"Tiểu Thiên, cảm giác thế nào?" Bạch Ngân đi tới bên cạnh Phi Dạ và Thiên Tung, nhìn cũng chưa từng nhìn Phi Dạ một cái, trực tiếp ôn nhu nói với Thiên Tung. "Nè! Con hổ thối! Ta vừa mới tỉnh lại đó, làm sao ngươi ngay cả một cái biểu hiện gật đầu cũng không có? Thật không ngờ Lão Tử ngủ một giấc tỉnh lại, ngươi vẫn kiêu ngạo như vậy, một chút cũng không thay đổi!" Phi Dạ nhìn vẻ mặt cao nhã của Bạch Ngân, cố ý oán hận nói.
"Bởi vì ta biết, cho dù ta không để ý tới ngươi, ngươi cũng sẽ chủ động tìm ta nói chuyện, vậy ta cần gì phải tốn nhiều miệng lưỡi?" Bạch Ngân ra vẻ: Nhóc con, tính cách lắm mồm của ngươi đã sớm bị ta nhìn thấu.
"Nè! Con hổ thối, ngươi thừa da phải không? Nếu không phải thấy ngươi hiện giờ khắp người bị thương, Lão Tử thế nào cũng phải đánh một trận với ngươi!" Phi Dạ ngoài miệng tuy nói vậy, nhưng trong mắt lại mang theo vẻ cảm động.
"Bất cứ lúc nào cũng có thể phụng bồi!" Bạch Ngân vừa cười, vừa đưa tay vỗ vỗ bả vai Phi Dạ. Hai người đồng thời bèn nhìn nhau cười.
"U Minh, Bạch Ngân, các huynh không sao chứ?" Lúc này, Thiên Tung mới phát hiện vết thương trên người U Minh và Bạch Ngân thật nghiêm trọng. Bạch Ngân mặc trên người áo trắng dường như toàn bộ đã đổi thành màu máu, cũng không biết là máu của hắn hay là của Kim Đỉnh Chu Tước. Ống tay áo và quần áo của hắn dường như cũng nát tươm, hòa lẫn cùng với bùn đất và vết máu, thật là lôi thôi. U Minh cũng không tốt hơn bao nhiêu, trên cánh tay và bắp đùi luôn luôn trắng nõn trơn bóng có vài vết thương nhìn đến sợ hãi giật mình. Bộ áo đen trên người cũng có chút rách nát, khiến người ta lo lắng bất cứ lúc nào nó cũng có thể trượt dọc từ trên vai U Minh xuống. Trong lòng Thiên Tung âm thầm phỉ báng: yêu tinh này thật là bị thương rồi mà cũng đều lẳng lơ như vậy, nếu không phải hắn để lộ nhiều thì làm sao có thể bị thương nghiêm trọng như thế, trong lòng Thiên Tung khẽ thấy đau.
"Tiểu Thiên, bọn huynh không sao! Mấy vết thương này đều là ngoài da thôi!" Bạch Ngân không thèm để ý chút nào nói.
U Minh cũng xem thường bĩu môi, "Chút vết thương nho nhỏ này bản đại gia còn không để ở trong lòng! Đúng rồi, đây là nội đan của Kim Đỉnh Chu Tước!"
Tay phải của U Minh thoáng cái, một viên nội đan to bằng nắm tay màu đỏ chói mắt lập tức xuất hiện trong tay U Minh.
"Nội đan?" Đây là lần đầu tiên Thiên Tung nhìn thấy nội đan của dị thú, không khỏi có chút ngạc nhiên. Nói vậy, ma thú chỉ biết sinh ra Ma Tinh Thạch, chỉ có dị thú mới có thể ngưng tụ thành nội đan. Mà năng lượng trong nội đan cực kỳ khổng lồ, thậm chí có thể giúp một Kiếm Đế đột phá ngưỡng cửa Kiếm Tiên! Nội đan trân quý không cần nói cũng biết.
Đây là nội đan Bạch Ngân và U Minh mạo hiểm tính mạng đoạt được, nhưng bây giờ lại cực kỳ nhẹ nhàng muốn tặng cho nàng! Trong lòng Thiên Tung khó tránh khỏi sinh ra mấy phần cảm động.
"Nè! Nữ tử ngốc, mau nhận lấy đi, nàng không phải là mới vừa đạt được năng lượng nguyên tố hỏa sao? Nên rất cần viên nội đan này. Nhanh lên một chút nhận lấy đi, tay ta đau chết đi được!" U Minh nhìn Thiên Tung chậm chạp không nhận, cố ý lớn tiếng nói.
