ bừng, có chút ngượng ngùng, lại có chút chờ mong.

"Ngươi...thực sự là người Liên bang Leray sao?" Một lúc lâu, Christina huých cánh tay mập mạp, hiếu kỳ hỏi. Vấn đề này thực ra nàng biết từ lâu, thế nhưng, ở cùng mập mạp thời gian dài như vậy, nàng vẫn mù mờ không biết, càng nghĩ càng không cách nào đem tên mập mạp hèn mọn nhát gan này liên hệ với nhiều đại sự oanh liệt như vậy.

Mập mạp trung thực gật đầu, ngáp một cái nói: "Đúng vậy". Đàm phán với Gordon trong phòng làm việc cả ngày, hắn hiện có chút mệt mỏi.

"Vậy... Ngươi đến Gatralan, chính là vì làm nội ứng?"

"Đúng a đúng a"

"James bệ hạ là ngươi bắt?"

"Đúng a đúng a"

"Thế trong hình ảnh tuyên truyền của Liên bang Leray, cứu ra tù binh chính là ngươi sao?"

"Đúng a đúng a"

"Tung tin đồn hãm hại Reinhardt, nói hắn phản loạn, nói hắn là con tư sinh cũng là ngươi sao?"

"Đúng a đúng a...A!"

Mập mạp hét thảm một tiếng, Christina lại véo lấy cái lỗ tai hắn.

Nàng gấp đến vẻ mặt đỏ bừng: "Ngươi làm sao phải oan uổng hắn....Ta đã sớm nói hắn sẽ không làm những chuyện như vậy, nhưng mà ba ba cứ không tin, đi, ngươi theo ta đi nói rõ ràng với hắn!"

Điền Hành Kiện lúc này mới phản ứng lại, Christina thế nhưng đúng là người sùng bái trung thành của Reinhardt, thầm mến từ nhỏ, làm sao có thể tiếp thu được bộ mặt xấu xa của Reinhardt? Đối với nàng, tất cả đều là do người khác gán ghép lên người Reinhardt, đầu sỏ gây nên, hiển nhiên là gã mập mạp của địch quốc đã đi khắp nơi giả danh lừa bịp tung lời đồn nhảm này.

Mập mạp cười khổ, cần phải đem chân tướng sự thực nói cho Christina, vừa ngẩng đầu, đã thấy khóe mắt của nàng hầu như nước mắt sắp rơi, trong lòng liền mềm nhũn, lúc nhất thời cũng không biết bắt đầu thế nào, chỉ đành biện bạch nói: "Chúng ta hiện tại là thế lực đối địch, cho dù nói rõ ràng, còn có thể thế nào?"

"Nhưng mà...hắn..." Christina vừa vội vừa tức, có chút nói không nên lời, trong lúc nhất thời vừa bất lực vừa đau lòng, nước mắt lã chã rơi xuống, thân thể mềm mại run lên, vẻ khổ sở đáng thương.

"Có lẽ, thời gian qua đi, cô sẽ rõ ràng." Mập mạp cúi đầu, hắn không muốn thương tổn cô gái đã bị mình lừa dối một thời gian dài này. Có một số việc, cũng không phải nói ra chân tướng là cô ta có thể tiếp thu và tin tưởng. Có lẽ, để chính cô ta chậm rãi nhìn rõ ràng có vẻ tốt hơn.

"Ta không rõ! Cuộc sống của ta vì sao lại biến thành như vậy." Âm thanh Christina có chút run: "Ta cũng không rõ, cha ta vì sao muốn đối nghịch với người đã giúp đỡ mình. Ta chỉ biết là, nếu như không phải do cái tên gian tế Leray ngươi, nguyên bản tất cả đều tốt!"

Lau nước mắt, Christina lạnh lùng nói: "Ta thật hận mình, trước đây vì sao lại cho ngươi vào công ty!" Nói xong, liền xoay người bỏ đi không quay đầu lại.

Nhìn bóng lưng đơn bạc của Christina, mập mạp thở dài, hắn hoàn toàn có thể đoán được, khi thiếu nữ này biết được Reinhardt đề nghị Gordon lấy nàng làm vợ thì đã vui mừng đến mức nào. Mối tình đầu trong mộng tưởng của thiếu nữ, dường như đã có thể chạm đến.

Thế nhưng, sự tình lại không phát triển như tưởng tượng của nàng. Nhìn thấy người mình yêu say đắm bị hiện thực đẩy đi xa dần, loại ủy khuất uyên ương bị chia rẽ này, làm sao Christina đơn thuần có thể tiếp thu được.

Đối với nàng mà nói, người Leray cuối cùng vẫn là người ngoài, là địch nhân. Giống như cách nhìn của rất nhiều người Wibault, Gatralan dù có trăm ngàn điều không đúng, vẫn là Tổ quốc của mình. Mà Deskeyer cho dù mạnh mẽ mượn Buckland (Biệt khắc lam), cuối cùng cũng vẫn là minh hữu, huống hồ, mục đích khi họ mượn là vì đối phó với địch nhân của Gatralan.

Mà Reinhardt chính là anh hùng của đế quốc, là thần tượng của thanh niên, luôn luôn là như vậy!

Những thanh niên cố chấp đã bốc lên nhiệt huyết này, bao giờ cũng bị sự tuyên truyền cổ động và hướng dẫn, trong độ tuổi đơn thuần này của bọn họ, sẽ không nhìn thấu được tầng sương mù dày đặc của chính trị.

Mà chờ đến lúc bọn họ cũng có đủ kinh nghiệm xã hội và lịch lãm nhân sinh, lịch sử đã trở thành lịch sử, thời gian rốt cục sẽ không cho bất kỳ ai lại thêm một cơ hội lần nữa nào.

Bản thân mập mạp cũng biết, đối với loại quốc gia cực kì hiếu chiến như Gatralan này, Liên bang Leray vốn đang chịu đủ nổi khổ chiến tranh xâm lược sẽ không có ai có lòng hảo tâm, trong đó, bao gồm cả hắn.

Hắn đến đây, không phải vì Tự Do Chiến Tuyến, càng không phải vì Gordon, hắn đến là vì Liên bang Leray, vì cái quốc gia hoà bình đã sinh ra mình này.

Hòa bình ba trăm năm làm cho mỗi một người Leray sinh hoạt rất hạnh phúc. Quốc gia này, có lẽ có hủ bại, có quan liêu, có chênh lệch giàu nghèo, có ỷ thế hiếp người, có phạm tội, có đủ các loại thiếu sót, thế nhưng, đó cuối cùng vẫn là một quốc gia mà ở đó có thể đơn giản sống qua ngày. Mà hết thảy, đều đã ở trong mưa bom đạn lũ của Gatralan mà bị tan thành mây khói.

Tinh hệ Galileo hai lần rơi vào tay giặc, tinh hệ Newton cũng bị chiến hỏa giày vò, vô số người Leray chết đi, vô số người trôi giạt lang thang, mà trước lúc chiến tranh bùng phát, bọn họ vốn đã từng có cuộc sống an nhàn và bình ổn. Là ai đem những người vô tội này kéo vào tai bay vạ gió? Chính là James, cũng là mỗi người dân Gatralan.

Cái quốc gia gây chiến tranh này, đã từng một lần hoan hô trước thắng lợi của cuộc xâm lăng, mỗi người bọn họ, đều đang dùng các loại phương thức ủng hộ chiến tranh. Bọn họ tòng quân, bọn họ đóng thuế chiến tranh, bọn họ chế tạo vũ khí, bọn họ ủng hộ mỗi một mệnh lệnh xâm lược của hoàng thất, ai đáng giá đồng tình, ai đáng giá thương cảm?

Sau khi nỗ lực một giá rất lớn, nguyên bản đã thấy ánh bình minh của thắng lợi và hòa bình, người dân Leray lại lần thứ hai rơi vào địa ngục của chiến tranh. Đế quốc Deskeyer, đế quốc Jaban, còn có toàn bộ quân đội liên hợp của Tây Ước đang đối với cái quốc gia loại vừa nhỏ Leray này mà điên cuồng oanh tạc.

Còn có người dân Gatralan nào đi quan tâm đến cái quốc gia đã bị họ kéo vào chiến tranh này chứ?

Cho nên, mập mạp từ rất sớm đã tự nói với bản thân, rằng nhiệm vụ của mình, không phải là dẫn dắt Tự Do Chiến Tuyến đạt được thắng lợi, cũng không phải là cho dân tộc Gatralan được trải qua những ngày hoà bình. Nhiệm vụ của mình, chính là lợi dụng tất cả những gì có thể, đi kiềm chế đế quốc Deskeyer, đi làm cho bất cứ địch nhân nào tiến công Liên bang phải nhận lấy sự đả kích vô hạn!

Đó chính là trách nhiệm lớn nhất mà hắn có khả năng gánh vác.

Phải biết rằng, hắn nguyên bản là một người theo chủ nghĩa hòa bình, bình an sống lâu trăm tuổi không gặp tai hoạ chính là tâm nguyện lớn nhất của hắn.

Hắn không phải là đại hiệp vì nước vì dân, hắn hư vinh, giảo hoạt, nhát gan, sợ chết, háo sắc, còn thích ỷ thế hiếp người, không nói chuyện đàng hoàng, chỉ thích bịa chuyện. Da mặt so với tường thành còn dày hơn, không tim không phổi, nhân loại có khuyết điểm nào thì hắn đều có, khuyết điểm mà nhân loại không có thì hắn cũng có.

Một người như vậy, ngươi có thể trông cậy vào giác ngộ của hắn đến mức nào?

Nếu như không phải bị buộc đến nước này, nếu như không phải hai bức thư của phụ thân An Lôi và Russel đả động được hắn, làm cho hắn rõ ràng trách nhiệm của một nam nhân, làm hắn rõ ràng rằng trong thời loạn thế này, muốn bảo vệ thân nhân, bạn bè, người yêu, nhất định phải đi làm nhiều việc hắn vốn không muốn làm, hắn đã sớm cáo lão hồi hương, tìm một địa phương an toàn trốn đi để sống cuộc sống yên ổn.

Do đó, vì Liên bang Leray mà đi mạo hiểm thì còn được, muốn cho hắn vì một người không liên quan gì mà phải xông pha khói lửa, đó thật là chuyện hết sức nực cười, trả thù lao cũng không được.

Mập mạp tự đáy lòng thừa nhận mình là đồ xấu xa, không có hảo tâm nào. Thế nhưng, như vậy nghĩa là quốc gia khác có hảo tâm sao?

Không có!

Hợp tác giữa Reinhardt và Deskeyer, không khác bảo hổ lột da.

Đối với đế quốc Deskeyer mà nói, đem thông đạo giữa Gatralan - Liên bang Leray - đế quốc Jaban nắm trong tay, dù sao vẫn tốt hơn là để cho người khác khống chế. Vô luận là ai, vô luận hắn đã làm gì, trước mặt lợi ích tuyệt đối, không ai sẽ ngu ngốc chủ động buông tha.

Christina sẽ không rõ ràng những điều này, nàng chỉ là một thiếu nữ bị số phận trêu đùa. Nàng chỉ là từ góc độ của một thanh niên Wilbaut đơn thuần, cho rằng chỉ có hợp tác cùng Reinhardt mới có thể nhanh chóng kết thúc chiến tranh, có thể làm cho Gatralan không bị chia năm xẻ bảy, có thể làm cho tất cả mọi người an cư lạc nghiệp.

Ấu trĩ sao? Trong cảm nhận của rất nhiều thanh niên Wilbaut, bọn họ thậm chí còn nghĩ rằng bản thân mình nhìn xa trông rộng. Bọn họ quá hạn chế với chủ nghĩa dân tộc, bọn họ không rõ, vấn đề căn bản của Gatralan là hoà hợp dân tộc. Một quốc gia với chế độ lấy 20% dân số kế thừa tiến hành áp bách 80% dân chúng còn lại, không thể có hoà bình.

Mập mạp gãi gãi đầu, mắng: "Lão tử chính là một duy tu binh, mẹ nó cái này đâu có liên quan gì đến ta chứ? Muốn mắng, đi mà mắng Russel, đều là do lão già hỗn đản đó tạo ra."

Hắn đi nhanh hướng đến căn cứ đóng quân của Phỉ Quân, nếu muốn tại Gatralan bảo toàn tính mạng, còn rất nhiều chuyện phải làm, đầu tiên, cần phải sửa chữa robot đã.

*******************************

"Helen, nhanh lên..."

Một biên tập viên thở hồng hộc chạy vào phòng phát sóng trực tiếp, cầm trong tay một phần tư liệu điện tử đưa cho Helen vốn đang chuẩn bị phát trực tiếp tiết mục chuyên đề chiến tranh vệ quốc.

"Đây là cái gì?" Helen có chút nghi hoặc, đôi mi thanh tú hơi nhăn lại, lúc này cách thời gian phát sóng không đến mười phút, mà tiết mục hoàn chỉnh tất cả các phân đoạn đã được định đoạt xong, làm sao gặp phải tình huống lâm thời đưa tin thêm?

"Đây là bản ghi chép chiến trường mà chúng ta tìm được từ mạng inte dân dụng!" Biên tập viên con mắt phát sáng, khuôn mặt hưng phấn đỏ bừng: " Là vị anh hùng của chúng ta, hắn không có chết, hắn còn sống!"

"Anh hùng? Ai..." Helen đem tư liệu điện tử nhập vào máy tính, khi một đoạn hình ảnh xuất hiện trước mắt, nàng không khỏi bụm miệng hô : "Là hắn, đây là robot của hắn!"

Trên màn hình 3D to lớn trong phòng phát sóng, ba chiếc [Dũng Sĩ] đang hướng đám robot Deseyker nhiều gấp mấy lần mình phát động xung phong, mà ở góc xa của hình ảnh, một chiếc ránh nát [Ma Thú] như quỷ mị xẹt qua, một chiếc lại một chiếc robot Deskeyer nổ tung trước người hắn.

Toàn bộ phòng phát sóng lặng ngắt như tờ, mỗi người đều cảm giác não bộ của mình có chút sung huyết, mọi người rốt cục nhịn không được, bộc phát ra tiếng hoan hô điên cuồng.

[Ma Thú] đã trở về, vào tháng 6 năm 2062, trong thời khắc gian khổ nhất của Leray, đã trở về!

Truyền hình trực tiếp bắt đầu đếm ngược thời gian, theo tính hiệu đèn xanh sáng lên, khuôn mặt tươi cười mỹ lệ của Helen xuất hiện trước khán giả Leray, thần sắc của nàng có chút hưng phấn không giống trước kia, lời mở đầu của nàng là: "Đây là một kỳ tích."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play