Từ ngày Dương trở về, anh cứ như biến thành con người khác vậy. Trước nay anh luôn có thói quen dậy sớm, chuẩn bị tươm tất mọi thứ rồi mới gọi Huyền dậy, còn bây giờ ngược lại hoàn toàn. Một hai ngày đầu thì cô nghĩ chắc do anh mới đi xa về nên còn mệt, nhưng mấy ngày tiếp theo đó ngày nào cũng như ngày nào. Sáng sớm gọi dậy thì uể oải ú ớ trả lời rồi lại lăn ra ngủ tiếp, Huyền phải khổ sở lắm mới gọi được anh dậy. Đã vậy chẳng biết vào trong đó học ai cái tính lười biếng nữa chứ, bảo mệt không đi làm nổi, cứ ăn xong rồi lại nằm bẹp ra kêu muốn ngủ. Hôm qua tới giờ còn chẳng thèm nấu cơm cho cô ăn nên phải mua cơm ngoài quán. Chưa bao giờ thấy anh như vậy cả, cứ ẻo lả như người bị rút mất hết sức sống vậy.
Mà cái quan trọng là, bình thường chuyện sinh hoạt vợ chồng, chẳng cần nói anh cũng tự chủ động hết. Thế mà bây giờ chẳng thấy anh đả động gì cả, cứ tới giờ đi ngủ là lăn ra ngủ luôn mặc dù ban ngày đã ngủ rồi. Suốt thời gian xa nhau đã phải nhịn rồi, bây giờ gặp nhau mà cũng chẳng được bù đắp cái gì cả, tự nhiên Huyền cảm thấy khó chịu bức bách vô cùng.
Tới ngày thứ bảy thì Huyền không thể nào kiên nhẫn được nữa. Thôi, chồng không chịu chủ động thì tự mình chủ động vậy. Kinh nghiệm về lí thuyết thì nghe nhiều rồi nhưng chưa thực hành bao giờ, sẵn dịp lôi ra áp dụng luôn.
Buổi tối, vừa vào phòng ngủ đã thấy anh nằm im quay người vào trong tường. Cô nhẹ nhàng bước tới trèo lên giường nằm bên cạnh. Nhìn chằm chằm vào bóng lưng của anh, cô hít thở thật sâu để lấy can đảm, sau đó vòng tay sang thò vào bên trong áo anh mò mẫm da thịt rắn chắc của anh. Thấy anh không có phản ứng gì, cô kéo hẳn người anh lại leo lên bụng ngồi, cúi xuống hôn khắp mặt anh.
"Để yên cho anh ngủ!"
Cô mếu máo nài nỉ: "Một tí thôi mà!"
"Để lần khác đi, anh mệt lắm!"
"Lần khác là tới khi nào? Dạo này anh bị sao thế? Hay là chán em rồi?"
Dương thở dài, mở mắt ra nhìn Huyền: "Lại bắt đầu linh tinh đấy. Anh mệt thật mà."
Huyền nằm bẹp xuống áp má vào ngực anh thở ngắn thở dài buồn chán. Anh đã nói như thế thì còn định làm ăn cái gì nữa, mất hứng thật chứ. Cô trượt xuống khỏi người anh, quay lưng lại kéo chăn nhắm chặt mắt, giọng có chút hờn dỗi: "Thôi ngủ."
Anh lại thở dài, đưa tay sang kéo cô sát vào lòng ôm chặt lấy: "Anh mệt thật mà, mai mốt bù cho. Lúc đó đừng có mà hối hận nhé!"
"Không cần!"
"Giận đấy à?"
"Không thèm!"
Có người bị ai đó ôm siết lấy, ngọ nguậy cỡ nào cũng không chịu buông tay. Vùng vằng một lúc rốt cuộc cũng chịu quay người lại nằm yên trong vòng tay anh. Tuy vậy, cô vẫn tỏ thái độ buồn chán, mặt mày nhăn nhúm thở dài thườn thượt.
Anh ngắt mũi cô chọc: "Nhìn cứ như bà già ấy, cười cái xem nào!"
"Thôi, mệt thì ngủ đi."
Huyền chép miệng, đầu rúc vào ngực anh dụi dụi như để tìm điểm tựa cho mình. Anh về rồi thì đúng là vui mừng thật đấy, nhưng thái độ anh cứ thế này cô lại cảm thấy thấy buồn buồn. Không phải vì ham muốn cá nhân, mà vì chẳng biết sao cô cứ lo lo, trong lòng có gì đó bứt rứt không yên.
Sáng sớm hôm sau, khi Huyền mở mắt ra thì phát hiện bên cạnh trống trơn. Cô mơ màng ngồi dậy nhìn quanh khắp một lượt căn phòng mà không thấy ai cả. Lạ thật, đáng lẽ giờ này anh vẫn còn đang ngủ, phải đợi cô lôi kéo một hồi mới dậy chứ nhỉ?
Huyền lật đật trượt khỏi giường chạy ra phòng khách. Thấy anh đang ngồi trên sofa, tựa người vào lưng ghế nhìn ra cửa. Cô nhón chân nhẹ nhàng bước lại gần, tinh nghịch ôm chầm lấy cổ anh: "Hôm nay chắc trời mưa!"
"Không, nay trời đẹp mà!" Anh vòng tay lên ôm lấy đầu cô thơm nhẹ vào bên má.
Huyền ngẩng đầu lên nhìn ra phía ngoài cửa. Quả thật hôm nay thời tiết rất đẹp. Bầu trời trong vắt, những tầng mây trắng mỏng manh nhẹ nhàng dàn trải tựa như một lớp sương mờ thoắt ẩn thoắt hiện. Ánh nắng cũng nhẹ nhàng bao phủ lấy mọi thứ xung quanh. Cô gật gù hạ thấp đầu xuống tựa cằm vào vai anh ngắm nhìn vẻ đẹp của thiên nhiên.
"Định nấu bữa sáng mà trong tủ hết thức ăn rồi. Để anh đi mua, vợ muốn ăn gì?"
"Bánh canh cá của bà cụ gần nhà đi. Lâu rồi không ăn tự nhiên thèm quá!"
Dương hơi nhăn trán nghĩ gì đó. Có vẻ như nghe tới món này anh không thích cho lắm, nhưng rồi vẫn gật đầu: "Anh biết rồi. Anh đi đây, thôi đi vào đánh răng rửa mặt đi."
Huyền lười nhác uể oải đứng thẳng người dậy. Đợi cho anh đi hẳn cô mới lò dò đi xuống nhà vệ sinh. Loay hoay một lúc, cô bỗng đứng thẳng người dậy nhìn chằm chằm vào tấm gương trước mặt, mắt mở to ngạc nhiên thốt lên: "Trời má ơi, sao mình mập thế này?"
Cô đưa tay bóp bóp hai bên má tròn đầy phúng phính. Do cô mập không đều người, mặt có hơi phính lên nhưng cơ thể lại không nhỉnh hơn là mấy nên mặc quần áo vẫn cảm thấy bình thường. Mấy hôm nay không để ý kỹ, giờ nhìn lại mới hết hồn. Cô cứ nhìn chằm chằm vào trong gương, mặt xụ xuống nghiêng hết bên này rồi lại sang bên kia, thở dài thườn thượt.
Dương về nhà, thấy cô vẫn chưa ra mới lấy làm lạ nên đi xuống nhà vệ sinh. Cửa không đóng, anh đẩy nhẹ ra nói vọng vào trong: "Còn chưa xong nữa hả?"
Huyền rầu rĩ trả lời: "Anh vào đây mà xem này!"
Dương mở cửa bước vào trong. Vừa tới gần thì Huyền giơ tay chỉ chỉ vào tấm gương trước mặt. Anh nhìn vào mà chẳng có gì, hơi khó hiểu nên hỏi: "Có gì khác thường à?"
"Anh nhìn kìa!"
"Nhìn gì cơ?"
"Nhìn em trong đó kìa! Mặt như cái mâm ấy, huhu!" Huyền mếu máo, đưa tay lên bóp hai má khiến da thịt ửng đỏ cả lên.
Dương nghe cô nói vậy thì hiểu ra vấn đề. Anh chỉ cười nhẹ, kéo hai tay cô xuống nắm lấy hai bên bả vai đẩy nhẹ đi: "Anh còn tưởng chuyện gì. Mập cho đẹp. Thôi đi ra ăn sáng để đồ ăn nguội hết bây giờ."
Huyền thở dài thườn thượt để mặc anh đẩy ra ngoài. Ngồi trước tô bánh canh cá thơm phức mùi hành phi, tự nhiên cảm giác đói trỗi dậy xâm chiếm toàn bộ suy nghĩ. Sự buồn bã vừa rồi chẳng biết bay biến đi đâu mất hết, cô cầm đũa cặm cụi ăn một cách ngon lành.
Dương nhìn cô như vậy tự nhiên lại thấy hơi buồn cười. Đưa tay xoa xoa đầu cô vài cái rồi cũng cầm đũa bắt đầu ăn. Vừa được vài miếng anh đã cảm thấy hơi khó chịu. Anh vốn rất dễ trong chuyện ăn uống, nhưng dạo gần đây anh phát hiện khẩu vị của mình có hơi kém. Chính xác là anh rất nhạy cảm đối với một vài loại thức ăn như tôm, cá,...chỉ cần hơi tanh một chút là có cảm giác khó chịu ngay.
Anh buông đũa xuống, hơi nhăn trán lại. Cảm giác như bên trong dạ dày sắp đẩy hết mọi thứ ra ngoài, anh vội vã đứng dậy bước nhanh tới bồn rửa cúi xuống nôn thốc nôn tháo.
Huyền đang cặm cụi ăn, thấy anh như vậy cũng hốt hoảng đứng dậy chạy lại bên cạnh, đưa tay nhẹ nhàng vuốt lưng cho anh.
"Anh làm sao thế?"
Dương không nói gì, ngẩng đầu lên lắc được vài cái rồi lại cúi xuống nôn tiếp. Huyền vội chạy đi lấy khăn cho anh, rót một ly nước ấm cho anh uống. Mãi một lúc sau anh mới cảm thấy dễ chịu hơn được một chút. Cô bảo anh đi lên trên nhà ngồi trước, còn mình dọn dẹp mọi thứ lại cho gọn gàng rồi lên sau.
Ngồi xuống cạnh Dương, trông sắc mặt anh không được tốt, cô nắm chặt lấy bàn tay anh lo lắng hỏi: "Có khi nào dạ dày hay đường ruột của anh có vấn đề rồi không? Hôm trước hình như anh cũng bị như thế này một lần rồi!"
Dương mệt mỏi lắc đầu: "Anh không biết nữa. Chắc không sao đâu."
"Hay đi khám đi anh?"
Dương nghĩ chắc chẳng có gì đáng ngại nên không cần phải đi. Nhưng Huyền không chịu, một mực nài nỉ bắt anh đi khám nên anh miễn cưỡng gật đầu.
.....
"Theo kết quả ở đây thì dạ dày và đường ruột của cậu hoàn toàn không có vấn đề gì bất thường cả." Vị nữ bác sĩ nhìn hết một lượt phiếu kết quả trong tay rồi mới đặt xuống, đẩy về phía trước.
Dương cầm tập giấy lên nhìn chăm chú, còn Huyền ngồi bên cạnh thì không khỏi thắc mắc: "Lạ nhỉ? Vậy thì nguyên nhân là gì?"
"Ngoài những triệu trứng nêu trên, cậu còn cảm thấy cơ thể khó chịu hay có triệu chứng gì bất thường nữa không?"
Dương đặt lại tập giấy xuống bàn, nghĩ ngợi chút rồi trả lời: "Hình như không có. Nhưng dạo này thấy cơ thể hơi yếu và rất hay buồn ngủ."
Vị nữ bác sĩ kia không nói gì, nheo đôi mắt nhìn Dương rồi lại nhìn sang Huyền. Bà chống tay lên cằm nghĩ ngợi gì đó rồi quay sang nói với Dương: "Cậu có thể ra hàng ghế bên ngoài đợi một lát không? Tôi đưa cô ấy đi kiểm tra một chút rồi sẽ quay lại ngay."
Huyền ngạc nhiên: "Ơ, cháu có bệnh gì đâu mà phải kiểm tra ạ? Chồng cháu mới bị bệnh cơ mà!"
"Cứ đi khám đi, có lợi chứ không có hại đâu."
Huyền quay sang nhìn Dương, thấy anh không nói gì mà chỉ gật đầu cô mới đứng dậy, ôm một bụng thắc mắc lò dò theo sau lưng vị nữ bác sĩ kia. Sau khi được đưa đi lấy máu và nước tiểu để xét nghiệm, bác sĩ nói cô có thể quay lại chỗ Dương để chờ kết quả.
Vừa về tới hàng ghế ngoài hàng lang chỗ Dương đang chờ, cô lập tức ngồi xuống bên cạnh anh thắc mắc ngay: "Lạ thật, anh bị bệnh chứ em có bị gì đâu mà phải xét nghiệm nhỉ?"
Dương cũng không hiểu cho lắm, nhưng chắc phải có lí do thì bác sĩ mới bảo làm như vậy. Anh cười: "Thôi kệ, mất công đi khám thì khám cả hai người luôn cho đỡ buồn."
"Khám bệnh mà cũng phải khám chung cho đỡ buồn à?"
"Ừ!"
Mặc dù trong lòng vẫn chưa hết thắc mắc nhưng Huyền cũng thôi không hỏi nữa, xoay người lại nhìn ra phía bên kia hành lang. Là khoa phụ sản, cô trông thấy có mấy người phụ nữ đang ngồi chờ khám thai bên cạnh người thân. Trên khuôn mặt ai cũng rạng rỡ nét hạnh phúc. Tự nhiên Huyền lại cảm thấy có gì đó buồn buồn. Giá như mà cô cũng có thể...
"Cô cậu theo tôi vào đây một chút!"
Giọng nói vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ vẩn vơ của Huyền. Cô ngẩng đầu lên thì trông thấy vị nữ bác sĩ lúc nãy vừa đi tới. Nãy giờ mải suy nghĩ nên cô không để ý tới. Cô quay sang nhìn Dương rồi cả hai cùng đứng dậy theo chân bác sĩ vào phòng.
Đối mặt với bác sĩ, Dương thì khá là bình tĩnh, còn Huyền lại hơi có chút hồi hộp, cũng chẳng kiên nhẫn mà hỏi ngay: "Kết quả thế nào ạ? Bộ sức khỏe cháu có vấn đề hay sao vậy bác sĩ?"
Bác sĩ ngẩng đầu lên nhìn Huyền rồi lại quay sang nhìn Dương, trên khuôn mặt ẩn hiện chút gì đó khó đoán càng khiến Huyền hồi hộp hơn. Bà khẽ ho vài tiếng rồi mới nói: "Sức khỏe của cô bình thường, cái không bình thường là ở chồng cô."
Huyền lo lắng hỏi: "Anh ấy làm sao ạ?"
"Sở dĩ cậu ấy có những biểu hiện như vậy là bởi vì cậu ấy đang bị ốm nghén thay vợ!"
Ốm nghén thay vợ?
Không chỉ Huyền mà ngay cả Dương cũng vô cùng kinh ngạc trước câu trả lời của bác sĩ. Hai người quay sang nhìn nhau trong trạng thái sửng sốt. Theo phản xạ tự nhiên, Huyền lập tức đưa tay lên sờ ngang bụng mình, còn cúi xuống nhìn không chớp mắt.
Cô...có thai sao?
Chuyện này quá bất ngờ đối với cả Dương và Huyền. Mất một lúc lâu sau Dương mới có thể bình tĩnh trở lại, quay sang bác sĩ hỏi: "Nghĩa là vợ tôi đang mang thai sao?"
"Đúng vậy. Thường thì trường hợp chồng ốm nghén thay vợ rất ít khi xảy ra. Nhưng cậu yên tâm, mức độ của các ông bố sẽ không nặng lắm. Đây chỉ là ở giai đoạn đầu nên có hơi khó chịu, về sau sẽ nhẹ dần đi thôi. Bây giờ cậu có thể đưa cô ấy sang phòng siêu âm để kiểm tra thai nhi."
Chẳng biết phải dùng từ ngữ gì để diễn tả cảm xúc của đôi vợ chồng trẻ lúc này cả. Vui mừng có, hạnh phúc có, lo lắng hay hồi hộp cũng đều có. Những cung bậc cảm xúc khác nhau cứ thế lần lượt thay đổi trong họ.
.....
Huyền từ lúc biết mình có thai thì vui đến nỗi tíu tít nói chuyện cả ngày mà không biết mệt. Mặc dù cơ thể Dương vẫn đang trong trạng thái có chút mệt mỏi, nếu là người bình thường thì bị làm phiền sẽ rất khó chịu. Nhưng hiện tại anh lại cảm thấy rất thoải mái, thậm chí còn mong muốn ngày nào cô cũng vui vẻ như thế này. Đúng là trước đây anh đã từng suy nghĩ tới vấn đề khó sinh của Huyền, cũng cảm thấy rất buồn. Nhưng anh chưa từng đặt nặng vấn đề ấy, miễn sao cuộc đời này có thể cùng cô sống vui vẻ hạnh phúc bên nhau. Bây giờ thì tốt rồi, con cũng có rồi, anh chẳng còn phải sợ cô sẽ suy nghĩ lung tung rồi tự làm mình buồn nữa.
"Em nhìn mãi mà chẳng biết chỗ nào là đầu, chỗ nào là chân cả anh ạ!"
Huyền ngồi trên giường, tựa lưng ra sau chăm chú nhìn vào tấm hình chụp kết quả siêu âm xoay ngang xoay dọc, ngắm mãi mà không biết chán.
Dương bước vào từ ngoài cửa, trên tay cầm một ly sữa ấm đi tới gần ngồi xuống cạnh giường cười nhẹ nói: "Con còn nhỏ xíu, chưa có hình dáng rõ rệt làm sao phân biệt được. Đợi một thời gian nữa anh đưa đi khám lại, còn giờ thì uống sữa đi này."
Huyền nhìn anh cười hì hì, vui vẻ cầm cốc sữa uống cạn rồi đặt ly lên bàn cạnh giường, sau đó lại tiếp tục nhìn tấm hình với nét mặt rạng rỡ hơn bao giờ hết. Cảm thấy anh cứ nhìn mình chằm chằm mới ngẩng đầu lên hỏi: "Mặt em dính gì à?"
Dương không trả lời mà chỉ gật gật rồi chỉ tay vào vành miệng của mình. Khi Huyền vừa định đưa tay lên chùi thì bất ngờ bị anh giữ lại, cúi đầu sát tới gần liếm sạch mấy vệt sữa trắng lem nhem quanh miệng cô, sau đó còn hôn chùn chụt vào môi thêm mấy cái nữa rồi mới ngồi thẳng dậy, nhìn phản ứng ngu ngơ của cô mà bật cười thành tiếng.
Huyền đưa tay quẹt ngang miệng, lè lưỡi nhăn mặt nhìn anh nói: "Êu ơi, anh ở bẩn kinh!"
"Bẩn cái gì mà bẩn? Bẩn chỗ nào?"
Huyền chỉ biết lắc đầu nhìn anh, rồi cúi xuống xoa xoa bụng: "Con thấy chưa? Sau này phải giống mẹ chứ không được giống bố biết không? Phải biết dịu dàng, không được đánh đập quát mắng các bạn nữ giống bố, không được biến thái như bố, nói chung là phải giống mẹ mới tốt."
Dương trèo hẳn lên giường nằm sấp người bên cạnh Huyền, đầu cúi lại gần bụng cô thơm nhẹ một cái rồi chống tay lên cằm gật gù: "Dịu dàng với con gái người ta lại tưởng bê đê đấy con ạ, khổ lắm!"
Huyền cúi xuống lườm anh, bĩu môi xùy một hơi dài. Cô bỗng hỏi: "Anh đoán xem, là con trai hay con gái anh nhỉ?"
"Trai gái gì thì cũng đều xinh đẹp và thông minh cả. Vì được thừa hưởng gen di truyền của bố nó mà."
"Anh tự tin quá nhỉ?"
"Đương nhiên, con anh mà, chắc chắn là nhân tài."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT