Rammus một bụng lửa, Lâm Tái đi theo hắn và Bizani cũng không ít năm, trước kia hắn vẫn luôn cảm thấy kỳ quái, tại sao Bizani lại tốt với Lâm Tái như vậy, hiện tại đã hiểu được!

Lâm Tái, lại giống hệt với tên kia!

Hơn hai trăm năm trước, Bizani cùng Cách Lâm là cao thủ số một số hai của thành Kerr, còn hắn thì không có tiếng tăm gì, hắn nhớ rõ hai trăm năm trước, trong cuộc đại chiến giữa nhân loại và thú nhân kia, Bizani đã cứu hắn, đương nhiên, có lẽ Bizani đã sớm quên chuyện này.

Sau đó, hắn bị sư phụ của mình mang đi, Bizani đột phá trong chiến tranh, Cách Lâm lại ngoài ý muốn bỏ mình…

Tất cả chuyện này đều đã qua hai trăm năm, hắn luôn cảm thấy hắn mới là người có thể sánh đôi với Bizani, nhưng tại sao Lâm Tái lại giống với Cách Lâm như thế? Lớn lên giống cũng thì thôi, vậy mà Lâm Tái ở bên cạnh hắn, cố ý biến thành một tên mập mạp, giấu diếm hắn nhiều năm như vậy!

Loại cảm giác bị lừa gạt này, thật sự không dễ chịu chút nào, Rammus đánh giá Lâm Tái từ cao xuống thấp, vừa cố gắng khống chế biểu cảm của mình, vừa cân nhắc nên xuống tay từ đâu mới được — hắn nhất định sẽ dạy cho Lâm Tái một bài học khó quên giáo!

“Sư phụ a!” Lâm Tái nhìn thấy Rammus, lập tức lộ ra biểu tình hoảng sợ, liên tục lui về phía sau, sau đó thừa dịp đối phương đang tức giận, lấy ra một viên ma hạch từ không gian giới chỉ của mình.

Đây là một viên tinh hạch ma thú cao cấp sau khi tiêu hao hết năng lượng, Rammus tự mình khắc ma pháp trận ở bên trong làm thành ma hạch, ma pháp trận bên trong, chính là không gian thuấn di!

Ma pháp sư lớn tuổi, lại sinh hoạt buồn tẻ trong tháp ma pháp năm này qua tháng nọ, hơn phân nửa đều có tính cách cổ quái, lúc này Lâm Tái có thể khẳng định, Rammus tuyệt đối sẽ không để hắn toàn thây!

Bị Rammus theo dõi, tìm Bizani cầu cứu là chính xác, nhưng Lâm Tái biết, Rammus thầm mến người nọ hơn trăm năm cũng không dám thổ lộ, Bizani lại không có cảm tình gì với Rammus, nếu hắn đi tìm Bizani lúc này, hậu quả sẽ càng nghiêm trọng, cho nên…

“Ngươi nói đi, ta dạy cho ngươi  rất nhiều tri thức về dược tề, ngươi lại rất thông minh… Vậy có loại dược tề nào có thể thay đổi khuôn mặt của ngươi không?” Rammus nghiêm túc mà mở miệng, nhìn về phía người đối diện.

Dù sao cũng ở chung nhiều năm như vậy, hơn nữa,  nếu Lâm Tái thật sự gặp chuyện không may thì Bizani nhất định vô cùng tức giận, một khi đã như vậy, có thể suy nghĩ một cái biện pháp khác hay không? Rammus nghĩ như vậy, nôn nóng muốn lôi kéo Lâm Tái đi làm thực nghiệm.

Nhưng, mọi chuyện lại không thuận lợi như vậy, không đợi hắn quơ được Lâm Tái, không gian đối diện đột nhiên dao động một trận, sau đó Lâm Tái đột nhiên biến mất tại chỗ!

Rammus đột nhiên có cảm giác muốn hộc máu, tuy sư phụ hắn nói biểu lộ cảm xúc trên mặt quá nhiều sẽ xuất hiện nếp nhăn, nhưng lúc này, hắn vô cùng muốn thể hiện sự tức giận lên mặt của mình!

Lúc trước, Lâm Tái lấy cớ mình không có khả năng tự vệ, cầu xin hắn làm thật nhiều ma hạch có phong ấn thuấn di ma pháp, số lượng bao nhiêu ngay cả hắn cũng không nhớ rõ, hiện tại, Lâm Tái dùng mấy thứ này để trốn hắn sao? Hắn là không gian pháp thánh, đương nhiên cũng có thể cảm giác được một phần hướng đi của Lâm Tái, nhưng cảm giác này, hắn chỉ biết Lâm Tái thuấn di vào trong phòng của vị cao thủ thần bí kia trên lầu — có lẽ đó cũng là cực hạn tinh thần lực mà Lâm Tái có thể sử dụng.

“Cút ngay cho ta!” Trên lầu đột nhiên truyền đến một giọng nói phẫn nộ, vừa nghe chỉ biết là không phải Lâm Tái!

Một ma pháp sư, sẽ cảm ứng được xung quanh, bởi vậy Rammus có thể xác định, mình tìm đến Lâm Tái gây phiền phức, đối phương khẳng định cũng biết, mà Lâm Tái đi tìm đối phương cứu mạng, nếu đối phương không tình nguyện cứu giúp thì khẳng định sẽ ném Lâm Tái ra ngoài, nhưng hôm nay Lâm Tái không bị ném ra đối phương lại phẫn nộ như vậy… Chẳng lẽ báo hiệu cho mình cút đi?

Chẳng lẽ người này cũng muốn bảo hộ Lâm Tái? Rammus nghĩ đến Bizani chỉ trân trọng Lâm Tái còn mình thì không quan tâm gì tới, trong lòng bỗng nhiên đau xót, sau đó liền dùng tốc độ nhanh nhất của mình mà thuấn di rời khỏi — Lâm Tái, ta với ngươi không đội trời chung!

Người la lên, đương nhiên chính là Lục Vũ, bởi vì hắn rất sốt ruột, hắn thậm chí quên đè cổ họng khi nói chuyện. Nhưng hắn không phải la Rammus mà là Lâm Tái, trên thực tế, hắn căn bản không biết chuyện Rammus tìm đến gây phiền phức cho Lâm Tái.

Vốn dĩ, hắn không để ý đến chuyện bên ngoài mà tu luyện, đột nhiên có một người từ trên trời giáng xuống, còn nện lên đầu của hắn!

Lực phòng ngự của áo choàng rất cao, có lẽ ngay cả ma pháp của pháp thánh cũng có thể ngăn trở, nhưng dù sao cũng chỉ là một bộ quần áo, tuy nước lửa bất xâm, nhưng nếu có người nện lên, thì nó cũng không thể biến cứng rắn trong nháy mắt sau đó tăng lên lực phòng ngự vật lý, bởi vậy, sau khi Lâm Tái nện vào người hắn, hắn lập tức bị té ngã!

Cũng thật may mắn, trước đó hắn đã cho Lâm Tái uống nước đường giảm béo, cho nên Lâm Tái không có nện hắn trọng thương. Sau khi Lục Vũ rống lớn một tiếng, bất đắc dĩ mà nghĩ đến.

Nhưng, có thể thấy được, tố chất thân thể hắn hiện tại rất tốt, bị nện một cú nặng nề như vậy, hắn vẫn không có bị gãy cây xương nào …

“Thực xin lỗi thực xin lỗi…” Lâm Tái cuống quít đứng lên, có một loại cảm giác vui sướng sau khi thoát chết, thật ra rơi vào tay Rammus tuy sẽ bị hành hạ rất thê thảm nhưng cũng không ảnh hưởng đến tính mạng, nếu hắn nói mình không có tình cảm gì với Bizani, nói không chừng Rammus sẽ cho qua, nhưng hiện tại đè bẹp vị cao thủ thần bí này…

Không, không đúng! Một vị pháp thánh, cho dù ở trên giường, cũng có tâm cảnh giác cơ bản, có thể trong nháy mắt mà sử dụng ma pháp phòng ngự, cho dù không thể sử dụng ma pháp phòng ngự, sau khi bị hắn rơi trúng, cũng không nên có phản ứng này mới đúng!

Hơn nữa, giọng nói này, tại sao có chút quen tai nhỉ?

Trên phương diện dược tề học, Lâm Tái rất giỏi, mới hơn hai mươi tuổi, có thể bắt kịp Rammus sống mấy trăm năm, ngoại trừ hắn rất có thiên phú trên phương diện này, cũng có liên quan đến khả năng ghi nhớ của hắn.

Sống khoảng hai mươi năm, những tri thức hắn đọc trên sách, trên cơ bản đều có thể nhớ rõ ràng rành mạch, bởi vậy, giọng nói của Hughes đột nhiên biến mất kia, hắn dĩ nhiên cũng nhớ rõ.

Hiện tại, giọng nói của người trước mắt, giống hệt Hughes!

Người bị hắn đè, không phải là vị cao thủ thần bí kia mà là Hughes sao? Lâm Tái nhìn cái áo choàng quen thuộc của người nọ, lại không thể cảm ứng được khí thế cường đại gì cả, đột nhiên bạo gan, đánh về phía sau gáy của người nọ…

Áo choàng trên người Lục Vũ có lực phòng ngự kinh người, với thực lực hiện tại của Lục Vũ, hẳn là cũng đạt tới tiêu chuẩn trung cấp ma pháp sư …

Nhưng, áo choàng phòng ngự ma pháp chứ không phải là vật lý, hơn nữa, bởi vì còn chưa đạt tới Trúc Cơ kỳ, cho nên Lục Vũ đều tập trung hấp thụ năng lượng để tăng cao thực lực, nên không có phép thuật công kích nào hết, cố tình, trang bị trên người Lâm Tái, cũng không tầm thường!

Bởi vậy, sau khi Lục Vũ phát ra một ít công kích nhưng lại bị lồng phòng hộ cao cấp của Lâm Tái ngăn lại, Lâm Tái duỗi tay ra liền lột xuống áo choàng trên người hắn.

Gương mặt Hughes lâu ngày không thấy ánh nắng, nên trắng nõn có chút không khỏe mạnh giống với Bizani, nhưng Hughes đẹp hơn Bizani rất nhiều, Lâm Tái thậm chí có chút động tâm.

“Ngươi là tên hỗn đản!” Lục Vũ rất muốn cắn Lâm Tái một cái, nhưng nghĩ đến trên người đối phương sẽ có vi khuẩn, nên không dám hạ khẩu.

“Quả nhiên là ngươi! Hughes!” Lâm Tái cũng rất đắc ý, lại có chút ngạc nhiên: “Lục Vũ các hạ đâu? Tại sao ngươi ở trong này?”

Ta mới là Lục Vũ! Trong lòng Lục Vũ vô cùng phẫn nộ, nhưng hắn không thể nói ra chuyện này, lập tức linh cơ vừa động: “Sư phụ của ta đến Hỏa Diệm sơn ở phụ cận thành Kerr rồi, ông ấy muốn xem tình huống của phượng hoàng.”

Nếu là Rammus hay là Bizani, khẳng định có thể nhận ra Lục Vũ đang nói dối, dù sao khí tức kia rất giống nhau, nhưng hiện giờ là Lâm Tái, nên hắn tin tưởng lời Lục Vũ nói: “Ta còn nghi ngờ, tại sao ta có thể đè bẹp Lục Vũ các hạ được chứ?”

Sắc mặt Lục Vũ càng khó coi, hắn dùng một cái khăn ướt lau mặt, quyết định có cơ hội nhất định phải giáo huấn Lâm Tái một hồi mới được!

“Ngươi là một đại nam nhân, tại sao lại yêu sạch sẽ như thế?” Lâm Tái nhìn Lục Vũ lau mặt, tò mò hỏi han, Lục Vũ bộ dáng hung ác, giống như chuẩn bị thay một tầng da vậy? Nhưng bởi vì hắn chà lau nên khuôn mặt phiếm hồng, nhìn cũng rất đáng yêu.

“Mắc mớ gì tới ngươi hả? Ngươi đi ra ngoài cho ta!” Lục Vũ biến sắc, dựa vào Lâm Tái gần như vậy, làm cho hắn cả người khó chịu!

“Ta không đi, hôm nay ta sẽ ở trong này lánh nạn … Chúng ta đồng giường cộng chẩm đi!” Lâm Tái vừa mở miệng, vừa tiến đến bên người Lục Vũ, hắn đã dự định ôm chặt đùi Lục Vũ.

Lục Vũ phản xạ có điều kiện mà đánh lên mặt Lâm Tái một bạt tay, trên người cũng nhịn không được mà run lên, một hồi lâu sau mới khôi phục bình thường: “Ngươi cút ra ngoài cho ta!”

Lâm Tái cũng cảm thấy sự khác thường của Lục Vũ, tuy hắn bình thường rất điên điên khùng khùng, nhưng cũng không tùy tiện thương tổn người khác: “Được, được, ta sẽ đi ra ngoài liền, ngươi đừng giận.” Hắn vừa nói, vừa đi ra cửa, sau khi bước chân ra khỏi cửa, liền ngồi xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play