Có U Minh và Tiểu Hồ gia nhập, đội ngũ của Thiên Tung rõ ràng lớn hơn rất nhiều, cũng náo nhiệt rất nhiều.

Trải qua lần đổ máu với đội ngũ truy sát của Cửu Trọng Cung, Thiên Tung cảm thấy nguyên tố thủy và nguyên tố kim đều được đột phá một cấp. Cấp bậc kiếm tu của nguyên tố thủy là Kiếm Tông cấp sáu, nguyên tố kim cũng đạt tới trình độ Kiếm Thánh. Kể từ sau khi trải qua cải tạo của Thiên Dương châu, thân thể Thiên Tung dường như không có ngày nào không hấp thu nguyên tố năng lượng từ bên ngoài để tự thân tu luyện. Ngay cả khi nàng không cố ý vận chuyển Chư Thần quyết cùng với loại công pháp quỷ dị đó thì cơ thể nàng cũng tự động vận chuyển trong vô thức.

Mặc dù, bây giờ Thiên Tung căn bản không có thời gian đi tu luyện, nhưng nàng cũng lại đang tu luyện mọi lúc mọi nơi! Hơn nữa đại chiến liên tiếp, cấp bậc hơi thấp của nguyên tố kim và nguyên tố thủy dĩ nhiên là đột phá. Nguyên tố ánh sáng và Nguyên tố bóng tối của nàng cũng mơ hồ có khuynh hướng đột phá. Nếu để cho nàng tĩnh tâm tu luyện mấy ngày, tuyệt đối có thể một lần đột phá, thế nhưng hiện giờ Xích Viêm động đang ở trước mắt, nàng đã không còn tâm tình đi tu luyện nữa rồi.

Đi hơn mười ngày lộ trình, bọn họ đã ra khỏi sa mạc, tiến vào một khu rừng rậm không biết tên. Ai cũng nói Ngọc Ma Lâm, Ma Thú Sâm Lâm diện tích rộng lớn, địa thế hiểm yếu, thần bí khó lường. Nhưng theo quan sát của đám người Thiên Tung, khu rừng rậm trước mắt này cũng không kém Ngọc Ma Lâm và Ma Thú Sâm Lâm chút nào, thậm chí, còn có thể hơn.

Khiến cho Thiên Tung nghi ngờ vạn phần là một mảnh rừng rậm lớn như vậy lại không ai phát hiện ra. Thậm chí ngay cả những dị thú hơn ngàn năm tuổi như Bạch Ngân, U Minh cũng kinh ngạc vô cùng.

Thiên Tung đã từng hỏi bọn Bạch Ngân vấn đề này: tại sao không ai phát hiện ra một khu rừng rậm lớn như vậy? Tại sao mọi người đều truyền lời rằng Xích Viêm động ở phương Tây? Kết quả, câu trả lời của đám người Bạch Ngân lại khiến cho người ta rất hộc máu. Đó chính là căn bản không có người nào đi qua khu vực sa mạc này, tất nhiên sẽ không có người biết phong cảnh bên kia sa mạc như thế nào. Về phần Xích Viêm động ở phương Tây, nhất định là do người ta suy đoán bậy bạ rồi!

Kỳ thực, Thiên Tung ngẫm lại cũng cảm thấy đúng. Sát thành kia vốn luôn luôn là nơi chém giết, có người bình thường nào dám băng qua sa mạc đến chỗ bọn họ? Hơn nữa, cho dù với thực lực của đám người Thiên Tung, xuyên qua sa mạc cũng mất không ít sức lực rồi. Lúc này, Thiên Tung đột nhiên thật bội phục tổ tiên của Hoa Quỷ! Đoán chừng lão gia ông ta nhất định là một người làm liều mà được lợi! Dám đi về phía phương hướng không biết rõ!

Cho đến giờ, đám người Thiên Tung đã tiến vào rừng rậm thần bí ba ngày rồi!

Theo bản đồ, bọn họ cần tìm một khu vực được đánh dấu đỏ trên bản đồ, thế nhưng, đi lâu như vậy, đám người Thiên Tung cũng không thấy chút đầu mối nào.

"Chủ nhân, địa phương màu đỏ trên bản đồ này rốt cuộc là cái gì? Chúng ta đã đi lâu rồi mà, có phải đi nhầmg hướng rồi hay không?" Tiểu Hồ như cái đuôi nhỏ đi theo phía sau Thiên Tung.

"Nè! Nữ tử ngốc, bản đồ của các ngươi không có vấn đề chứ? Sẽ không bị người ta lừa gạt chứ." U Minh hiện rõ vẻ hết sức muốn bị đánh, giọng điệu vui sướng khi có người gặp họa.

Thiên Tung bất đắc dĩ trợn trắng mắt. Nàng là sát thủ, bất luận cảm xúc của kẻ nào cũng không thể che giấu qua mắt nàng được. Nàng cảm thấy vẻ mặt ‘thịt đau’ của Hoa Quỷ lúc trước tuyệt đối không phải là giả vờ. Nói cách khác, tấm bản đồ này tuyệt đối là thật! Nếu . . . .

Lúc này, Diệp Tử Long đột nhiên cực kỳ kinh ngạc chỉ về phía trước nói: "Tiểu thư, nhìn kìa!"

Mọi người nhìn về phía trước, chỉ thấy trong rừng sâu phía trước mơ hồ hiện ra ánh sáng đỏ. Đám người Thiên Tung và Bạch Ngân liếc mắt nhìn nhau, lập tức chạy như bay về phía ánh sáng đỏ kia.

Mọi người nhìn thấy cảnh tưởng trước mặt, đều nhất trí xuất hiện một vẻ mặt ngây ngốc.

Đó là một mảnh rừng gỗ đỏ như lửa! Lửa đỏ như máu nhuộm ánh nắng cuối chân trời, kiều diễm rực rỡ, mang theo ánh sáng đẹp rực rỡ thê lương mà mê ly, khiến người ta vừa giống như cả người bị thiêu đốt ở địa ngục, vừa tựa như đang trong lửa nóng ở thiên đường.

"Huyết Mộc! Đây là Huyết Mộc trong truyền thuyết!" Giọng nói của U Minh cô cùng khó có thể tin.

Nói đến Huyết Mộc này, Thiên Tung cũng biết sơ một hai điều. Bởi vì Huyết Mộc cũng nổi danh như Huyết Phách. Chỉ bất quá, Huyết Phách còn có dấu vết mà theo, là bảo vật kỳ bí của Ám Ma tộc. Thế nhưng Huyết Mộc lại chỉ là một truyền thuyết! Truyền thuyết nói rằng Huyết Mộc là một thực vật thuộc tính hỏa, bên trong chứa đựng năng lượng nguyên tố hỏa dồi dào. Nhưng điểm quý báu nhất của Huyết Mộc chính là Huyết Mộc dường như là vật cứng rắn nhất thế gian có thể phóng thích năng lượng nguyên tố hỏa mà nó chứa đựng. Tục truyền nếu cầm trong tay một thanh vũ khí được chế tạo từ Huyết Mộc, dường như có thể sánh ngang với Kiếm Khí nguyên tố hỏa. Nếu một người có một loại nguyên tố năng lượng khác mà có được binh khí Huyết Mộc, vậy thì tương đương với việc hắn có thêm một loại Kiếm Khí nguyên tố năng lượng khác, điều này tương đương với gián tiếp song nguyên thể! Có thể tưởng tượng được, Huyết Mộc này trân quý nhường nào!

Quân đội! Thiên Tung đột nhiên nghĩ đến đám người Cao Tường. Nhiều Huyết Mộc như vậy, nếu trang bị cho mỗi người trong chiến đoàn Minh Quân một thanh vũ khí chế tạo từ Huyết Mộc, vậy quả thực như hổ thêm cánh, lực chiến đấu không phải là không có sức mạnh nào địch nổi, nhưng quét ngang đại lục hẳn là có thể!

"U Minh nói rất đúng!” Bạch Ngân nói với Thiên Tung, "Tiểu Thiên, lần này lại là niềm vui ngoài ý muốn, huynh nghĩ điểm đỏ trên bản đồ chính là khu vực này rồi!"

"Ý của Bạch Ngân công tử là, Xích Viêm động ở trong rừng Huyết Mộc này?" Diệp Tử Long kính cẩn dò hỏi.

"Không sai!" Giọng điệu của Bạch Ngân càng tỏ ra khẳng định.

"Được! Nếu đúng như vậy, Tử Long, Tiểu Hồ, hai người các ngươi coi chừng ở bên ngoài. Thuận tiện đào Huyết Mộc ở chung quanh lên, rễ cây Huyết Mộc rất yếu, hẳn sẽ rất dễ dàng." Thiên Tung vừa nói vừa ân cần liếc nhìn Tiểu Hồ một cái.

Thiên Tung chú ý thấy từ lúc bắt đầu tiến vào rừng Huyết Mộc, Tiểu Hồ tựa như có vẻ bị đè nén, rất khó chịu. Điều này cũng khó trách, Huyết Mộc là thực vật thuộc tính hỏa cực hạn, đối với Tiểu Hồ nguyên tố thủy tuyệt đối có tác dụng áp chế.

Tiểu Hồ nhìn đến vẻ mặt ân cần của Thiên Tung cũng rạng rỡ cười một tiếng với nàng, cảm kích trong ánh mắt không cần nói cũng biết.

"Dạ! Tiểu thư! (chủ nhân!)" Tiểu Hồ và Diệp Tử Long đồng thanh đáp.

"Ngân, U Minh, chúng ta đi!" Thiên Tung nói xong lập tức đi trước làm gương, cùng với hai người Bạch Ngân U Minh biến mất trong chỗ sâu của rừng Huyết Mộc.

Không biết vì sao, càng xâm nhập vào sâu, luồng khí xoáy tụ màu trắng bên cạnh luồng khí xoáy của nguyên tố kim Thiên Dương châu lưu lại trong cơ thể Thiên Tung đột nhiên không bị khống chế xoay tròn với tốc độ cao, tựa như được lệnh gọi. Tình huống như vậy giống với lúc bọn họ ở trung tâm mỏ cực phẩm Kinh Tinh phát hiện được cực phẩm Kim Tinh Xen Nguyên! Điều này nói rõ trong chỗ sâu của rừng Huyết Mộc tuyệt đối có bảo vật thần kỳ thuộc nguyên tố hỏa, năng lượng có thể so với cực phẩm Kim Tinh Xen Nguyên tồn tại!

Tin tức này khiến cho trong lòng Thiên Tung kích động vô cùng, càng thêm tăng nhanh cước bộ.

Thế nhưng dần dần, ba người Thiên Tung và Bạch Ngân, U Minh cũng cảm nhận được có điều bất thường. Ở ngoài rừng Huyết Mộc vốn có một lượng lớn ma thú hoành hành, tuy nhiên nhờ có áp lực của dị thú bức bách, bọn chúng mới không dám đến gần đám người Thiên Tung. Nhưng khí tức của bọn chúng vẫn có tồn tại. Còn ở chỗ sâu trong rừng Huyết Mộc này, ba người Thiên Tung lại không cảm nhận được bất kỳ chút khí tức nào của ma thú.

Cả rừng Huyết Mộc yên tĩnh quỷ dị đến đáng sợ!

"Tiểu Thiên, muộn nhìn trước mặt kìa!" Giọng nói của Bạch Ngân đột nhiên vang lên.

Thiên Tung và U Minh nhìn về phía Bạch Ngân chỉ, lập tức nhìn thấy một động lớn đường kính chừng ba thước cách bọn họ chưa đủ trăm trượng. Chung quanh động lớn kia, Huyết Mộc sinh trưởng rất tốt.

Ba người Thiên Tung hết sức cẩn thận đi về phía động lớn. Đột nhiên, Bạch Ngân và U Minh đều dừng bước.

"Con hổ thối, cảm giác cũng nhạy bén đấy, khá tốt!" U Minh liếc Bạch Ngân một cái, ngoài miệng thờ ơ như không, nhưng đôi mắt phượng cũng đang cẩn thận nhìn chằm chằm Xích Viêm động. . . . . .

Bạch Ngân căn bản không để ý lời nói của U Minh, trên người luôn luôn cao nhã giờ phút này cũng trở nên như gặp phải đại địch.

"Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?" Thiên Tung không hiểu hỏi.

"Huynh mới vừa cảm nhận được một luồng áp lực của dị thú, cực kỳ mạnh! Hơn nữa, dị thú này tuyệt đối không phải là một trong mười đại dị thú bình thường, rất có khả năng là dị thú biến dị." Bạch Ngân giải thích nói.

"Huynh nói là, trong Xích Viêm động này có một con dị thú, còn là một dị thú biến dị ngay cả các huynh cũng phải kiêng kị?" Thiên Tung có chút khó có thể tin hỏi. Không thể trách nàng kinh ngạc như vậy. Thế gian đều nói dị thú khó tìm, bất luận ngươi là hậu duệ thiên hoàng hay là cao nhân ẩn thế, muốn tìm được dị thú quả thật khó như lên trời. Nhưng bây giờ nhìn xem, vây quanh nàng đều là dị thú! Hiện giờ ra ngoài tìm thần bảo cũng có thể đụng phải dị thú, còn là dị thú biến dị trăm ngàn năm không gặp nữa chứ, thời vận này cũng không biết là nên khen nó quá tốt hay là quá nát đây!

Lúc này, một cánh tay trắng nõn như tuyết, thon dài mà có lực đột nhiên từ phía sau đem Thiên Tung ôm vào trong ngực, "Nữ tử, đừng sợ, có ta che chở nàng!" Lúc này, ngữ điệu của U Minh không có nửa phần lỗ mãng, chỉ có say mê khiến người ta mê hoặc.

Thiên Tung lạnh lùng liếc U Minh một cái, trên mặt vẫn lạnh nhạt như cũ. "Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta sợ?"

"Tiểu Thiên, chúng ta đi!" Lúc này, Bạch Ngân tức thời cầm lấy tay Thiên Tung, kéo Thiên Tung cách xa người U Minh ra.

"Thật là không đáng yêu!" U Minh tức giận nói nhỏ hai tiếng. Ngẩng đầu, đã thấy hai người Thiên Tung đi về phía Xích Viêm động, vội vàng đuổi theo.

Ba người Thiên Tung điều khiển Kiếm Khí của bản thân, bay xuống dưới đáy động. Thế nhưng, ba người phát hiện ra Xích Viêm động này dường như sâu không thấy đáy. Bay thật lâu, dường như cũng không có dấu hiệu rơi xuống đất. Nhưng không khí chung quanh cũng càng ngày càng nóng. Quả thật giống như hơi lửa.

Càng không ngừng xâm nhập, xa xa, Thiên Tung nhìn thấy một dòng gì đó màu đỏ rực đang lưu động dưới đáy động. Hơi nóng đủ để thiêu đốt người liên tục không ngừng bốc lên từ đáy động. Một mùi gay mũi dường như khiến người ta không thể hô hấp.

Thiên Tung liếc mắt một cái nhận ra ngay chất lỏng màu đỏ lưu động này là thứ gì. Nham thạch nóng chảy! Không ngờ là nham thạch nóng chảy! Đáy Xích Viêm động lại có một hồ nham thạch! Mà khí màu vàng khiến người ta hít thở không thông kia chính là lưu huỳnh!

Mặc dù, ba người Thiên Tung đều là cường giả Kiếm Tiên thậm chí Kiếm Thần. Nhưng thân thể lúc này cảm giác như đang bị thiêu đốt ở địa ngục, bị màu đỏ rực đập vào mắt, còn có mùi lưu huỳnh khó chịu, cảm giác thật sự không thể nào dễ chịu được. Hơn nữa nham thạch dưới chân dường như đã đốt cháy giày của bọn họ, quần áo trên người cũng là lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được từ từ bị thiêu đốt. Mà bọn họ chỉ có thể sử dụng Kiếm Khí hình thành một hàng rào quanh người mình, ngăn cản sự ăn mòn của nhiệt độ cao bên ngoài.

Trong Xích Viêm động, ngoại trừ năng lượng nguyên tố hỏa, mức tiêu hao tất cả nguyên tố năng lượng khác dường như đều gấp bội lần. Hơn nữa còn không có năng lượng bổ sung, ba người Thiên Tung vừa bước vào đáy động đã cảm nhận được ngay tính nghiêm trọng của sự việc. Cũng may Xích Viêm động tuy sâu nhưng đáy động cũng không phải là rất lớn, đám người Thiên Tung rất nhanh đã đi tới chỗ sâu bên trong. Nhưng ngay khi bọn họ muốn tiến thêm một bước, đột nhiên xuất hiện một trận đất rung núi chuyển. Tức khắc, nham thạch nóng chảy lăn lộn, văng ra khắp nơi, nham thạch chung quanh đều bị nhiệt độ của nham thạch nóng chảy không ngừng nuốt hết.

"Gào!"

Một tiếng gào thét dữ tợn vang lên từ dưới đáy hồ nham thạch đỏ rực.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play