“Đã ăn xong rồi, vốn đang định lên lầu nhưng lại trùng hợp gặp được Liễu tiểu thư ở nhà sau. Tôi nhờ trợ lý Tề đưa cô ấy quay lại bữa tại nhưng xem ra Liễu tiểu thư có hiểu lầm với tôi…”
Cười trả lời Úy Trì Diễm, Lê Hân liếc nhìn hai mẹ con Úy Trì Tần Phương đang đứng một bên. Úy Trì Tần Phương bối rối không biết làm gì, mà trên gương mặt xinh đẹp của Liễu Yên chỉ thấy tức giận. Đôi mắt xinh đẹp kia nhìn thiếu niên đang mặc bộ trang phục khác với khi ở nhà sau thiếu điều muốn phun ra lửa.
“Tiểu Lê, đã lâu không gặp, dạo này cậu có khỏe không?” Một tiếng nói quen thuộc vang lên phá vỡ sự im lặng của bữa tiệc, không cần quay đầu cũng biết người lên tiếng chính là trợ lý Hạ bên cạnh Chủ tịch Úy Trì.
“Anh Hạ, đúng là đã lâu rồi không gặp.” Quay đầu quả nhiên nhìn thấy Hạ Lãng đang cầm một Liễu Yên rượu giơ lên chào cậu, Lê Hân mỉm cười gật đầu chào lại. Sau đó cậu nhìn thấy Tề Hạo đang trầm lặng đứng bên cạnh Hạ Lãng.
Tuy Tề Hạo tự ý chặn lại lời Lê Hân muốn truyền của Úy Trì Diễm và Úy Trì Giản, nhưng Lê Hân biết vị trợ lý ngày thường lặng yên ít lời này đối với Úy Trì Diễm là một trợ lực lớn. Cho dù là hắn đối với cậu còn phòng bị hay là hàng động ngày hôm nay, Lê Hân chưa bao giờ nghi ngờ sự trung tâm của hắn đối với Úy Trì Diễm.
Thế là Tề Hạo đích thân cảm thụ ánh mắt không rõ ý gì đảo hết người mình của cậu thiếu niên xinh đẹp có thể khiến Chủ tịch anh minh thần võ nhà mình thần hồn điên đảo.
Tuy chỉ vài giây ngắn ngủi nhưng từ thái độ của cha con Úy Trì Diễm và Hạ Lãng, mọi người ở đây đều có suy đoán về thân phận của “người hầu” đã đắc tội Liễu Yên. Cho dù kết quả có thế nào, trò cười này định phải xem.
Nhìn nụ cười trên mặt cùng với sự giảo hoạt trong đôi mắt xinh đẹp của Lê Hân, Úy Trì Diễm thờ dài trong lòng, quay đầu lại hỏi Liễu Yên: “Tiểu Yên, ‘người hầu’ mà con nói là cậu ấy sao?”
Không đợi Liễu Yên mở miệng, Úy Trì Tần Phương đã vội vàng tiếp lời: “Tiểu Yên nhất định là hiểu lầm, thực sự không có ý gì đâu em họ, con bé ngày thường bị chị chiều đến hư, một chút tủi thân cũng không chịu được…”
Nhưng Úy Trì Tần Phương lại không ngờ tới con gái bà một chút cũng không hiểu nỗi khổ tâm của bà, lời bà còn chưa dứt thì đã cắt ngang: “Con không có hiểu lầm, chính nó đã đuổi con ra ngoài! Con chỉ là không biết nó là người hầu mà thôi. Ai kêu nó lại mặc quần áo như vậy ở nhà sau! Lại nói không phải là ở nhà sau chỉ có cậu và Tiểu Giản sao?!”
Nghe lời nói của Liễu Yên, trên mặt Úy Trì Tần Phương lúc đỏ lúc trắng. Giờ khắc này bà cực kỳ hối hận tại sao lại mang Liễu Yên tới tham dự cái yến hội này. Chồng của bà lại không có ở đây, căn bản không có cách nào giúp cho mẹ con bọ họ.
Liễu Yên không biết sống chết nói loạn lên, Úy Trì Diễm nhíu mày thích thú nhìn cô. Mà Úy Trì Giản lạnh lùng mở miệng: “Vậy từ bây giờ cô nên biết rằng người có thể ở nhà sau lại có thêm một người.”
Mà như khẳng định lời nói của hắn, Úy Trì Diễm vào lúc nào giơ tay ôm lấy bả vai của Lê Hân, vững vàng đứng cạnh cậu.
Lê Hân bị kéo thẳng tới trong lòng của Úy Trì Diễm như vậy, nhíu mày chưa kịp mở miệng phản đối thì lại phát hiện quần chúng vây xem đã bị dọa sợ đến chết khiết. Thế là đành nuốt vào lời nói đã tới bên miệng, trong lòng thở dài – kỳ thực cậu chỉ muốn để mọi người biết cậu là thiếu gia nhà họ Lê, đồng thời cũng là cổ đông của Tập đoàn Uý Trì, ai ngờ một câu của Tiểu Giản làm lộ hết bí mật. Không cần nghĩ cũng biết, qua việc này người đàn ông bên cạnh cậu sẽ trăm phương nhìn kế khiến quan hệ của bọn họ tiến thêm một bước.
Tuy rằng Úy Trì Giản chỉ mới tiến vào Tập đoàn Uý Trì được hơn một năm thế nhưng tất cả mọi người đều biết, lời ngày hôm nay của cậu chủ nhỏ này nói ra tám, chín phần là ý của Úy Trì Diễm. Mà lấy thân phận của Úy Trì Giản nói những lời này, xem ra thân phận của cậu bé họ Lê nhà ở nhà Uý Trì tuyệt đối không đơn giản như những gì bọn họ đã suy đoán.
Đã biết trước tính hướng của Úy Trì Diễm, cũng từng thấy y theo đuổi những cậu thanh niên trẻ tuổi xinh đẹp nhưng chưa từng thấy ai lại có thể xuất hiện ở buổi tiệc của Úy Trì gia, lại được con của y công nhận và còn có thể ra vào nhà sau của Uý Trì gia thì người này phải có thân phận tới mức nào? Nếu người như cậu chỉ có một, thì không phải chính là tương đương với nữ chủ nhân Uý Trì gia hay sao?
Trong nháy mắt, những suy nghĩ như vậy không hẹn mà cùng hiện lên trong đầu mọi người, ánh mắt hướng tới Lê Hân càng thêm vi diệu và phức tạp.
Nhìn vẻ mặt kinh sợ của mọi người xung quanh, Úy Trì Diễm cúi đầu nhìn người trong lòng, y sung sướng tới không nói được – người này lại đồng ý chuyện như vậy xảy ra trước mặt mọi người, so với chuyện cậu ngầm đồng ý để hai người ngủ cùng giường càng làm y hưng phấn hơn!
Liễu Yên nghe Úy Trì Giản nói câu kia thì kinh ngạc không tin được. Cô chắc rằng vị trí đó Úy Trì Diễm không thể nào để cho một trai bao; cô đường đường là thiên kim thế gia mà lại phải chịu nhục với thứ đồ chơi như vậy. Tên trai bao này không ngờ lại được cha con Úy Trì coi trọng tới vậy!
Liễu Yên tới lúc này mới bắt đầu cảm thấy luống cuống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT