Sau khi Thiên Tung giết hai người Nhạc lão tam và Chu Hoàn lại lặng lẽ đi theo đội ngũ Lục Kim và Tiêu Nghiễm.
Hai người Lục Kim và Tiêu Nghiễm đi ở phía trước, ba người đi chính giữa, còn hai người đi theo phía sau. Thiên Tung âm thầm tính toán vị trí của mấy người, âm thầm tính toán làm cách nào có thể giết chết hai người phía sau cùng lúc. Phải biết rằng kỹ thuật ám sát của nàng dù cao minh tới đâu, nhưng khi ám sát gần người cũng sẽ khiến cho mấy người trước mặt phát hiện. Như vậy phương pháp tốt nhất chính là làm suy yếu thực lực của bọn họ tới mức thấp nhất trước khi bọn họ phát hiện.
Hai mắt của nàng giống như thước đo chuẩn xác, gắt gao tính toán khoảng cách giữa hai người phía sau với mấy người phía trước.
Hai thước, hai thước mốt, hai thước ba, hai thước năm, hai thước chín, ba thước!!
Ngay tại lúc này!
Ngay tại lúc hai cường giả Kiếm Tiên cuối cùng cách đồng bạn trước mặt khoảng cách ba thước, Thiên Tung lập tức nhảy tới một cây đại thụ lớn che trời phía bên trái. Mục tiêu chính là cường giả Kiếm Tiên bên trái!
Chỉ thấy tay trái nàng linh hoạt mà có lực, trước tiên bắt được xương cột sống tên Kiếm Tiên kia, rắc một tiếng, toàn thân ông ta đã tê liệt. Đồng thời, tay phải Thiên Tung đã vung lên, Tỏa Hồn chủy trực tiếp cắm vào vị trí hậu tâm [1] người bên phải.
[1]: vị trí sau lưng, phía trước là tim
Mọi chuyện đều phát sinh trong nháy mắt, thời điểm đám người Lục Kim và Tiêu Nghiễm phục hồi lại tinh thần, Thiên Tung đã thu hồi Tỏa Hồn chủy, cho gọi ra Chư Thần Dực, đồng thời, Bạch Ngân cũng được Thiên Tung triệu hồi ra từ trong Ám Ma Huyễn. Hai người giống như tiên nhân, lơ lửng giữa không trung, thưởng thức sắc mặt xám trắng của đám người Lục Kim.
"Ngươi. . . . . . Các ngươi?" Lục Kim và Tiêu Nghiễm khó có thể tin nhìn hai thi thể vẫn còn ấm trên đất, "Ba người Nhạc lão tam đâu? Cũng bị các ngươi giết rồi?"
"Bọn họ. . . . . ." Thiên Tung cố ý kéo dài giọng nói, đồng thời nhìn chằm chằm mấy người Lục Kim, trong mắt lóe lên ánh đỏ như máu, "Không cần phải gấp gáp, ta bây giờ sẽ để cho các ngươi đi bồi bọn họ!"
Thiên Tung nói xong cũng cùng Bạch Ngân trao đổi một ánh mắt, "Hành động!"
Hai người dường như hoàn toàn không cho mấy người Lục Kim cơ hội thở dốc, thừa dịp mấy người vẫn còn đang ngây ngốc nhìn, lập tức tung người xông tới, Thiên Tung tấn công về hướng ba Kiếm Tiên còn sót lại; còn Bạch Ngân đánh về phía hai người Lục Kim và Tiêu Nghiễm.
Năm người Lục Kim không nghĩ tới Thiên Tung nói công là công, hoàn toàn không có dấu hiệu báo trước, quả thật khiến người ta khó lòng phòng bị. Năm người bọn họ vội vội vàng vàng xuất ra Kiếm Khí chống cự, nhưng ngay tại thời điểm Kiếm Khí mới vừa được gọi ra, Thiên Tung và Bạch Ngân đã phát ra đòn tấn công toàn lực.
"Cửu Trảm! Thánh Quang Trảm!"
"Đoạn Hồn tiên, Long Ngâm Cửu Tiêu!"
"Chư Thần Dực, Ám Vũ Vạn Nhận!"
Đoạn Hồn tiên, Chư Thần Dực của Thiên Tung và Cửu Trảm Roi của Bạch Ngân đồng thời bùng phát. Tức khắc, trời đất dường như cũng bị nhuộm thành hai loại màu sắc, ánh sáng và bóng tối, trắng và đen đan lẫn vào nhau, dường như ngay cả cây cối màu xanh lá cây chung quanh cũng bị phủ lên ánh hào quang màu bạc mênh mông.
Trong những dải màu sắc đan xen lẫn nhau, một con rồng lớn màu vàng kèm theo mấy ngàn đạo lưỡi dao sắc bén đen bóng hình lông vũ ùn ùn bay về phía ba tên Kiếm Tiên. Cùng lúc, giữa một mảnh ánh sáng bạc bay ra hàng nghìn lưỡi dao lóe lên ánh bạc, đem hai trưởng lão Lục Kim và Tiêu Nghiễm bao vây bên trong.
Không ai ngờ tới Thiên Tung và Bạch Ngân vừa mới bắt đầu đã dùng hết sát chiêu tuyệt kỹ của mình! Cường hãn! Dã man! Trực tiếp! Thô bạo!
Nhưng hiện giờ, hai người Lục Kim và Tiêu Nghiễm muốn nói nhất chính là: Đê tiện!
Không sai! Trong mắt mấy người Lục Kim và Tiêu Nghiễm, phương thức Thiên Tung tấn công bọn họ chính là đê tiện! Trên Đại lục Thánh Thiên có một quy định bất thành văn bất kể là tỷ võ quyết đấu hay là kẻ thù truyền kiếp cũng không có chuyện vừa bắt đầu đã tiến hành tấn công liều mạng. Phần lớn đều là tiến hành tỷ thí tuần tự, từ yếu đến mạnh. Thế nhưng, một chiêu này của hai người Thiên Tung trực tiếp đánh ngay lúc bọn họ chưa kịp triển khai thực lực, đánh cho bọn họ không còn chút lực hoàn thủ, cũng khó trách đám người Lục Kim tức giận than vãn đê tiện.
Nhưng, sự ‘đê tiện’ của Thiên Tung dường như còn chưa kết thúc, ngay tại lúc đám người Lục Kim chuyên chú vào hào quang chói mắt và lưỡi dao sắc bén ở phía trước thì một bóng dáng mảnh khảnh lẩn trong vầng sáng lặng lẽ xuất hiện sau lưng Lục Kim và Tiêu Nghiễm.
"Phập!"
"Phập!"
Hai tiếng vũ khí dứt khoát đâm vào da thịt. Sau đó, hai loại màu sắc đen trắng trong rừng rậm dường như trở thành nhạt dần, ngàn vạn lưỡi dao ánh sáng cũng dần dần tản đi. Tất cả đều trở về yên lặng.
Thời điểm ánh sáng chân chính biến mất, Bạch Ngân cuối cùng thấy rõ cảnh tượng trước mắt. Chỉ thấy cách đó không xa, Lục Kim, Tiêu Nghiễm và ba cường giả Kiếm Tiên kia đều nằm trên mặt đất, mất đi sức sống. Thế nhưng Bạch Ngân phát hiện năm người này mặc dù đều bị thương nặng, nhưng đòn tấn công trí mạng trên người bọn họ cũng không phải do Kiếm Khí tạo thành, mà đều là vết đao trí mạng ở cổ họng, cột sống, dưới nách, trước tim và sau lưng.
Mà sau lưng năm người, Thiên Tung lẳng lặng đứng ở đó, giống như ngay từ lúc bắt đầu nàng đã đứng ở đó. Làn váy của nàng vẫn sạch sẽ như cũ, dường như không dính chút máu tanh nào, thế nhưng lưỡi dao sắc bén rỉ máu trong tay phải của nàng lại lộ ra sát khí vô tận.
"Tiểu Thiên thật là ngoài dự liệu của huynh, rất lợi hại!" Giờ phút này, Bạch Ngân dường như không có nửa phần cảm thấy Thiên Tung đáng sợ, ánh mắt của hắn vẫn ôn nhu như cũ, khen ngợi kia cũng không chút nào giả dối, tràn ngập chân thành.
Giống như hiểu phản ứng của Bạch Ngân, Thiên Tung thu hồi lạnh lùng quanh người, khẽ mỉm cười, "Đây là thuật ám sát, sở trường của muội! Bây giờ chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi đây đi!"
"Ừ, chúng ta giải quyết đám người này, Cửu Trọng Cung sớm muộn cũng sẽ biết. Có thể nói truy sát giờ mới bắt đầu thôi! Hiện giờ chúng ta phải rời khỏi Ma Thú Sâm Lâm, nhanh chóng tiến vào Ô Mộc thành." Bạch Ngân nhìn chung quanh nói.
"Muội nghĩ cho dù chúng ta có vào Ô Mộc thành, Cửu Trọng Cung cũng sẽ động thủ với chúng ta thôi, biện pháp tốt nhất chính là khiến cho bọn họ không nhận ra chúng ta, cho nên muội quyết định --" Thiên Tung đột nhiên nở ra một nụ cười xinh đẹp, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Bạch Ngân mấy lần, thẳng đến khi Bạch Ngân toát cả mồ hôi lạnh. Ngay lúc Bạch Ngân bị Thiên Tung nhìn chăm chú, trái tim trực tiếp muốn nhảy ra ngoài thì Thiên Tung rốt cuộc nói ra biện pháp của nàng: "Thay hình đổi dạng!"
Hai canh giờ sau, trên đường nhỏ bên cạnh Ma Thú Sâm Lâm xuất hiện hai bóng người. Bởi vì đây là đường nối thẳng đến Ô Mộc thành, cho nên, người đi đường cùng với thương nhân khác qua lại rất nhiều.
Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên người hai người kia, ánh mắt chỉ có mê say.
Hai người kia là một nam một nữ. Đối với thành nhỏ ở biên giới như bọn họ mà nói, diện mạo hai người này tuyệt đối là dung mạo như tiên, khiến người ta kinh hãi.
Bất quá, tổ hợp này nhìn qua thật sự có mấy phần quái dị. Chỉ thấy nữ tử kia mi cong mắt sáng, da trắng như ngọc, môi tựa hoa đào, mái tóc đen nhánh búi thành từng búi tóc tiên, càng tăng thêm chút cảm giác cao quý thanh nhã. Chẳng qua là nữ tử này vóc người cực cao, thậm chí cao hơn một cái đầu so với nam tử bình thường, mặc trên người quần lụa cũng có chút hơi ngắn, nhất là tay áo, dường như lộ ra hơn nửa đoạn cánh tay, sáng bóng, làm loạn lòng người.
Thế nhưng, nam tử bên cạnh nữ tử này thực xứng với tên quả bí lùn, tiểu nam tử. Mặc dù, dung mạo nam tử kia cũng thuộc lại tuyệt thế, nhưng vóc người nhỏ nhắn dùng tiêu chuẩn của nam tử để so sánh thì quả thật quá mức nhỏ bé và yếu ớt. Nhưng, trên thân nam tử kia lại toát ra vẻ lạnh lùng, một cảm giác khắc nghiệt, khiến người ta không dám khinh thường.
Giờ phút này, nữ tử cao ngạo xinh đẹp kia đang dùng ánh mắt cực kỳ ai oán quan sát tiểu nam tử dáng người thẳng tắp bên cạnh nàng ta. Mà tiểu nam tử kia dường như không phát hiện được sự ai oán của nữ tử, khóe miệng chứa đựng một chút ý cười, khiến cho cả người hắn nhìn qua ấm áp mấy phần.
Hai người này dĩ nhiên là hai người Bạch Ngân và Thiên Tung cải trang. Chỉ bất quá, Bạch Ngân nam giả nữ, Thiên Tung nữ giả nam. Về chuyện này, lúc Thiên Tung nói ra đã từng bị Bạch Ngân hết sức phản đối. Bất quá cuối cùng, Bạch Ngân dưới ánh mắt lạnh như băng của Thiên Tung đành lựa chọn thỏa hiệp, bị ép buộc vào vận mệnh ‘giả gái’ bi thảm.
Lúc này, tất cả mọi người đang sôi nổi suy đoán quan hệ của hai người này, chỉ nghe một người đánh xe khỏe mạnh trên xe ngựa của một thương đội nói: "Mẹ nó, lão tử sống lâu như vậy cũng chưa từng thấy qua đàn bà đẹp như thế, bất quá, tên "tiểu bạch kiểm" bên cạnh nàng, với thân thể kia thì có thể làm được gì nhỉ?"
"Ha ha ha. . . . . . Đúng đúng! Tiểu bạch kiểm kia có thể ở trên người khác sao, phải để người ta ở bên trên hắn cũng không chừng!" Một người cường tráng bên cạnh cũng phụ họa nói, đồng thời, ánh mắt dâm tục của hắn cũng liếc nhìn hai người Thiên Tung, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm, "Con mẹ nó, dáng dấp ‘tiểu bạch kiểm’ đó thật là xinh đẹp!"
Âm giọng của hai người cực lớn, dường như mọi người trên đường lớn đều nghe được rõ ràng. Hai người Thiên Tung dĩ nhiên cũng không ngoại lệ. Hào quang màu bạc trên tay phải của Thiên Tung chợt lóe muốn ra tay, nhưng đúng lúc này, chỉ nghe hai tiếng kêu thảm thiết, thì ra ngựa kéo của hai tên kia không biết vì sao nổi điên, đột nhiên tăng tốc điên khùng chạy, còn lắc phải lắc trái như muốn thoát khỏi cái gì. Việc nay khiến hai nam tử khỏe mạnh kia đau khổ, bị lay động, ruột thiếu chút nữa cũng nhào ra ngoài. Tiếng kêu thảm thiết suốt cả một đường.
Mọi người còn không biết chuyện gì xảy ra, vội vàng như hóa đá nhìn xe ngựa chạy về phía xa.
Thiên Tung liếc tay trái còn chưa kịp để xuống của Bạch Ngân một cái, mắt híp lại, "Động tác thật nhanh!"
"Ha ha, " Bạch Ngân ôn nhu cười một tiếng, ra vẻ thẹn thùng nói, "Dù thế nào người ta cũng không thể để cho người khác hoài nghi năng lực của ‘tướng công’ đúng không?"
Thiên Tung liếc vẻ mặt vô sỉ trăm năm khó gặp của Bạch Ngân, trong lòng phỉ báng: sao giống như mình thành dạng ăn cơm chùa?!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT