Hamid vốn là một tay thẳng tính có sao nói vậy , nhìn đám học viên đang phát điên tập thể, mập mạp biết lần này làm kích thích quá lớn rồi. Ai cũng biết hiện nay học viện còn chưa chính thức khai giảng, thế mà số học viên báo danh tham gia hai môn học do Russell chủ nhiệm đã muốn đánh nhau rồi, dù gì số lượng tham gia lớp học cũng có hạn, lãnh đạo học viện đã tổ chức họp nhiều lần chỉ để xác định xem những ai mới được tham gia lớp học đó. Trước tới giờ chưa từng nghe nói có người được Russell chỉ dạy một mình.
Qua mấy câu nói của Hamid, chỉ cần tinh ý một chút là có thể biết tay huấn luyện viên duy tu này vốn là đệ tử của danh tướng số một Russell. Chỉ riêng việc tướng quân phái người thông báo cho mập mạp việc mình tham dự hội nghị là đủ biết người này ngầu cỡ nào rồi.
Trước đây khi Russell còn đang ở bên đế quốc Gatralan, rất nhiều chiến lệ của ông ta đều nằm trong chương trình dạy học của Leray. Số người sùng bái có thể nói là đếm không hết! Sau này, khi Gatralan hung hãn xâm lượng Liên bang, đương nhiên Russell trở thành chỉ huy quân đội đế quốc, lúc này Liên bang trên dưới lại hận ông ta thấu xương! Có điều loại hận thù này cũng không thể che giấu được niềm tôn kính và sợ hãi đối với vị thiên tài quân sự này. Trong thời gian thảo luận, các học viên lúc bấy giờ luôn không ngừng đưa ra kiến nghị ám sát Russell, mỗi một công dân Liên bang vào thời khắc khó khắn nhất cũng đều cầu mong sao cho người này hoàn toàn biến mất, người này thật sự quá nguy hiểm.
Loại mong muốn có phần bạo lực này nói cho cùng cũng là được tạo nên từ sự kính nể về năng lực quân sự của Russell.
Cho đến sau khi Russell về với Liên bang, cuộc khởi nghĩa của ông ta đã trực tiếp dẫn đến việc thế tấn công của Gatralan tại tinh hệ Newton hoàn toàn tan vỡ. Không cần biết trước đây đã hận người này bao nhiêu nhưng giờ đây tất cả đều chuyển thành một niềm vui sướng không thể dùng từ ngữ hình dung được.
Người càng hận hắn lại càng cao hứng! Tài năng quân sự của Russell cuối cùng đã không còn là kẻ thù của Liên bang nữa, thậm chí giờ đây ông ta còn là bảo chứng cho thắng lợi trong tương lai. Đế quốc Gatralan mất đi danh tướng số một của mình còn có thể làm gì ngoài việc chờ bị tiêu diệt.
Trở thành đệ tử của một người như thế là giấc mộng của mỗi học viên quân đội, cũng là giấc mộng của rất nhiều sĩ quan chỉ huy trẻ tuổi.
Thế nhưng giấc mộng đó từng bị mập mạp hắt nước đổ đi, cũng may người biết vụ này rất ít, nếu không sợ rằng hắn đã bị người ta oánh hội đồng tới chết rồi.
Nhìn những học viên sẽ trở thành quân nhân trong tương lai, nhìn ánh lửa toát ra trong mắt họ, mập mạp hết hồn phất phất tay: “ Lần này thế là được rồi, mọi người nhớ cố gắng học tập! Giải tán, giải tán!” Nói xong liền co giò bỏ chạy.
Học viên của lớp đặc chủng đều sầu thảm, buồn bã nửa chết nửa sống, tại sao gã mập mạp này lại không phải là huấn luyện viên của trại đặc chủng chứ?
Người buồn bực nhất chính là Katherine , nếu thời gian có thể quay ngược trở lại về lúc mập mạp đang chen lấn trong đoàn nữ sinh thì quả thật không gì vui sướng bằng. Cô nàng này cuối cùng cũng biết được vĩnh viễn không nên trông mặt mà bắt hình dong, lại càng không nên khinh thường người béo, ít nhất người ta cũng nặng hơn so với mình.
Học viên trại duy tu đâu chịu dễ dàng buông tha cho Điền Hành Kiện, bọn họ ngoài ba tầng, trong ba tầng, vây chặt mập mạp, không ngừng ríu rít.
Mập mạp cả giận nói : “Một đám không có triển vọng! Hôm nay làm ông mất hết mặt mũi rồi, thật không biết sẽ xảy ra chuyện gì nếu siêu thỏ trắng không tìm ta nữa! Một đám nam sinh bị một nữ sinh đánh gục, tự hào lắm đấy à?”
Một nam sinh nói thầm : “Tụi em chuyên về nghiên cứu khoa học mà, người động não làm sao đánh lại người động tay chân chứ “
Mập mạp nhảy dựng lên, mắng : “ Biết đánh không lại sao các ngươi còn đánh? Các ngươi là lính duy tu, ta thì không phải chắc?” Càng nghĩ càng tức giận, mẹ nó chứ. Ông đây có trách nhiệm bồi dưỡng lực lượng bảo vệ quốc gia, các ngươi ai cũng chạy không thoát đâu, lúc này liền hạ lệnh : “Từ giờ trở đi tất cả đều tiến hành huấn luyện thể lực cho ta! Đừng để cho ai cũng có thể dễ dàng bắt nạt các ngươi. Tất cả chạy bộ, chạy!”
Mập mạp nhảy trên lăn dưới, nổi cáu hò hét vang trời, quân đoàn vô lại cũng biết tên tiện nhân này đang cố dời đi trọng tâm câu chuyện nhưng cũng không có cách nào khác. Không được thịt dê còn dính một chậu nước bẩn, oán khí ngập trời mà vẫn phải bắt đầu kế hoạch luyện tập mà mập mạp lập ra.
Nữ sinh siêu thỏ trắng chạy cuối cùng vui vẻ nhảy nhót, nói với mập mạp : “Huấn luyện viên, hành lý của em quả thực khoảng 50 cân, thầy đoán thật chính xác quá!” Sau đó rất nghi hoặc hỏi mập mạp: “Huấn luyện viên, vì sao thầy lại gọi em là siêu thỏ trắng, bộ em trắng lắm sao?“
Mập mạp thất khiếu chảy máu, giãy dụa nói: “Đúng thế, rất trắng” Trắng một cách ngây thơ quá mạng luôn.
Hiếm khi có dịp nửa ngày không cần đi học, mập mạp rất tự giác quên hết các chiến lệ mà Russell muốn hắn học, lại vừa lúc An Lôi được nghỉ ở nhà, thế là hắn bèn quay về dưỡng mắt luôn.
Bắt cả đám học viên chạy đến miệng sùi bọt mép, mập mạp cũng không quan tâm bọn họ u oán thế nào, lập tức lên đường về nhà.
Khi hắn về đến nhà thì An mẫu đang ngủ trưa, còn An Lôi thì nằm trên ghế salon xem TV, có thể là do sợ ảnh hưởng giấc ngủ của mẹ nên An Lôi đang đeo headphone.
Mập mạp lặng lẽ đi tới phía sau ghế, muốn tìm một góc thích hợp để coi trộm, thế nhưng lại thất vọng phát hiện ra quần áo của An Lôi căn bản không để cho hắn có bất cứ cơ hội nào. “Thằng cha thiết kế bộ quấn áo ở nhà này cả đời chắc chắn không thẳng lên được” Mập mạp hung hăng mắng thầm trong bụng.
Trong phòng khách rất an tĩnh , chỉ có thỉnh thoảng bật lên tiếng cười của An Lôi, đồng hồ trên tường vẫn đang chạy tíc tắc như thể nhắc rằng thời gian vẫn đang trôi qua. Mập mạp đứng ở phía sau ghế lặng lẽ nhìn An Lôi, nhìn cô gái mềm mại mà dịu dàng đến cực hạng này. Nhìn thân thể quyến rũ của cô ấy cuộn tròn trên ghế như đoá hoa đang nổi trên dòng nước, lộ ra những đường cong quyến rũ, nhìn đôi vai gầy dịu dàng dưới chiếc cổ thiên nga trắng nõn, nhìn chiếc eo nhỏ làm nổi bật bộ ngực tròn trĩnh mà đầy sức sống, nhìn cặp mông có thể khiến cho bao nam nhân hướng tới (Mập mạp ta khinh bỉ ngươi , nhưng đàn ông chắc ai cũng thế ^^). Nhìn nét ngây thơ mà chăm chú của nàng khi xem TV, giống như một con mèo nhỏ đang cuộn mình trong tổ ấm.
Mập mạp nhìn mãi không chán, hắn muốn mình được đứng mãi ở đây nhìn cô gái nhỏ đang mải mê xem TV này, đồng hồ vẫn tíc tắc vang lên, từng giây từng giây trôi vào dòng chảy thời gian.
Chương trình trên TV kết thúc, An Lôi tiếc nuối gỡ headphone ra. Mập mạp không muốn làm nàng giật mình nên lén bước ra cửa, tạo ra tiếng động mở cửa.
An Lôi thấy mập mạp trở về, chạy chân không ra đón, vui mừng hỏi: “Sao giờ này ngươi đã về rồi, buồi chiều có phải đi tiếp không ?”
Mập mạp đáp : “Ừ, buổi chiều không có việc gì. Sáng này thi đấu với người ta nên cả người đều là bùn đất, phải trở về tắm một cái. Đại mỹ nhân, đi cùng không?” An Lôi xấu hổ đỏ mặt trừng mắt nhìn mập mạp một cái, nói: “Ta đi lấy quần áo cho ngươi.”
Chờ An Lôi cầm quần áo xuống lầu, mập mạp đã chui vào phòng tắm. An Lôi gõ gõ cửa nói: “ Quần áo đem tới rồi …ta đặt ở …” Còn chưa nói xong đã nghe mập mạp giả vờ không nghe tiếng cao giọng nói: “A, đã đem tới rồi sao? Nhanh vậy!”
“Soạt” , tiện nhân sảng khoái mở cửa phòng tắm, ngây ngốc hỏi: “Quần áo để đâu vậy?” An Lôi thét lên một tiếng chói tai, hai mắt nhanh chóng khép chặt, trăm triệu lần không ngờ rằng mập mạp lại ghê tởm như thế, tức giận nói: “Điền mật mật, ngươi là tên đại dâm tặc!”
Mập mạp đâu thèm để ý, tay cầm quần áo thuận tay kéo An Lôi vào phòng tắm, sau đó đóng cửa lại
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT