*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lê Hân ngủ thẳng tới giờ cơm chiều mới tỉnh dậy, vừa mở mắt liền thấy Úy Trì Diễm đang dựa vào phần giường còn lại xem tạp chí số gần đây, nhìn dáng vẻ y xem ra rất thích thú.

Rèm cửa kéo ra một nửa, nắng chiều phủ trên người y, càng tô điểm cho ngoại hình hoàn mỹ, cũng che giấu vài phần lạnh lùng của y.

Một nam nhân như vậy, nhiều năm qua dù biết y máu lạnh vô tình nhưng vẫn có vô số người điên cuồng chạy theo. Cho dù y đã công khai tính hướng của mình, vẫn có không ít những cô gái ái mộ y. Không biết bao nhiêu người là vì vị trí “Nữ chủ nhân Úy Trì gia”, nhưng cũng không thể  phủ nhận sức hút của người đàn ông này.

Úy Trì Hi năm đó chẳng phải cũng là bị nam nhân này hấp dẫn khiến bản thân vạn kiếp bất phục sao? Chuyện hôm nay đã đi tới bước này, đời trước cậu đánh mất tính mệnh, đời này… thì hoàn toàn đánh mất trái tim.

Chỉ là… cậu thật sự có được hạnh phúc như cậu vẫn hằng mong ước sao?

“Tỉnh? Trên người còn chỗ nào khó chịu không?” Trong lúc Lê Hân miên man suy nghĩ, Úy Trì Diễm để tạp chí trong tay xuống, tiện đà cúi xuống hôn nhẹ lên thái dương của cậu hỏi, lời nói đủ thấy y đang vui vẻ nhưng càng nhiều hơn là lo lắng cho cậu.

Biết rõ còn hỏi! Lê Hân phục hồi lại tinh thần hung hăng liếc y một cái. Nhưng mà bất an trong lòng vừa mới nãy khi nghe thấy tiếng nói trầm thấp dễ nghe của y liền biến mất như chưa từng tồn tại.

Nhiệt độ cơ thể đã hạ, Lê Hân biết bản thân không còn phát sốt nữa, đau nhức trên người đặc biệt là chỗ khó nói kia cũng đã giảm không ý. Cậu không biết được, làm gì có loại thuốc nào có hiệu quả cấp tốc tới vậy, đây đều là do người đàn ông bên cạnh dành cả buổi chiều không ngừng giúp cậu mềm nhẹ xoa bóp giảm bớt đau nhức trên người.

“Mấy giờ rồi?” Nằm lâu cũng có chút khó chịu, Lê Hân muốn hoạt động gân cốt một chút.

“Đã năm giờ rồi. Em có đói bụng không, tôi cho người mang thức ăn lên đây nhé.” Úy Trì Diễm lo lắng hỏi Lê Hân.

Lê Hân vốn nghĩ cậu đầu năm Mùng một mà nằm cả ngày như thế đã rất không hay, còn muốn xuống lầu cùng Tiểu Giản ăn cơm; nhưng mà lời đã tới bên môi, đột nhiên nhớ tới sáng nay bác sĩ bị khẩn cấp mời tới. Chỉ cần là người biết suy nghĩ, chỉ sợ đều đoán ra tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?

Vừa nghĩ như thế, Lê Hân cắn răng, lần thứ hai hung hăng liếc Úy Trì Diễm.

Đoán được đại khái Lê Hân đang nghĩ tới chuyện gì, Úy Trì Diễm tự giác im lặng, nhưng nhìn nụ cười bên môi y cũng đủ hiểu lúc này tâm trạng y khá vui vẻ.

Lê Hân không muốn nằm trên giường, thế là bữa cơm liền được dời tới cái bàn tròn nhỏ bên cửa sổ. Cũng may ghế của cái bàn này cũng đủ mềm mại, bằng không Lê Hân phải chịu khổ rồi.

Bữa cơm này không tiếp tục ăn cháo loãng nữa, nhà bếp hầm một nồi canh gà nấm tre***, ăn cùng một ít dưa cải và cơm trắng, Lê Hân ăn rất ngon miệng, Úy Trì Diễm thấy cũng hài lòng.

Hai người cứ như vậy yên lặng vừa dùng cơm vừa ngắm mặt trời lặn.

Sau bữa cơm, Úy Trì Diễm uống hồng trà bác Du mang lên tìm cách mở miệng: “Tiểu Hi, chúng ta…”

“Lê Hân.” Cắt ngang lời Úy Trì Diễm, Lê Hân có chút lạnh nhạt nói ra hai chữ.

Úy Trì Diễm ngẩn người, nhưng lập tức liền hiểu được, vị trà lưu lại trong miệng trở nên đắng chát – bảo bối của y không muốn bị gọi là Úy Trì Hi, không muốn thừa nhận quá khứ đau thương kia…

Vậy thì sao nào? Không cần biết là Úy Trì Hi hay là Lê Hân thì đều là bảo bối của y, huống chi người này cũng không có từ chối y mà. Úy Trì Diễm nghĩ vậy, đôi mắt có hơi ảm đạm liền hăng hái trở lại.

Lê Hân biết cậu bác bỏ cái tên đó sẽ khiến Úy Trì Diễm nghĩ nhiều, nhưng quả thật là cậu không có ý như thế. Những tổn thương, đau đớn đã trải qua từ lúc Úy Trì Diễm thẳng thắn với cậu, cậu đều đã buông xuống. Đối với cái tên Úy Trì Hi cậu không có bài xích gì, dù sao thì cậu đã là Úy Trì Hi suốt hai mươi năm, nhưng mà…

Mỗi lần Úy Trì Diễm gọi cậu là “Tiêu Hi” sẽ luôn khiến cậu cảm thấy đang loạn luân! Đây mới là nguyên nhân thật sự cậu cắt lời Úy Trì Diễm.

Chuyện này cậu không tính cho Úy Trì Diễm biết – ai mà biết được tên biến thái này khi biết được nguyên nhân thật sự có làm sự việc nghiêm trọng hơn hay không?!

Cho dù Lê Hân đang nghĩ gì trong lòng, thì Úy Trì Diễm phấn khởi trở lại tiếp tục điều y muốn nói: “Bảo bối, chúng ta ngày mai cùng đi Châu Âu du lịch có được không?”



Nấm tre là cái nấm này này nè

nấm tre - chương 86

Nấm tre phơi khô

nấm tre khô - chương 86jpg

Canh gà nấm nấu tre

canh gà nấm tre - chương 86

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play