"Tiểu Thiên, dù sao bọn huynh đều không phải là dị thú nguyên tố hỏa, Phi Dạ bây giờ đã là cường giả bậc Kiếm Thần, cũng không dùng tới, viên nội đan này cho muội là thích hợp nhất!" Bạch Ngân cũng ôn nhu nói với Thiên Tung.
"Được! Viên nội đan này, muội nhận!" Thiên Tung thấy Bạch Ngân và U Minh nói như thế, cũng không từ chối nữa. Cánh tay phải của nàng đảo qua bàn tay U Minh, nội đan của Kim Đỉnh Chu Tước lập tức rơi vào trong Ám Ma Huyễn.
Lúc này, Thiên Tung ngẩng đầu lên, chuyên chú nói với hai người U Minh và Bạch Ngân, "Muội sẽ không nói cảm ơn với các huynh, bởi vì giữa chúng ta không cần!"
"Đúng! Giữa chúng ta không cần!" Bạch Ngân nắm lấy bàn tay Thiên Tung, nắm thật chặt. U Minh cũng nắm lấy bàn tay còn lại, trên mặt hiện lên một loại ôn nhu hiếm thấy.
"Nè nè! Các ngươi coi ta như vô hình sao!" Phi Dạ nhìn bộ dạng như keo như sơn của ba người, trong lòng nổi giận ầm ầm. "Ta vừa mới tỉnh dậy thôi! Còn các ngươi đều cùng với Tiểu Thiên chung sống lâu như vậy, chừa cho ta chút thời gian đi!"
Khi Phi Dạ nói lời này thì không hề phát hiện, có lẽ, Bạch Ngân và U Minh cũng không hề phát hiện, bọn họ giữa lúc bất tri bất giác đã ngầm cho phép sự tồn tại của đối phương. Nhưng cho phép, bọn họ đã sớm phát hiện, chẳng qua vẫn đang lựa chọn ngầm cho phép mà thôi.
Mấy người Thiên Tung sau khi ở chung một chỗ đã bắt đầu hành động dưới sự hướng dẫn của Thiên Tung.
Trong Xích Viêm động này, gỗ đỏ vô số, còn có một chút hỏa tinh thạch được đóa Hỏa Tinh Lan chín cánh cung cấp năng lượng. Có thể nói là trân bảo đầy đất. Bọn họ nếu đã đến một chuyến, không càn quét một phen, Thiên Tung cũng cảm thấy thật có lỗi với bản thân mình!
Trong lúc nhất thời, mấy người Thiên Tung hóa thân làm nhân dân lao động cần cù, không chối từ khổ cực huy động Kiếm Khí, chặt xuống một lùm lại một lùm gỗ đỏ.
Mà bây giờ Kiếm Khí Thiên Tung dùng chính là Kiếm Khí nguyên tố hỏa nàng mới vừa ngưng tụ thành Xích Viêm Kiếm!
Xích Viêm Kiếm này mặc dù thân kiếm rộng, nhưng Thiên Tung sử dụng nó rất dễ dàng, có thể nói là muốn sao được vậy. Hơn nữa, trong quá trình Thiên Tung không ngừng sử dụng kiếm khí rót vào thân kiếm, nàng cảm thấy năm luồng khí xoáy tụ trong cơ thể mình đồng thời xoay tròn tốc độ cao. Năng lượng của Thiên Dương châu cùng với Hỏa Tinh Lan chín cánh chứa đựng trong kinh mạch lại một lần mạnh mẽ mênh mông sôi trào trong cơ thể.
Lúc trước, Thiên Tung lấy được năng lượng của Thiên Dương châu, Huyết Ma châu và một phần của Bích Hải châu ở tháp Thánh môn. Rồi sau đó lại tình cờ lấy được cực phẩm Kim Tinh Xen Nguyên ở Vạn Linh cốc. Hiện giờ, nàng lại nhận được một phần năng lượng của đóa Hỏa Tinh Lan chín cánh. Có thể nói, vận may của nàng tốt tới cực điểm, lại cộng thêm thể chất Ám Ma Tộc đặc thù của nàng, khiến nàng dưới cơ duyên xảo hợp biến thành thể chất ngũ nguyên đồng thể. Phần khí vận thiên phú này, không nói sau này không có thì cũng là trước đây tuyệt đối chưa từng có!
Nhưng bất cứ chuyện gì có lợi tất có hại, đạt được thứ gì đó bằng vận may chung quy so ra vẫn kém so với tự mình đổ mồ hôi đoạt được. Nếu hiện giờ nàng chỉ một mực lệ thuộc vào bảo vật kỳ bí, điều này khiến nàng có cảm giác được thành tựu của mình cũng chỉ tới đó mà thôi! Kể từ sau khi nàng ra khỏi tháp Thánh môn vẫn luôn không ngừng tránh né truy sát, hiện giờ, nàng cần khẩn cấp tìm một chỗ tĩnh tâm tu luyện một phen.
"Tiểu Diệp Diệp, muội mau tới đây nhìn!" Lúc này, một tiếng thét kinh hãi của Phi Dạ cắt đứt sự trầm tư của Thiên Tung.
Mấy người Thiên Tung dùng tốc độ cực nhanh tụ tập đến bên cạnh Phi Dạ.
"Các ngươi nhìn đi!" Mọi người nhìn theo hướng Phi Dạ chỉ. Chỉ thấy thấp thoáng trong một góc gỗ đỏ có một quả trứng màu vàng kim khổng lồ cao đến nửa người đang lấp lánh phát sáng! Ánh sáng màu vàng kim trên quả trứng màu vàng khổng lồ này thậm chí còn chói mắt hơn so với cực phẩm Kim Tinh Xen Nguyên lúc trước. Mọi người rõ ràng cảm giác được trong quả trứng khổng lồ này có sức sống, thậm chí linh thức của Thiên Tung cảm thấy trong quả trứng khổng lồ này có nhịp đập của một sinh mệnh.
"Đây không phải là của con Kim Đỉnh Chu Tước biến dị kia để lại chứ?" U Minh nhìn chằm chằm quả trứng màu vàng khổng lồ, nhíu mày nói.
"Chắc chắn không phải đâu! Trứng của Kim Đỉnh Chu Tước phải là màu đỏ! Nhìn vỏ quả trứng này rõ ràng do năng lượng nguyên tố kim ngưng tụ thành." Bạch Ngân đơn giản phân tích nói.
"Quả trứng khổng lồ này rõ ràng là bị Kim Đỉnh Chu Tước để ở đây. Nếu nó không phải là trứng của Kim Đỉnh Chu Tước để lại, hẳn là phải trở thành thức ăn của Kim Đỉnh Chu Tước chứ, làm sao lại bình yên ở đây?" Thiên Tung một câu hỏi trúng vấn đề.
"Cái này à, huynh nghĩ chỉ sợ không phải Kim Đỉnh Chu Tước không muốn ăn mà là ăn không nổi!" Bạch Ngân khí định thần nhàn nói.
"Tại sao?" Thiên Tung còn chưa rõ ràng.
"Muội cho rằng đây là trứng của ma thú bình thường sao? Vừa nhìn đã biết đây là của dị thú thượng cổ để lại. Hơn nữa cấp bậc của con dị thú này sợ rằng còn cao hơn so với Kim Đỉnh Chu Tước kia! Nếu Kim Đỉnh Chu Tước thật sự nuốt quả trứng khổng lồ này, chẳng những không thể lấy được năng lượng của nó, thân thể nói không chừng rất có thể trở thành sào huyệt của quả trứng khổng lồ, ngược lại để cho năng lượng bị hút đi."
Phi Dạ còn chưa nói hết, U Minh lập tức nói tiếp: "Dù là dị thú hay ma thú, khi bọn chúng còn ở trong trứng đều không phân biệt thuộc tính, bất kỳ năng lượng nào cũng sẽ là chất dinh dưỡng của bọn chúng. Nếu Kim Đỉnh Chu Tước lờ mà lờ mờ nuốt quả trứng này, vậy thì thật là muốn chết!”
Thiên Tung nghe bọn Bạch Ngân phân tích một phen, ngược lại biết thêm không ít kiến thức. Nàng cũng cẩn thận phân tích một phen mới mở miệng nói: "Xem ra quả trứng khổng lồ này rất có thể là dưới cơ duyên xảo hợp bị Kim Đỉnh Chu Tước cướp đến đây."
"Ừ! Tiểu Thiên nói rất có đạo lý, nhiệt độ trong Xích Viêm động khá cao, hẳn là thích hợp để ấp trứng. Đoán chừng Kim Đỉnh Chu Tước này muốn đợi dị thú nở ra, sau đó thừa dịp thực lực của nó còn yếu sẽ nuốt nó vào trong bụng." Bạch Ngân theo sát nói.
"Hừ! Kim Đỉnh Chu Tước này thật đúng là tàn nhẫn!" Thiên Tung ngược lại đối với sinh mệnh trong quả trứng có mấy phần đồng tình, nếu không phải gặp được bọn họ, bé cưng này sợ rằng vừa sinh ra sẽ phải chết rồi!
"Bé cưng, ngươi thật sự nên cảm tạ chúng ta đó!" Thiên Tung cúi người, đưa một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve quả trứng khổng lồ kia hai cái, ai ngờ quả trứng khổng lồ đúng lúc này tỏa ra luồng ánh sáng màu vàng kim chói mắt.
Chỉ nghe rắc rắc một tiếng, quả trứng ứng tiếng nứt ra.
Trong lúc mấy người Thiên Tung mở trừng mắt ngây ngô nhìn, một dị thú nhỏ cao chừng một thước xuất hiện trước mặt mọi người. Mặc dù, nó so với Tiểu Hồ lúc trước còn muốn nhỏ nhắn xinh xắn hơn, nhưng đã sơ sơ hiện ra hình dáng của bản thân. Chỉ thấy nó mọc lên đầu rồng, trên đỉnh đầu là một đôi sừng hươu, một đôi mắt sư tử mở rất tròn, hết sức đáng yêu. Thân mình của nó chia ra làm lưng hổ, eo gấu, vảy rắn, vó ngựa, đuôi trâu. Cả người đều là màu vàng nhạt hoa lệ. Nếu bỏ đi đôi cánh màu vàng trên lưng nó, vậy nó thật giống như con thần thú trong truyền thuyết dân gian mà ở kiếp trước Thiên Tung đã nghe qua.
Kỳ Lân!
"Kim. . . . . . Kim Dực Kỳ Lân!" Mấy người Phi Dạ không nhịn được bật thốt lên.
Bọn họ cũng chưa từng nghĩ tới cái thứ thoạt nhìn nhỏ bé này không ngờ là dị thú truyền thuyết đứng hàng thứ nhất trên bảng dị thú: Kim Dực Kỳ Lân!
Nhưng chuyện khiến người ta kinh hãi cũng chưa kết thúc, chỉ thấy trên đôi cánh của Kim Dực Kỳ Lân phiên bản bỏ túi ánh sáng màu vàng kim đại thịnh, trực tiếp bao phủ Kim Dực Lỳ Lân trong đó! Vỏ trứng kia dưới ánh sáng màu vàng kim chiếu xuống của Kim Dực Kỳ Lân từ từ biến thành chất lỏng, bị Kim Dực Kỳ Lân hấp thu vào trong cơ thể.
Theo ánh sáng màu vàng kim tiêu tán, một đứa bé chừng bốn năm tuổi xuất hiện trước mặt mọi người.
Đứa bé kia giống hệt bạch ngọc điêu khắc mà thành. Trên da thịt vô cùng mịn màng là một đôi mắt màu vàng nhạt, trong suốt như ánh mắt trời mỹ lệ mới mọc phía chân trời. Sống mũi đĩnh trực mang theo chút dí dỏm đáng yêu, đôi môi phấn nộn như cánh hoa cong lên. Lại thêm một mái tóc màu vàng và quần áo màu vàng như vảy cá. Thiên Tung thật sự cho rằng đây là một tiểu thiên sứ lọt vào phàm trần!
Thật là đáng yêu! Cho dù máu lạnh như Thiên Tung cũng bị kích thích lên mấy phần bản năng của một người mẹ!
"Không hổ là dị thú mạnh mẽ nhất, không nghĩ tới vừa sinh ra đã có thể hóa hình!" U Minh ở một bên hơi có chút thán phục lẩm bẩm.
Lúc này, Kim Dực Kỳ Lân kia đã hóa hình xong, nó mở một đôi mắt đáng yêu quan sát nam nữ tuyệt sắc đang vây chung quanh mình. Cuối cùng ánh mắt của nó rốt cuộc ngừng ở trên người Thiên Tung, đôi môi như cánh hoa hồng cực kỳ thân thiết nhảy ra hai chữ: "Mẫu thân!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT