Heskett thấy vẻ mặt lo lắng của gã nhân viên kia cũng không kinh hoảng, hỏi:“Người nào đang làm loạn?”

Gã nhân viên vội nói:“Ngài mau đi xem một chút đi, nhất thời tôi cũng nói không thể nói rõ, người kia đang muốn tháo biển hiệu của chúng ta.”

Thấy được mức độ nghiêm trọng của sự việc, Heskett liền dập điện thoại xuống, chạy vội ra cửa, nhưng chợt nhớ tới trong phòng còn đang có khách, ông ta bèn quay đầu cười khổ với mập mạp, nói:“Đại sư, xin ngài ngồi đợi một lát, để ta đi xem có việc gì.” Mập mạp có chút tò mò, đứng lên nói:“ Ông vội gì chứ, chúng ta cùng đi xem chuyện gì đã xảy ra.”

Hoskett cũng không làm bộ khách khí với mập mạp, vội vàng chạy tới nơi có chuyện. Khi mập mạp tới nơi thì đã có một đám ngươi bu lại xung, nói cười hô hố.

Có người vui vẻ nói:“Hôm nay may mắn thật, ra đường có trò vui để xem.”

Người bên cạnh hoa tay múa chân, nói:“ Đúng thế, mới vừa rồi nhìn bộ dạng hai thằng ngốc đó, thật là cười đến đau cả bụng.”

Gã còn lại khinh thường nói:“Hai thằng gà đấy thì có cái quái gì, lúc nãy nhìn gã béo kia chạy mới gọi là vãi chưởng, cứ như thể được gắn môtơ vào đít vậy.”

Có người tiếc nuối nói:“Ai dà, ta tới chậm mật rồi, chả thấy cái vẹo gì cả, sao lại có gì mà béo với chạy vậy?”

Người bên cạnh nói chen vào:“Ta xem rồi! Thằng béo đó cởi truông chạy, vãi hàng lắm!”

Tên còn lại trợn mắt há mồm nói:“ What the f*ck...Thằng béo đó cởi truồng á?... Sao ta thấy hắn vẫn mặc quần áo mà.”

Người kia đắc ý nói:“ Đó là do nhãn lực của chú mày lởm quá chứ sao... Mặc dù hắn mặc quần áo bên ngoài, nhưng bên trong thì có mặc cái *éo gì đâu!”

Mập mạp giật bắn cả mình, mẹ kiếp, vậy mà mấy thằng ôn đó cũng dám bảo là cởi truồng thi chạy! Chợt hắn nói nhỏ với Mễ Lan: “Thấy không, lần đầu ta quên mặc quần lót mà đã để cho người ta nhìn ra. Này, cô thật sự không lén dấu quần lót của ta đấy chứ?”

Mễ Lan vừa xấu hổ vừa buồn cười, ra sức véo mạnh vào tay hắn một cái cho chừa cái tật nói bậy!

Thế nhưng tiện nhân vẫn thì thào tự nói:“Thảo nào hôm nay mình chạy lại thấy hơi mát mát, chắc là trúng gió rồi!”

Lúc này, đám đông đang rất dày đặc khiến mập mạp chen lấn hồi lâu vẫn không vào được, chợt hắn quay sang nháy mắt với Mễ Lan và Mills một cái, rồi đột nhiên hét lớn:“Robot bốc khói kìa, sắp nổ rồi! Chạy mau! Chạy mau đi! Chết đến nơi rồi!” Hắn liên tiếp làm giả thanh âm của mấy người, tạo cảm giác như thể có rất nhiều người đang kinh hoảng la hét, thanh âm chợt gần chợt xa, thê lương thảm đạm. Đám người cả kinh, vội vã chạy nhào nhào tìm chỗ thoát thân, cuối cùng đến cả nhân viên làm việc và Heskett cũng chạy. Cả đại sảnh rộng lớn chỉ còn lại mấy người đi cùng mập mạp đứng đó.

Giữa khoảng trống chỉ có một đống linh kiện máy móc, mập mạp làm bộ ngơ ngác bước tới, cầm lên xem rồi nói:“Mấy thứ này làm sao mà nổ được, vừa rồi là ai kêu lung tung thế?”

Mọi người vừa mới vội vã tản ra, lúc này mới phát hiện mình bị người ta chơi khăm, nhưng nghe giọng thì chẳng nhận ra ai, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là tiếp tục bu lại xem náo nhiệt.

Đứng ở giữa đám người lúc nãy chính là một gã tóc đỏ, đang tức giận nói:“Trung tâm duy tu robot Vô Địch các ngươi là cái loại gì vậy, chỉ sửa có mỗi mấy chiếc robot cũng không xong! Ta cho các ngươi biết, hôm nay không nói cho rõ ràng thì không xong đâu! Biển hiệu có bị ta đập nát cũng đừngcó trách!” Mấy gã bên cạnh cũng nhân cơ hội nói theo :“ Đúng thế! Một cái trung tấm lớn như vậy mà lại không có nổi một tấm PCB ra hồn sao, robot của bọn ta để ở đây cả tuần rồi vẫn không sửa nổi, thế là thế nào. Hôm nay phải giải thích cho rõ! Nếu không bọn ông nhất định sẽ tháo cái biển hiệu Vô Địch kia xuống đấy!”

Heskett dù sao cũng có vài phần trầm ổn già đời, mỉm cười nói:“Mấy vị tiên sinh này muốn vét sạch kho kinh kiện của chúng ta sao?” Các kỹ sư của trung tâm im lặng nhìn nhau, trong đó có một vị kỹ sư tuổi hơi lớn nói:”Robot do người này đưa tới là loại [ Viên Nguyệt ] của công ty Alfa, đây là chiếc thứ ba trăm được đưa tới trong mười ngày qua. Tất cả đều bị hỏng PCB, mà PCB của bọn họ lại khá đặc thù, hơn nữa hai ngày nay công ty Alfa...”

Sắc mặt Heskett xanh mét, khoát tay nói:“Không cần phải nói nữa, ta biết rồi!” Hắn xoay người lại nói với gã tóc đỏ:“Ta biết các ngươi là do trung tâm duy tu mới ở khu Đông phái tới, có công ty Alfa ở phía sau chống lưng, bây giờ ngay cả chuyện làm ăn của dân thường cũng muốn cướp sao! Chiếc robot kia ngươi lấy về đi, chúng ta không sửa!”

Lời còn chưa dứt, gã tóc đỏ đã nhảy dựng lên:“Thúi lắm, ngươi dựa vào cái gì mà nói ta là do người ta phái tới? Công ty người ta không bán linh kiện cho các ngươi chứng tỏ các ngươi có vấn đề, ngay cả một tấm PCB cũng không giải quyết được, còn đòi duy tu robot cái quái gì, bây giờ ta đi biển hiệu của các ngươi xuống!”

“Đi! Tháo biển hiệu! Mẹ nó, ngay cả một tấm PCB cũng không sửa nổi, cái trung tâm cũ nát này nên đóng cửa sớm cho rồi!” Mấy gã to con đi theo tên tóc đỏ cũng phụ hạo theo, chuẩn bị chạy đi tháo biển hiệu!

Heskett tức giận nói:“Ai dám!”

Gã tóc đỏ hất ngã ông ta, cười nhạt:“ Ông đây dám!”

Mập mạp thấy mọi người sắp lao vào nhau đến nơi, chợt lên tiếng:“Không phải chỉ là một tấm PCB thôi sao, có thế mà các ngươi đã đòi đập biển hiệu, chẳng phải là rất quá đáng à.”

Gã tóc đỏ bèn nói:“Này béo, chuyện này không liên quan tới ngươi, robot của tao đưa tới đã được một tuần rồi, hôm nay mới nói cho ta biết là không có PCB,f*ck, nói sớm quá nhỉ?”

Mập mạp đưa tay kéo Heskett dậy, hỏi:“Sao lại phải kéo dài tới một tuần vậy?” Heskett buồn bã nói: “Người chịu trách nhiệm sắp xếp kế hoạch duy tu, mới từ chức ngày hôm qua!”

Mập mạp chợt thấy buồn cười, việc tranh đấu trên thương trường quả là đặc sắc, ngay cả mua nội gián cũng làm tới, từng bước từng bước sắp đặt tỉ mỉ, cứ như thể là sinh tử bác đấu, chẳng phải là rất mệt mỏi sao! Hắn không khỏi tò mò, hỏi:“Việc duy tu robot làm ăn tốt như vậy, các ông cũng sửa cũng không được bao nhiêu, sao bọn họ phải đuổi tận giết tuyệt như vậy?”

Heskett bèn chỉ tay vào đám người xung quanh, nói:“Ngươi thử hỏi bọn họ xem, giá tiền ở những trung tâm lớn đó là bao nhiêu, giá tiền của chúng ta ở đây là bao nhiêu. Bọn họ là muốn tiêu diệt toàn bộ các trung tâm sửa chữa cỡ nhỏ bọn ta, ép mọi người phải tới chỗ bọn họ chịu chém đẹp!”

Lời kia vừa thốt ra, lập tức được đám khách cũ phụ họa. Gã tóc đỏ chỉ cười lạnh, nói:“Giá của ngươi rẻ, nhưng rẻ mấy mà không sửa được robot thì cũng vô dụng thôi!”

Mập mạp cả giận nói:“Sửa được hay không còn phải đợi bọn ta thảo luận đã, sau đó sẽ nói chuyện với ngươi!” rồi quay sang nói với một gã kỹ sư:“ Đem bản thiết kế loại robot của hắn tới cho ta xem.” Gã kỹ sư thấy Heskett gật đầu, nhanh chóng đi lấy bản thiết kế, sau đó liền chỉ vào phần ngực của chiếc robot, nói:“Chính là cái này, thiết kế chi tiết của PCB thì ở phần G-102.”

Mập mạp lật tới G-102, xem xét một lúc rồi hỏi:“PCB của thằng cha kia có vấn đề gì?” Gã kỹ sư xấu hổ nói:“Không tìm ra, về phương diện PCB chúng tôi cũng không tinh thông cho lắm, thường khi gặp tình huống này đều là thay linh kiện mới, còn đồ hỏng thì trả cho nhà máy sản xuất.”

Mập mạp hỏi:“Không thể dùng PCB loại khác để thay thế sao?”

Vị kỹ sư cười khổ, nói:“Nếu được thì chúng tôi đã làm từ lâu rồi, nhưng PCB của chiếc robot này rất kỳ quái.”

Mập mạp thấy lạ bèn nói:“Không thể nào, tấm PCB này là để điều khiển phần chân, mà hoạt động của chân đơn giản hơn của tay nhiều, rất nhiều loại PCB có thể dùng chung mà. Ta nhớ có một loại PCB cho robot tên là Nelson cũng gần giống loại này!”

Gã kỹ sư gật đầu nói:“Theo nguyên lý mà nói thì đúng là có nhiều loại PCB có thể thay thế cho nhau. Lúc trước chúng ta cũng đã thử qua, nhưng robot của họ rất kỳ quái, lắp PCB Nelson vào vẫn không có phản ứng! Không khởi động được hệ thống chân.”

Mập mạp đưa bản thiết kế cho Mễ Lan, nói:“Ta không nhìn lầm đâu, ngươi cứ chờ mà xem.” Rồi hắn quay đầu lại nói với gã kỹ sư:“Làm phiền ngươi đi thêm một chuyến, lấy một tấm PCB Nelson và tấm PCB bị hỏng kia nữa, ta cần phải đối chiếu một chút.”

Gã kỹ sư gật đầu rồi chạy nhanh vào kho hàng, lấy ra hai tấm PCB.

Mập mạp vừa nhìn thấy tấm PCB bị hỏng liền bật cười, nói:“ Các ngươi bị cái công ty dở hơi kia chơi rồi.” Vừa nói vừa khởi động cánh tay duy tu cơ giới tự động, lạch cà lạch cạch mấy cái đã tháo đi một thứ trên tấm PCB cũ, sau đó lắp sang tấm PCB Nelson mới. Làm xong, hắn quay sang nói với gã kỹ sư:“ Đưa ta đi xem robot của thằng cha kia.”

Viên kỹ sư chỉ tay sang bên cạnh, cách đó không xa có một chiếc [ Viên Nguyệt ] của gã tóc đỏ. Mập mạp đi tới trước mặt chiếc robot, mở tấm giáp trước ngực nó ra, sau đó lắp tấm PCB Nelson vào, cuối cùng lắp lại tấm giáp ngực, cười nói:“Xong rồi!”

Mấy gã kỹ sư mở to hai mắt nhìn, đồng thanh nói:“Xong rồi sao?”

Heskett vốn vẫn đứng bên cạnh vội vẫy tay gọi một nhân viên phụ trách thử nghiệm điều khiển robot tới. Quả nhiên, chỉ sau giây lát, chiếc robot [ Viên Nguyệt ] đã được khởi động, hoạt động trợn tru.

Tất cả đám kỹ sư của trung tâm Vô Địch không thể tin nổi chuyện đang xảy ra trước mặt :”Sao có thể như vậy được! Chúng ta đã thử qua rất nhiều loại PCB nhưng đều không thể khởi động được mà!”

Mập mạp cười nói:“Thật ra rất đơn giản, các ngươi đã không để ý, cái công ty robot dở hơi kia đã giở trò cài đặt mã xác nhận bên trên tấm PCB, nếu như máy tinh của robot kiểm tra thấy không đúng số hiệu thì sẽ từ chối khởi động. Vấn đề này ngoài cách ta làm lúc nãy thì còn có một biện pháp giải quyết nữa, đó là thiết lập lại trình tự của máy tính, bỏ đi quá trình nhận dạng, chỉ là hơi phiền phức chút thôi.”

Vị kỹ sư lớn tuổi cẩn thận nhìn bản thiết kế và tấm PCB cũ, [cuối cùng thở dài, nói:“Lợi hại! Ngài thật quá lợi hại! Nếu ngài không nói, cả đời ta cũng không nhìn ra được trò mèo này!”

Heskett ha ha cười to, nói:“Đại sư chính là đại sư! Hôm nay quả đã được kiến thức qua!” rồi quay đầu nhìn gã tóc đỏ, khinh miệt nói: “Trở về nói cho kẻ đứng sau lưng ngươi, thế giới này núi cao còn có núi cao hơn!”

Gã tóc đỏ sửng sốt hồi lâu, chợt tỉnh táo lại, cười lạnh nói:“Ta không cần PCB Nelson, ta muốn loại gốc!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play