"Ông rùa già Tần Hàm này, tức chết lão già ta rồi! Dám nói cái gì mà Mục gia nhận nhiều người quá, sẽ không gánh vác nổi, thành ra lãng phí nhân tài! Hừ, rõ ràng ám chỉ Mục thị tông môn chúng ta thực lực kém cỏi, mẹ nó! Còn Tiêu Kiếm, ông già xấu xa kia, dám dở trò dụ dỗ, chẳng phải Tần gia chọn xong chỗ rồi còn lại mới đến lượt ông ta chọn sao, đáng đời. . . . . ."

Mục Nham vừa đi vừa mắng, cũng đã mắng suốt quãng đường. Điều này khiến đám người Tề Thiên Tung theo ở phía sau không thể không nói một chữ ‘Phục’! Bởi vì, Mục gia trưởng lão nhìn bề ngoài tao nhã kì thực là gian xảo giả bộ nai tơ này đã mắng suốt một canh giờ, không ngờ, vậy mà không mắng trùng lấy một chữ! Thật sự là nhìn người không thể nhìn bề ngoài, nước biển không thể cân đong được mà!

Kỳ thật, cũng không thể trách Mục Nham tức giận, đáng lẽ số người chọn Mục thị Thánh môn không có tám mươi thì cũng có năm mươi. Nhưng chân chính đi vào Mục thị Thánh môn lại chỉ có bốn người Tề Thiên Tung cộng thêm hai anh em tuyệt sắc kia. Còn những đệ tử hào môn khác, trong đó có cả bọn Bắc Thần Diêm đều đã bị Tần, Tiêu, Lục, Nguyệt bốn môn phái kia phân chia cho nhau. Khó trách Mục Nham tức giận đến mặt cũng sinh ra vài nếp nhăn!

Rốt cục, lúc Mục Nham mắng xong thì mọi người cũng đã tới trước đại viện Mục thị Thánh môn rồi. Tề Thiên Tung kinh ngạc phát hiện trong Thánh môn ngũ tông, Mục gia thực lực tuy là yếu nhất nhưng không ngờ so với Tề gia còn lớn hơn một vòng, quả thực cứ như một tòa thành lớn!

Mục gia chia làm hai viện lớn, bên trong là chỗ người của Mục gia ở. Còn bên ngoài là học viện, nơi hàng năm dùng để đào tạo nhân tài. Trong Thánh Môn đại bộ phận người trong tộc là con cháu ruột hoặc con cháu dòng họ khi tu luyện tới trình độ nhất định cũng sẽ gia nhập vào học viện bắt đầu học tập.

Chỗ của đám người Thiên Tung nằm ngay tại ngoại viện. Mục Nham kia hết sức nịnh nọt chân chó cho Thiên Tung chọn một gian phòng tốt nhất. Tề Thiên Tung sau khi bước vào tận mắt thấy rồi mới phát hiện cái gọi là gian phòng tốt nhất là có ý gì.

Thì ra, ở mỗi phòng đều có bố trí một trận Ngũ Hành Tụ Linh. Trận này dùng đá ma tinh tạo thành, là một trận pháp có thể ngưng tụ nguyên tố năng lượng trong trời đất lại. Cấp bậc ma tinh càng cao, càng tinh khiết thì mật độ nguyên tố năng lượng càng dày đặc. Mà gian phòng của Thiên Tung ở mật độ nguyên tố không chỉ gấp mười lần bên ngoài! Sau khi Tề Thiên Tung đóng cửa phòng lại dường như không thể chờ đợi được nữa lập tức tu luyện. Không thể không nói, sau khi thăm dò được thực lực mạnh mẽ của Thánh môn, nàng càng ngày càng cảm thấy thời gian gấp gáp!

Theo Chư thần quyết chuyển động trên người, nàng rõ ràng cảm thấy nguyên tố năng lượng trong không khí cuồn cuồn dâng cao, dũng mãnh tiến vào trong cơ thể nàng. Thông qua trận Tụ Linh, ngay cả nguyên tố ánh sáng cực kỳ thưa thớt trong không khí cũng dày lên rất nhiều, mà nguyên tố thủy nén thành năng lượng băng tuyết tốc độ cũng tăng nhanh gấp ba lần hơn. Trong cơ thể nàng, luồng khí xoáy tụ màu trắng và luồng khí xoáy tụ màu băng lam đang chuyển động với tốc độ cao, cũng mơ hồ có dấu hiệu mở rộng. Ánh sáng của tinh thể ngưng tụ trong luồng khí xoáy cũng trở nên rực rỡ hơn. Duy nhất không được hoàn hảo chính là những ma tinh này không có thuộc tính năng lượng bóng tối, không thể ngưng tụ nguyên tố bóng tối, khiến cho Thiên Tung chỉ có thể hấp thu nguyên tố ánh sáng và nguyên tố thủy.

Sau suốt ba canh giờ, Thiên Tung mở hai mắt nhìn năng lượng băng tuyết xoay chung quanh mình, không khỏi cảm thán, ở trong này tu luyện ba canh giờ không ngờ xấp xỉ tiến độ tu luyện trong một ngày ở Thánh Thiên thành!

Ngay khi Thiên Tung chuẩn bị ra ngoài hoạt động một chút thì bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng kiếm khí va chạm, chẳng lẽ có đánh nhau sao? Tề Thiên Tung rất nhanh mở cửa nhìn ra bên ngoài.

Chỉ thấy dưới tàng cây hoa đào, bốn nam tử xuất chúng đang dây dưa ở một chỗ đánh nhau. Rõ ràng là hai anh em song sinh và anh em tuyệt sắc!

Một người trong hai anh em tuyệt sắc cầm trên tay một thanh kiếm to dài trông như con rắn lửa màu đỏ rực, thân kiếm dài bốn thước, khi tung người bay lên, thanh kiếm kia linh hoạt như rắn, màu đỏ như lửa, quấn lấy một người trong hai anh em song sinh nọ. Mà người còn lại có kiếm khí là một cây trường đao màu xanh, thân đao có màu xanh lạnh như băng, thế nhưng lại là kiếm khí nguyên tố hỏa, kiếm khí nguyên tố hỏa màu xanh! Thực lực của anh em tuyệt sắc đã là Kiếm Thánh cấp ba. Hơn nữa, khi bọn họ ra chiêu, Thiên Tung cảm nhận được có một loại nguyên tố bóng tối cực kỳ giống trên người nàng, điều này khiến nàng trầm tư khó hiểu.

Thiên Tung dứt khoát ngồi xuống bên cạnh bàn đá, rất sẵn lòng làm khán giả. Đây là màn biểu diễn võ hiệp miễn phí pha thêm chút phép thuật biến hóa, người biểu diễn còn là cực phẩm soái ca. Khung cảnh như mơ, áo trắng khẽ tung bay, tình cảnh này thực sự là muốn bao nhiêu thoải mái dễ chịu là có bấy nhiêu!

Kỳ thật, đôi anh em song sinh nhìn như búp bê kia gọi là Tề Phong và Tề Vũ, họ là cô nhi được bọn thủ hạ của nàng cứu về từ trong tay bọn cướp ba năm trước đây. Đồng thời, cũng là sát thủ nhất nhì của Diệp Sát môn. Mọi người ai cũng biết Tứ tiểu thư của Tề gia chính là chỗ bằng hữu thân thiết của Diệp Sát môn chủ. Thế nhưng người ta lại không biết, Diệp Sát môn chủ và Tứ tiểu thư của Tề gia vốn chỉ là một người! Nếu xét về thực lực, có lẽ, Tề Phong và Tề Vũ không bằng hai anh em tuyệt sắc kia, nhưng Tề Thiên Tung lại không hề lo lắng cho hai người bọn họ. Một sát thủ giỏi nhất là cái gì? Chẳng phải là giết người sao. Ba năm trước, Thiên Tung đã đem những môn sở trường nhất của mình ở kiếp trước truyền thụ cho hai người bọn họ như điểm huyệt giết người, thuật co rút gân cốt, thuật thôi miên. Nếu bàn về thực lực chân chính, bọn họ so với Kiếm Thánh cấp năm cũng không thua kém chút nào!

"Hả?" Ngay khi Tề Thiên Tung chắc chắc Tề Phong và Tề Vũ nhất định đại thắng, nàng đột nhiên phát hiện khí tức của bóng tối trên kiếm khí của hai anh em tuyệt sắc càng ngày càng nặng, cho nên thực lực của bọn họ tăng vọt vài cấp!

"Xích Tiêu, Liệt Diễm mở rộng!"

"Trạm Lô, nâng cao vạn trượng!"

Theo sức tấn công mạnh mẽ của hai anh em tuyệt sắc, hai luồng thực lực tăng vọt, kiếm chiêu đã tung ra. Một ngọn lửa màu đỏ và một con sóng lớn màu xanh da trời ào ào đánh tới. Tề Phong và Tề Vũ kinh hãi, bọn họ thật không ngờ hai anh em kia lại còn có năng lực dùng kiếm khí như vậy, chỉ đành phải dốc hết toàn lực, ra sức đánh một trận!

Ngay khi bọn họ cảm thấy giống như bị sóng nhiệt đập vào mặt, thì một luồng ánh sáng màu vàng bao bọc lấy thân thể hai người lại.

"Đoạn Hồn, Thánh Quang vạn dặm!"

Tề Thiên Tung thấy chiến cuộc như vậy không thể không ra tay ngăn cản. Đây là lần đầu tiên nàng sử dụng năng lực của kiếm khí để phòng ngự với quy mô lớn như vậy, không ngờ lại là dùng để ngăn cản ẩu đả, thật sự là phí của trời!

Ba luồng ánh sáng đỏ, xanh và vàng đụng mạnh vào nhau, nhất thời tạo ra một trận nổ như thiên lôi, năng lượng chấn động khiến cánh hoa đào xung quanh bay lên, tạo thành một ngọn lốc xoáy thật lớn trong không trung. Hoa đào dày đặc như có một màn mưa ngăn cách giữa Tề Thiên Tung và hai anh em tuyệt sắc.

Theo hoa đào tan mất, Tề Thiên Tung đã lạnh lùng xuất hiện trước mặt anh em tuyệt sắc kia, "Sao lại muốn khi dễ người của ta? Ta muốn một lời giải thích."

Không thể không nói, Thiên Tung là một người cực kỳ bao che người của mình, giờ phút này, trong mắt nàng đã dâng lên đầy ánh mắt muốn giết người.

"Tại hạ Bạch Tử Nhan," nam tử tay cầm Xích Tiêu kiếm màu đỏ ôn hòa nói, trong giọng nói mơ hồ nghe ra có chút cung kính, "Đây là đệ đệ của ta Bạch Tử Du. Hai anh em chúng ta chỉ muốn gặp mặt người, kết giao làm bạn với người mà thôi. Nếu có đắc tội đến thuộc hạ của người, như vậy ta thật xin lỗi!" Nói xong, Bạch Tử Nhan đã khom lưng cúi xuống, chắp hai tay thật sâu. Bạch Tử Du kia cũng không cam chịu bị bỏ lại phía sau, cũng khom lưng cúi xuống, hơn nữa thiếu niên này hơi có vẻ ngượng ngùng, lại còn đỏ mặt nữa chứ, tuyệt không tương xứng với dáng vẻ cầm Trạm Lô trong tay.

Tề Thiên Tung nhìn thái độ này của bọn họ cũng không muốn truy cứu nữa. Nhưng thái độ của bọn họ cũng khiến Tề Thiên Tung sinh ra nghi ngờ. "Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Tề Phong ngươi nói đi!"

Tề Phong tiến lên từng bước, hơi có vẻ ảo não nói: "Cái này. . . . . . Tiểu thư, hai người kia muốn gặp người. Nhưng người đã dặn dò không gặp bất kỳ kẻ nào, nên chúng tôi không cho hai người họ tới gần. Nhưng bọn họ không những không đi còn bắt chước theo dáng vẻ của chúng tôi đứng trước cửa. Chúng tôi là cận vệ của tiểu thư, sao có thể để cho người khác đoạt việc của mình được, cho nên, . . . . . ."

Tề Thiên Tung nghe xong những lời này, nhìn nhìn vẻ mặt ủy khuất của Tề Phong và Tề Vũ, thật là đau đầu. Đệ nhất sát thủ của Diệp Sát môn khiến người ta nghe tin đã sợ mất mật đây sao? Làm sao vừa đụng đến chuyện của nàng thì tính khí đã lập tức trẻ con còn hơn so với con nít! Nhưng buồn cười chính là, hai anh bạn họ Bạch này cũng ngây thơ ấu trĩ không kém, chỉ với lý do này mà cũng có thể đánh nhau!?

"Các ngươi tìm ta có chuyện gì?" Tề Thiên Tung quyết định không bao che thuộc hạ nữa, dù sao chuyện này hình như đều là lỗi do bên mình. Nàng tự động đem chuyện bỏ qua đi.

Bạch Tử Du khuôn mặt hơi có vẻ dễ thương ra vẻ chân thành nói: "Ta và ca ca muốn vào núi Thánh Linh tìm một ít ma tinh cao cấp để trợ giúp cho việc tu luyện, không biết người có muốn đi cùng chúng ta hay không?"

"Chúng ta có cách có thể dễ dàng tìm được ma tinh cao cấp, hơn nữa, không cần lo lắng về vấn đề an toàn, chúng ta tuyệt đối sẽ bảo vệ người!" Bạch Tử Nhan vội vàng bổ sung.

"Vì sao tìm ta?" Tề Thiên Tung nhìn ra được, hai anh em này ngoại trừ chân thành ra vẫn chỉ có chân thành. Kiếp trước nàng là một sát thủ tuyệt đỉnh, cho dù kẻ nào có suy nghĩ gì cũng chạy không thoát ánh mắt của nàng. Mà trong mắt hai anh em này, nàng nhìn thấy được ngoài chân thành ra, còn lại là sự nhiệt huyết giống Tề Phong và Tề Vũ, sùng bái thậm chí trung thành. Tề Thiên Tung thật sự là càng ngày nàng càng không hiểu nổi.

Bất quá, không thể phủ nhận, nàng thực sự có cảm động, vừa rồi trong lúc tu luyện nàng cũng biết một viên ma tinh cao cấp đại biểu cho cái gì, nếu quả thật có thể tìm được, đối với việc tu luyện tuyệt đối là luyện ít hiệu quả nhiều.

"Mấy người đại ca đi đâu rồi?" Tề Thiên Tung hỏi Tề Phong.

"Hai công tử Thiên Sách và Thiên Ngạo đến nội viện với Mục Nham trưởng lão, Công tử Thiên Duyệt thì ra ngoài hái thuốc."

Tề Thiên Tung suy tính chốc lát, cuối cùng gật gật đầu nói: "Được rồi, ta đi với các ngươi, hi vọng ngươi sẽ không khiến ta thất vọng!"

"Yên tâm đi!" Lúc này, Hai anh em Bạch gia cười đến rực rỡ sáng lạn, so sánh với hai anh em Tề Phong, Tề Vũ mặt đen đã tạo nên đối lập rõ ràng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play