Sáng sớm tinh mơ, dân chúng Ô Mộc thành cũng bắt đầu một ngày mới của mình. Nhưng hôm nay, Ô Mộc thành khác biệt rất lớn so với thường ngày. Đột nhiên có rất nhiều người từ bên ngoài đến. Tùy tiện đi trên đường cái, cũng có thể thấy kiếm tu giả và võ tu giả đứng thành nhóm bên cạnh. Cho dù là dân chúng bình thường cũng từ sự khẩn trương trong không khí đánh hơi được mùi vị không tầm thường.
Giờ phút này, trong nhà trọ duy nhất ở Ô Mộc thành, năm cái bàn đã hai bàn ngồi đầy người.
Chỉ thấy bàn tận cùng bên trong ngồi sáu người. Ba lão giả mặc áo trắng và ba gã nam tử trẻ tuổi tầm hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, diện mạo tuấn dật. Mấy người này đều là áo gấm đẹp đẽ, vừa nhìn nhất định là xuất thân cao quý không phải bình thường. Bàn bên cạnh bọn họ cũng có sáu người. Chỉ bất quá sáu người bên bàn này dường như bắt mắt hơn.
Trong sáu người này có hai lão giả thoạt nhìn hơn 50 tuổi. Hai lão giả này cả người mặc áo bào tím, sợi dệt sáng bóng, hoa văn phức tạp, vừa nhìn đã biết giá áo bào này xa xỉ cỡ nào. Bên cạnh mỗi người đều có một thiếu niên áo xanh đứng cạnh. Từ thái độ một mực cung kính của bọn họ cũng biết đây là đệ tử hoặc thủ hạ của hai lão giả kia.
Nhưng trong mấy người này, đáng chú ý nhất chính là đôi nam nữ ngồi đối diện hai lão giả áo bào tím. Chỉ thấy nam tử kia tóc đen như mực, mặt ngọc môi son, lông mày như núi, một đôi mắt ôn nhuận như trăng rằm dường như chứa đựng một chút ý cười, lại giống như mang theo xa cách. Áo bào màu vàng nhạt điểm vài đóa hoa cúc tím, như chính bản thân hắn, một từ ‘nhã’ có thể biểu hiện tất cả. Mà tiểu cô nương bên cạnh hắn chừng mười tám mười chín tuổi, mặt hoa đào ửng hồng, môi hồng răng trắng, một đôi mắt to linh động động lòng người. Nàng mặc trên người bộ áo hồng nhạt, hơn nữa mái tóc đen chải thành hai búi tóc hoa đào, cả người giống như đào tinh, đáng yêu tới cực điểm.
"Tô Tuân huynh, đã lâu không gặp, đây là nha đầu Ngọc Linh sao? Thật là càng ngày càng xinh đẹp rồi!" Lão giả áo trắng ngồi tận bên trong cùng mở miệng nói trước tiên. Vẻ mặt kia giống như là ba chồng thấy con dâu. Ba nam tử tuấn dật bên cạnh lão giả áo trắng trên mặt cũng lộ ra vẻ mặt quý mến.
"Ha ha, Tang phó hội trưởng khách sáo rồi, với tính tình của nha đầu nhà ta, thật không nói thì tốt hơn, không nói thì tốt hơn!" Một ông lão mặc áo tím ở bàn khác cũng chính là Tô Tuân rất khách sáo trả lời, nhưng cho dù ai cũng có thể nghe ra ý đưa đẩy trong giọng điệu kia.
"Ha ha, Tô Tuân huynh quá khiêm nhường! Nữ tử Tô gia ai không phải là nhân trung long phượng", Tần Tang lại đem ánh mắt quăng đến trên người nam tử nho nhã bên cạnh tiểu cô nương kia, "Cháu Ngọc Cẩn tuổi còn trẻ đã đột phá cấp bậc Kiếm Tôn, theo ta thấy, phần thiên phú này có thể so với đệ nhất thiên tài đại lục Tề Thiên Sách! Công hội luyện đan các ông lại cho ra một thiên tài rồi!"
Nói đến đây, thân phận của mấy người này liếc qua cũng hiểu ngay rồi. Trên Đại lục Thánh Thiên, Thánh môn ngũ tông và tứ đại gia tộc Thánh Thiên cộng thêm hoàng thất đế quốc đích xác là thế lực lực lượng mạnh nhất. Thế nhưng, nếu bàn về lực ảnh hưởng, thì tứ đại công hội còn muốn hơn một chút. Tứ đại công hội này theo thứ tự là công hội kiếm tu giả, công hội Kiếm Khí, công hội luyện đan và công hội võ tu giả. Thế lực của tứ đại công hội trải rộng khắp Đại lục Thần Ma, cho nên không chỉ có Đại lục Thánh Thiên, ngay cả Đại lục Thương Loan cũng có thế lực của bọn họ tồn tại.
Theo tên là có thể biết công hội kiếm tu giả chuyên thu nạp những kiếm tu giả thiên phú xuất chúng; công hội võ tu giả thu nạp những võ tu giả thực lực mạnh mẽ; công hội luyện đan thu nạp những dược sư có thiên phú luyện dược. Trong đó đặc biệt nhất phải kể tới công hội Kiếm Khí, bọn họ chuyên thu nạp những kiếm tu giả có kiếm khí độc đáo sau khi ngưng khí thành binh. Bởi vậy, công hội Kiếm Khí và công hội kiếm tu giả thường phát sinh tình huống cướp người, đến mức hai đại công hội này vẫn luôn là nước lửa không dung hòa.
Mặc dù trong những công hội này mỗi người có một địa vị xuất thân khác nhau, thậm chí thực lực cũng cao thấp không đều, nhưng thắng ở nhân số nhiều, ảnh hưởng rộng, hơn nữa sau lưng mỗi công hội dường như đều có thương hội lớn ủng hộ, cho nên, ngay cả Thánh môn ngũ tông, tứ đại gia tộc Thánh Thiên thậm chí là hoàng thất của đế quốc cũng phải nhún nhường tứ đại công hội này ba phần.
Mà những người ở hai bàn trong nhà trọ này chính là người của công hội kiếm tu giả và công hội luyện đan!
Ngay giữa lúc Tần Tang và Tô Tuân đang hàn huyên, một đội người đi vào, khi nam tử cầm đầu kia xuất hiện thì cả nhà trọ giống như đột nhiên được thắp sáng.
Nam tử kia có một mái tóc màu vàng kim, dày như tảo biển, xõa trên bờ vai. Khuôn mặt hắn như được ông trời điêu khắc, một chút cũng hết sức hoàn mỹ. Nhất là hai cánh môi no đủ kia, bóng loáng oánh nhuận, kiều diễm ướt át, dường như lộ ra lực hút vô tận. Vóc người tam giác hoàn mỹ được bọc dưới bộ khôi giáp tinh xảo màu bạc, khiến hắn nhìn qua như một thiên thần từ trên trời giáng xuống, mọi người chung quanh trong nháy mắt đều làm nền cho hắn.
"Ôi, đây không phải là nhân vật thiên tài số một của công hội Kiếm Khí Duẫn Thiên Diệu sao? Đoạn đại hội trưởng sao lại cho ngươi đến đây, tiểu tử ngươi cho dù tài năng xuất chúng, có năng lực. . . . " Một nam tử trẻ tuổi bên cạnh Tần Tang thấy kể từ lúc Duẫn Thiên Diệu bắt đầu xuất hiện, ánh mắt của Tô Ngọc Linh luôn không rời khỏi hắn, không khỏi sinh lòng ghen tị. Nhưng lửa ghen của hắn lập tức ngừng lại khi cảm giác được áp lực trên người Duẫn Thiên Diệu.
"Không nghĩ tới! Cháu Thiên Diệu thiên phú so với cháu Ngọc Cẩn mạnh hơn mấy phần, không ngờ đã bước vào cảnh giới cường giả rồi! Xem ra hiện giờ đứng đầu tứ đại công hội, nói không chừng sẽ là công hội Kiếm Khí rồi!" Tần Tang làm như tán thưởng nói. Thế nhưng ai cũng nghe được ý khích bác trong này. Công hội kiếm tu giả và công hội Kiếm Khí luôn luôn bất hòa, ông ta nói như vậy rõ ràng là muốn khơi lên mẫu thuẫn giữa công hội luyện đan và công hội Kiếm Khí.
"Ha ha, Tần phó hội trưởng nói đùa, dã tâm của công hội Kiếm Khí ta cũng không lớn như vậy, ngược lại công hội kiếm tu giả ông luôn tự cho là mình đứng đầu tứ đại công hội, thói quen này thật là có chút chẳng biết xấu hổ!" Giọng nói Duẫn Thiên Diệu khêu gợi, nhưng lời nói ra nửa phần đường sống cũng không lưu lại, trực tiếp khiến sắc mặt Tần Tang lúc đỏ lúc trắng.
"Ngươi tên tiểu bối này, lại dám nói năng lỗ mãng, trong mắt thật sự không có người trên sao!" Lão giả áo trắng Lý Hoa bên cạnh Tần Tang quát to.
"Lý trưởng lão cần gì tức giận như vậy? Thiên Diệu cũng chỉ là ăn ngay nói thật, có chỗ nào sai? Còn có" , ánh mắt Duẫn Thiên Diệu lộ ra sắc lạnh, nói với đoàn người Tần Tang, "Ta hôm nay được Đoạn hội trưởng bổ nhiệm làm phó hội trưởng, nếu bàn về thân phận cũng không tới phiên các ông giáo huấn ta! Rốt cuộc là ai nói năng lỗ mãng, mắt không có người trên trong lòng các ông biết rõ!"
Duẫn Thiên Diệu vừa dứt lời, chỉ nghe thấy một giọng nói phóng khoáng thô cuồng vang lên, "Nói thật hay!"
Lúc này, lại thêm một đám người đi vào. Chỉ bất quá, vóc dáng những người này đều cực kỳ cao lớn, trên người bọn họ còn đeo cung tên, đao, kích, vừa nhìn chính là người của công hội võ tu giả. Người cầm đầu công hội võ tu giả kia là một nam tử cường tráng tuổi chừng chừng bốn mươi. Đi theo bên cạnh ông ta là năm thanh niên, ba nam hai nữ. Mới vừa nói chuyện chính là một trong ba nam thanh niên. Người thanh niên kia vừa đi lên đã hung hăng ôm chầm lấy Duẫn Thiên Diệu, cho dù ai cũng nhìn ra được, hai người này tuyệt đối là bạn thân.
Thời điểm người thanh niên kia ngẩng mặt lên thì mọi người rốt cuộc cũng thấy rõ bộ dáng của hắn. Không ngờ lại là một nam tử dung mạo xuất chúng! Chỉ thấy hắn mày kiếm mắt hổ, thân cao chừng hai thước có thừa. Làn da màu mạch nha khỏe mạnh, phảng phất trơn bóng khêu gợi. Trên khuôn mặt người thanh niên này có một vết sẹo dài chừng 3cm ngang chân mày, nhưng không hề phá hư chút mỹ cảm nào trên khuôn mặt, ngược lại có vẻ càng lộ ra kiên cường.
"Ngươi là ai? Lại dám ở chỗ này càn rỡ!" Đám người Tần Tang vốn đã bị Duẫn Thiên Diệu làm mất thể diện, đã cực kỳ bất mãn. Nhưng Duẫn Thiên Diệu đã tỏ rõ thân phận, người ta cũng là phó hội trưởng rồi, bọn họ tất nhiên không có tư cách đi khiển trách. Hiện giờ, đột nhiên có một vật hi sinh đưa tới cửa, bọn họ làm sao có thể bỏ qua.
"Ta?" Người thanh niên kia vừa thấy công hội kiếm tu giả đem lửa nóng chuyển dời đến trên người mình, một đôi mắt hổ trừng thật lớn, "Ta tên Tiêu Hãn, là trưởng lão của công hội võ tu giả! Thế nào? Ông có ý kiến?"
Đám người Tần Tang vừa nghe xong trong lòng không khỏi thầm mắng: hôm nay thật là đá trúng cửa sắt rồi! Tô Ngọc Cẩn, Duẫn Thiên Diệu và Tiêu Hãn đều là thiên tài được tứ đại công hội công nhận, ai cũng là nhân vật khó chọc. Bọn họ vốn muốn dùng Duẫn Thiên Diệu để khích bác Tô Ngọc Cẩn, thế nhưng Tô Ngọc Cẩn ngay cả vẫy cũng không thèm vẫy bọn họ. Nghĩ muốn dạy dỗ Duẫn Thiên Diệu và Tiêu Hãn này một chút, nhưng hai người bọn họ bởi vì thiên phú xuất chúng, một trở thành phó hội trưởng, một trở thành trưởng lão. Theo bối phận, bọn họ căn bản không có tư cách dạy dỗ người ta. Làm như vậy chính là tự rước lấy nhục!
Tô Tuân khôn khéo nhìn thấy không khí cứng ngắc như thế, lập tức cười hớ hớ đi hòa giải, nói: "Tứ đại công hội chúng ta đoàn kết như tay chân, lần này tới là muốn đoạt bảo vật, sao người trong nhà lại tranh cãi với nhau! Cháu Thiên Diệu, cháu Tiêu Hãn, các cháu chạy tới đây nhất định rất mệt mỏi, ngồi xuống trước, ngồi xuống trước."
Hai đội người ngựa của Duẫn Thiên Diệu và Tiêu Hãn thấy Tô Tuân giọng nói hiền hòa, không có nửa phần lên mặt, tự nhiên cũng không so đo nữa, trực tiếp chiếm cứ hai cái bàn, ngồi xuống.
Chỉ bất quá, không khí trong nhà trọ vẫn hết sức gượng gạo, ngay cả tiểu nhị châm trà cũng nơm nớp lo sợ.
Lúc này, ngoài nhà trọ đã tụ tập không ít người. Có chiến đội, thương nhân, còn có vài đội mạo hiểm cùng với kiếm tu giả. Nhưng những người này tất nhiên cũng biết thân phận của những người trong nhà trọ. Cho nên không ai dám vào chiếm lĩnh nốt chiếc bàn duy nhất còn sót lại bên trong.
Nhưng vào lúc này, có hai người đột nhiên từ cầu thang nhà trọ đi xuống. Sự xuất hiện của hai người tựa như phá vỡ yên lặng, trong nháy mắt hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Hai người kia là một nam một nữ, nam tử kia đại khái hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, dung mạo coi như anh tuấn, mặc trên người áo trắng. Nữ tử bên cạnh hắn ngược lại là một mỹ nhân. Chỉ thấy nàng da thịt trơn mềm, mặt như phù dung, mặc trên người bộ áo đỏ, cổ áo khá trễ, dáng người lộ vẻ nhanh nhẹn hoạt bát. Nếu chỉ bằng tướng mạo của hai người này, trong tứ đại công hội nhiều người xuất chúng như vậy, sẽ thực không coi là gì. Nhưng trên người họ chảy xuôi một loại khí chất khiến lòng người nhộn nhạo, bất kể là nữ tử thanh khiết lạnh lùng hay nam tử cao quý cũng khiến người ta khắc sâu ấn tượng.
Chỉ thấy hai người kia dưới sự soi mói của nhiều cao thủ như vậy, hai người cùng nhau không coi ai ra gì, chính là đi đến chiếc bàn còn trống bên cạnh cửa sổ, đang lúc mọi người kinh ngạc ngồi xuống. Giống như bọn họ vốn nên ngồi ở chỗ đó.
"Hai người này có lai lịch gì, ta làm sao cảm giác không ra cấp bậc kiếm tu của bọn họ?" Lý Hoa nói khẽ với Tần Tang.
"Không cần để ý đến hai người kia, nói không chừng bọn họ căn bản cũng không phải là kiếm tu giả." Tần Tang trả lời.
Mọi người cũng vội thu hồi tầm mắt. Bất kể nói thế nào, ở thời đại sủng vũ lực này, hai người kia khí chất dù xuất chúng thế nào cũng chỉ có thể thu được cái liếc mắt nhất thời của mọi người mà thôi. Ngược lại Tô Ngọc Cẩn, Tô Ngọc Linh, Duẫn Thiên Diệu và Tiêu Hãn lại nhìn hai người này vài lần.
Nếu tiểu nhị nhìn nghiêm túc một chút sẽ phát hiện ra, hai người kia rõ ràng chính là Hoa Quỷ và Mị Nương ngày hôm qua xuất hiện ở trong nhà trọ!
Thì ra, ngày hôm qua, sau khi Thiên Tung cướp sạch tổ hợp dâm tặc Hoa Quỷ và Mị Nương, thuận tiện dùng thuật dịch dung kiếp trước làm lại mặt nạ da người theo hình dáng bọn họ, đeo trên mặt mình. Cho nên, hiện giờ công khai xuất hiện trong phòng lớn chính là hai người Thiên Tung và Bạch Ngân!
Kỳ thật, khi công hội kiếm tu giả tiến vào nhà trọ thì Bạch Ngân và Thiên Tung cũng cảm giác được khí tức của họ, cho nên hai người họ luôn luôn ở trên lầu thám thính lai lịch của mọi người, cho đến khi tứ đại công hội tề tụ, hai người họ mới thản nhiên đi ra.
"Thiên Diệu, ngươi có nghe nói chuyện tháp Thánh môn bị hủy không?" Tiêu Hãn đột nhiên nói.
"Dĩ nhiên, chuyện này sợ rằng toàn bộ Đại lục Thánh Thiên đều biết!" Duẫn Thiên Diệu ngược lại ra vẻ việc không liên quan đến mình.
"Ai, nghe nói đứa trẻ mồ côi của Ám Ma Tộc sau khi đại náo Thánh môn còn có thể toàn thân rút lui, thật là lợi hại!" Khi Tiêu Hãn nói những lời này, thần sắc trên mặt rõ ràng là khâm phục, trực tiếp làm mọi người đầu đầy hắc tuyến.
Lúc này, Tô Ngọc Cẩn vẫn không mở miệng nói chuyện không ngờ mở miệng: "Thánh môn lần này gặp phải tổn thất nghiêm trọng như thế, không biết còn tới núi Vạn Linh đoạt bảo hay không?"
"Chắc chắn sẽ không,.....” Tiêu Hãn vừa định oa oa to nói: chắc chắn sẽ không đi. Mấy người đeo huy hiệu Thánh môn đã tiến vào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT