Ô Mộc thành rốt cuộc khôi phục yên tĩnh khi cuộc truy tìm bảo vật ở Vạn Linh sơn kết thúc. Rất nhiều thương đội, đội mạo hiểm, chiến đoàn đều lần lượt rời khỏi biên thành nhỏ của Thánh Thiên Đế quốc. Nhà trọ duy nhất trong Ô Mộc thành cũng trở nên hết sức vắng vẻ.

Giờ phút này, ông chủ nhà trọ đang vừa tính toán thu nhập hai ngày này vừa âm thầm vui mừng. Mấy pho tượng đại thần kia cuối cùng đã rời đi! Nhớ tới không khí khủng bố chết người trong nhà trọ mấy ngày trước, vẫn là vắng vẻ như vậy tốt hơn, ít nhất không cần lo lắng mất cái mạng nhỏ của mình!

Mà lúc này, Thiên Tung, Bạch Ngân và công hội luyện đan, còn có đám người Cao Tường đã đi tới ngoài thành. Tâm tình Thiên Tung hiện giờ có thể dùng hai chữ buồn bực để miêu tả! Nếu dùng ba chữ chính là rất buồn bực! Còn dùng bốn chữ chính là vô cùng buồn bực! Nàng bất quá chỉ tặng công hội luyện đan hai rương cực phẩm Kim Tinh! Tặng thêm một thiên tài luyện dược, Tề Thiên Duyệt. Tô Tuân này đối với nàng đã nhiệt tình như nước Hoàng Hà lan tràn, càng không thể vãn hồi được nữa.

Từ lúc vừa bắt đầu vẫn nắm tay của nàng, kể lể tâm sự những việc phi phàm công hội luyện đan đã trải qua, sắc mặt hoàn toàn chính là một bộ Vương bà buôn dưa, mèo khen mèo dài đuôi. Vẻ mặt kia rõ ràng đang nói: lựa chọn gia nhập công hội luyện đan, đây tuyệt đối là lựa chọn sáng suốt!

Bạch Ngân đứng bên cạnh Thiên Tung đã sớm đầu đầy hắc tuyến, Tô Ngọc Cẩn bên cạnh Tô Tuân vì không nói xen vào được cũng gấp đến độ vò đầu bứt tai. Khoa trương nhất chính là Tô Ngọc Linh, tiểu nha đầu đáng yêu này nghe Tô Tuân thao thao bất tuyệt không ngờ ngủ thiếp đi!

Rốt cuộc, Tô Tuân kết thúc bài phát biểu dài đến vài chục vạn chữ của ông, nhìn hai người Tô Ngọc Cẩn bên cạnh một chút, trừng lớn mắt, "Tiểu tử thúi, gấp cái gì? Lần này đến phiên con!" Tô Tuân lại nhẹ nhàng huých Tô Ngọc Linh một cái, làm như tức giận nói, "Xú nha đầu, lại ngủ thiếp đi! Thật là càng ngày càng hư không tưởng tượng nổi!"

Tô Tuân nói xong cũng rất là thức thời lôi kéo Tô Ngọc Linh rời đi, trước khi đi còn cấp cho Thiên Tung một ánh mắt cấu kết với nhau làm việc xấu, dường như đang nói: Mục trưởng lão! Đồ đệ ngốc của ta giao cho người, muốn ăn muốn uống cứ việc! Đừng khách sáo!

Cảm nhận được ‘thâm ý’ già mà không kính của Tô Tuân trực tiếp khiến Thiên Tung không nhịn được đầu đầy mồ hôi. Lão đầu này thật đúng là. . . . . . Đáng yêu!

"Tiểu Ngữ, người phải rời đi sao? Người. . . . . . Người muốn đi đâu? Người thật sự không cùng chúng ta trở về Thánh Thiên thành sao?" Tô Ngọc Cẩn vừa nhìn Tô Tuân rời đi, gương mặt tuấn tú lập tức ửng đỏ vội vàng truy hỏi, đôi mắt đẹp như trăng rằm cũng không chớp một cái nhìn chằm chằm Thiên Tung.

"Ta còn một vài chuyện cần phải làm, hiện giờ không thể cùng đi với các ngươi. Nhưng ta sớm muộn cũng sẽ trở lại Thánh Thiên thành!" Trong giọng nói của Thiên Tung lộ ra một luồng kiên định.

"Ừ! Tiểu Ngữ, vậy ta ở Thánh Thiên chờ người! Người nhất định phải mau trở lại nha!" Tô Ngọc Cẩn nghe xong lời này, giống như uống một viên thuốc an thần, trên mặt nhất thời tươi cười rạng rỡ.

"Ta trở về, không phải là vì đi tìm ngươi! Ngu ngốc!" Thiên Tungnghiêm mặt nói, nhưng trong giọng điệu kia rõ ràng có mấy phần mềm mại của tiểu nữ tử.

Tô Ngọc Cẩn nghe được sắc mặt càng đỏ. Lẩm bẩm nói: "Ta không phải là ngu ngốc, chỉ là muốn mau chút nhìn thấy Tiểu Ngữ mà thôi!"

Đoạn đối thoại này của Thiên Tung và Tô Ngọc Cẩn, dưới con mắt của dị thú cao ngạo Bạch Ngân, đây tuyệt đối là cực kỳ ấu trĩ. Nhưng hắn cũng biết, có thể khiến cho Thiên Tung nói ra những lời như vậy, đủ chứng tỏ Tô Ngọc Cẩn này đã chân chính tiến vào trong lòng ThiênTung rồi. Nhận ra điều này khiến cho trong lòng Bạch Ngân khó tránh khỏi sinh ra một loại khổ sở. Lúc này, hắn đã biết, cho dù thân là dị thú cao ngạo, khi đối mặt với tình yêu thì cũng trở nên nhỏ bé tầm thường như nhau thôi!

"Bạch Ngân, chúng ta đi thôi!" Thiên Tung tựa như chú ý tới cảm xúc suy giảm của Bạch Ngân, biết thời gian không còn sớm, sau khi nhìn Tô Ngọc Cẩn mấy lần thì dứt khoát xoay người rời đi.

Đây cũng là Thiên Tung vĩnh viễn biết khi nào nên làm gì. Vĩnh viễn sẽ không quay đầu lại nhìn cảnh vật sau lưng.

Cho đến khi Thiên Tung và Bạch Ngân đã đi thật xa, Tô Ngọc Cẩn vẫn đứng lẳng lặng ở nơi đó, mặc trên người áo bào như ngọc lay động theo chiều gió, cứ như vậy duy trì tư thế nhìn về nơi xa, giống như ngây dại. . . . . . . . . . . .

Hai người Thiên Tung và Bạch Ngân đi trên một con đường nhỏ rất yên tĩnh. Hai người đều không mở miệng nói chuyện nên không khí trong lúc nhất thời có chút cứng ngắc. Kỳ thực, trong lòng Thiên Tung vẫn là tùy theo lòng mình, thích người mình thích, bảo vệ người mình muốn bảo vệ, quan tâm người mình muốn quan tâm, không cố kỵ chút nào. Nàng thừa nhận mình đối với Tô Ngọc Cẩn, nam tử nho nhã hay xấu hổ, dũng cảm quên mình này có mấy phần thích. Điều này cũng không có gì đáng trách. Thế nhưng đối mặt với Bạch Ngân, luôn luôn không sợ trời không sợ đất giống mình thế này không ngờ sinh ra mấy phần tâm tư áy náy. Điều này khiến Thiên Tung như phải luôn luôn không kiêng nể điều gì đó cực kỳ khó chịu.

Thiên Tung đột nhiên dừng bước lại, có chút hung ác như con sói nhìn chằm chằm Bạch Ngân, hơi có chút suy nghĩ làm người ác cáo trạng trước nói: "Bạch Ngân! Vì sao muội cảm thấy có lỗi với huynh chứ! Muội chưa bao giờ trải qua loại cảm xúc này, thực chán ghét!"

Một câu nói đột ngột của Thiên Tung trực tiếp làm cả người Bạch Ngân như rơi vào trong sương mù, cho đến một lúc lâu sau, Bạch Ngân bỗng nhiên kịp phản ứng. Bên môi lộ ra nụ cười. Đầu tiên là bả vai run run ẩn nhẫn cười, cuối cùng trực tiếp biến thành cười ha ha.

Thiên Tung không biết vì sao Bạch Ngân cười, nhưng lại biết nhất định là bởi vì nàng! "Nè! Muội cảm thấy có lỗi đó, huynh cười đã chưa?"

Thiên Tung không vui nhếch lên cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt đáng yêu như vậy khiến cho Bạch Ngân không chống đỡ được, trực tiếp ôm Thiên Tung vào trong ngực. "Tiểu Thiên, huynh đang vui vẻ! Thật sự! Thật sự rất vui vẻ! Muội cảm thấy có lỗi khiến cho huynh rất vui vẻ! Muội để ý khiến cho huynh rất vui vẻ!"

Lúc này, Bạch Ngân cảm giác mất mát vừa rồi của mình trong nháy mắt đều tan thành mây khói. Đúng vậy, biết Thiên Tung thích mình, để ý mình, như vậy là đủ rồi. Cái gì tôn nghiêm của dị thú, cái gì bó buộc của thế tục, hắn tất cả đều có thể không cần. Chỉ cần có thể bồi ở bên cạnh Tiểu Thiên, chỉ cần có thể nhìn Tiểu Thiên vui vẻ, những thứ khác đều không quan trọng. Hoặc là nói, thế gian này còn có cái gì trân quý hơn so với một nụ cười của Tiểu Thiên đây?

Giống như cảm nhận được niềm vui sướng của Bạch Ngân, Thiên Tunglẳng lặng ghé đầu vào lồng ngực khiến cho nàng cảm thấy ấm áp kia, cùng Bạch Ngân hưởng thụ thời khắc ngọt ngào này. Ngay lúc này, con đường nhỏ nơi rừng núi bình thường dường như biến thành một bức tranh tuyệt mỹ, hai bóng dáng một đỏ một trắng ôm nhau trở thành hai điểm sáng lóa mắt nhất trên bức tranh.

Lúc này, Bạch Ngân đột nhiên mở miệng nói bên tai Thiên Tung: "Tiểu Thiên, mặc dù huynh muốn mãi ôm muội như vậy, nhưng vẫn nên giải quyết mấy con ruồi chung quanh một chút thì tốt hơn!"

Thiên Tung cũng gật đầu một cái. Kỳ thực, Thiên Tung cảm giác được ngay khi bọn họ và Tô Ngọc Cẩn tách ra thì có hai bóng người tu vi không thấp vẫn đi theo bọn họ. Hai người kia dường như không có ác ý, thực lực cũng không tạo nên uy hiếp đối với bọn họ, bọn họ vốn muốn đợi xem mục đích của hai người kia rồi sẽ giải quyết. Thế nhưng hiện giờ, hai người họ đang ở chỗ này biểu diễn tiết mục tình cảm miễn phí, không lý nào vẫn để cho người khác xem đại tiệc miễn phí như thế!

Hơn nữa, ngay lúc Bạch Ngân ôm Thiên Tung, hai người đồng thời cảm nhận được khí tức của hai người vẫn đi theo bọn họ đồng thời rối loạn. Điều này khiến Bạch Ngân càng thêm khẳng định, hai người đi theo bọn họ nhất định không phải là đám người truy sát của Thánh môn hoặc Cửu Trọng Cung, ngược lại càng giống như Tô Ngọc Cẩn . . . . . người hâm mộ Thiên Tung.

"Hai vị đi theo lâu như vậy, không mệt mỏi sao?" Bạch Ngân lớn tiếng nói về phía hai bụi cây thấp lùn ở phía xa xa.

Qua một lúc lâu, bụi cây kia rốt cuộc động hai cái, hai bóng dáng tuấn dật cao ngất nhảy ra. Thiên Tung liếc mắt đã thấy được một mái tóc màu vàng kim chói mắt. Không ngờ là hai người Duẫn Thiên Diệu và Tiêu Hãn! Thiên Tung trong bụng kinh ngạc không thôi. Bên cạnh là Bạch Ngân lộ ra thần sắc sáng tỏ mọi chuyện.

Thiên Tung mặc dù có mấy phần giật mình, nhưng trên mặt vẫn ra vẻ lãnh mạc như cũ. Đối với nàng, từ lúc đám người Duẫn Thiên Diệu vứt bỏ nàng ở lại trong Vạn Linh cốc, những người này đã trở thành người mà nàng không muốn liên quan. Mà đối mặt với người xa lạ, sắc mặt Thiên Tung tự nhiên sẽ không tốt.

"Ta không thích có người đi theo ta! Nếu không đừng trách ta không khách sáo!" Thiên Tung lạnh lùng nói xong câu đó, thậm chí không hỏi hai người Duẫn Thiên Diệu vì sao đi theo nàng đã muốn lôi kéo Bạch Ngân rời đi.

"Đợi chút!" Lúc này, Duẫn Thiên Diệu và Tiêu Hãn cùng kêu lên, trong giọng nói chứa đựng nôn nóng ngay cả chính bọn họ cũng không phát hiện ra.

Thiên Tung nghe được bọn họ nôn nóng giữ mình lại, ngược lại cùng với Bạch Ngân dừng bước. Thế nhưng hai cánh tay khoanh trước ngực, lạnh lùng nhìn chằm chằm hai người, hoàn toàn không có ý lên tiếng.

Nam tử thô kệch Tiêu Hãn là người đầu tiên bị ánh mắt lạnh như băng của Thiên Tung nhìn chăm chú không chịu nổi, "Mục Niệm Ngữ tiểu thư, chúng ta đi theo người tuyệt không có ác ý, chỉ là muốn nói lời xin lỗi với người mà thôi. Ở Vạn Linh cốc, chúng ta chỉ lo cho công hội của mình, không giúp đỡ các người, là anh em chúng ta không đúng, hai người chúng ta ở đây nhận lỗi với người! Ngươi tha thứ cho anh em chúng ta đi!"

"Tiêu huynh nói đúng lắm, ở Vạn Linh cốc là sai lầm của chúng ta, chúng ta chỉ muốn nói một tiếng xin lỗi với tiểu thư!”

Duẫn Thiên Diệu và Tiêu Hãn nói xong đều lẳng lặng chờ đợi ThiênTung trả lời. Nhưng Thiên Tung sau khi nghe bọn họ nói xong chẳng qua là lạnh lùng gật đầu một cái, chuẩn bị cùng Bạch Ngân rời đi.

"Mục Niệm Ngữ tiểu thư. . . . . ." Duẫn Thiên Diệu và Tiêu Hãn thấy Thiên Tung căn bản không để ý đến bọn họ mà muốn rời đi, trong lòng gấp gáp không thôi.

Lúc này, Thiên Tung xoay người lại, thần sắc ngữ điệu lạnh lùng nói: "Ta cũng không cảm thấy các ngươi có lỗi với ta. Gặp phải nguy hiểm bảo vệ người mình muốn bảo vệ, đây vốn là đạo lý chính đáng. Các ngươi bảo vệ công hội của mình rời đi, đây là lựa chọn chính xác, tại sao muốn cầu sự tha thứ của ta? Hơn nữa, chúng ta bất quá là người xa lạ mà thôi, ta nghĩ ta không có tư cách tha thứ cho các ngươi, các ngươi cũng vậy không cần cho ta quyền lợi tha thứ cho các ngươi!"

Lời này của Thiên Tung nhìn như ôn hòa lễ độ, kì thực sắc bén vô cùng! Duẫn Thiên Diệu và Tiêu Hãn chỉ cảm thấy thật ngu si, cũng không biết nên phản ứng như thế nào! Một câu ‘người xa lạ’ của ThiênTung khiến cho hành động hôm nay của bọn họ trở nên cực kỳ buồn cười.

Vào lúc này, cảm giác hối hận trước nay chưa từng có khiến hai người vốn kiêu ngạo bằng trời này trong nháy mắt trở nên chán nản thất vọng.

Không để ý đến phản ứng của hai người Duẫn Thiên Diệu và Tiêu Hãn, Thiên Tung kéo tay Bạch Ngân đi về phía trước, bóng lưng kia dứt khoát mà cứng cỏi, giống như lên trời cũng không thể khiến cho nàng có nửa phần lùi bước.

Rất nhanh, Bạch Ngân và Thiên Tung đã không thấy bóng dáng, chỉ còn lại Duẫn Thiên Diệu và Tiêu Hãn vẫn đứng ở nơi đó.

"Thiên Diệu, chúng ta không phải là phạm vào một sai lầm rất lớn chứ?" Tiêu Hãn gãi gãi đầu, vẻ mặt chán nản hỏi.

"Ừ! Có lẽ vậy!!" Duẫn Thiên Diệu lẩm bẩm nói.

"Nè! Tiểu tử ngươi đang suy nghĩ gì hả? Sao không nói chuyện?" Tiêu Hãn dường như đã dịu đi sự đả kích Thiên Tung vừa mang tới.

"Ta chỉ là đang suy nghĩ, người ta muốn bảo vệ thật sự là công hội sao?" Duẫn Thiên Diệu tự hỏi một câu vô nghĩa không có người trả lời, thế nhưng, điều nghi vấn này lại như một hạt giống nảy mầm, mọc rễ trong lòng nam tử tóc vàng . . . . .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play