Tiểu Ngư cũng không bỏ chạy, sự thật thì, nàng chẳng những không chạy, mà còn đứng ở phía trên đầu bọn họ, đương nhiên, bên cạnh nàng còn có một thiếu nữ trẻ xinh đẹp.

Thiếu nữ xinh đẹp dám có gan nổi bão với tú bà và khách làng chơi, lúc này đang dùng một đôi mắt tràn đầy sự kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi, nhìn chăm chú Tiểu Ngư, trong mắt có kinh hỉ vô cùng, lại có sùng bái tràn ngập, thậm chí còn có chút cảm xúc giống như hưng phấn, chỉ duy nhất không có là căng thẳng và sợ hãi mà một cô gái bình thường nên có lúc này.

Oa, thân nhẹ như yến, như dẫm trên đất bằng, võ nghệ cao cường, oai hùng tiêu sái… Thiếu nữ nhìn Tiểu Ngư chăm chú không dời mắt, trong lòng thao thao bất tuyệt ca ngợi “nam tử” trước mắt mình, chỉ kém không toát ra những bong bóng trái tim hồng nữa là đủ bộ.

Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng không chút che giấu của thiếu nữ, Tiểu Ngư nhất thời có cảm giác chán nản, trong lúc thế này lại có vẻ mặt như thế, cô nàng này nếu không phải người trời sinh thần kinh thô không biết sợ hãi thì chính là loại con gái háo sắc vừa thấy nam nhân có chút bản lĩnh liền không khống chế nổi mình.

“Uhm…”

“Ở yên đây đừng làm gì cả, tôi sẽ quay lại.” Thiếu nữ vừa mở miệng, đã bị Tiểu Ngư thấp giọng ngắt, đồng thời không để cho nàng ta có cơ hội nói tiếp, thân hình vừa nhỏm dậy liền linh hoạt như mèo nhảy sang nóc nhà bên cạnh, biến mất ở một đầu mái khác.

“Ma ma, không ổn rồi, con bé kia đã trốn mất.” Một quy công vội vã chạy tới lầu trước, đến trước một gian phòng ra sức đập cửa.

“Cái gì?” Cửa phòng đang đóng chặt đột ngột mở ra, đầu tú bà cài đầy châu ngọc thò ra.

“Con bé mà Giả công tử muốn, không biết làm sao mà đột nhiên không thấy đâu, Giả công tử đang nổi trận lôi đình!”

“Trời ơi!” Tú bà hét thảm một tiếng, đang định ra khỏi phòng đi tìm người, nhưng vừa bước một chân ra đã vội vàng lùi lại, đổi thành hung dữ đẩy quy công kia một cái: “Vậy ngươi còn đần ra ở đây làm gì? Còn không nhanh sai người đi tìm?!”

Quy công kia cuống quýt vâng dạ rồi thình thình chạy xuống.

Tú bà đóng sầm cửa phòng lại, cực kỳ nhanh nhẹn đóng cái hộp trên bàn lại rồi vọt đến bên tủ quần áo, đẩy hết quần áo sang bên, mở ra một ngăn ngầm nhét hộp vào, nhanh chóng che kín lại xong, lách cách một tiếng khóa lại, sau đó dùng một cái khóa to khóa chặt cửa phòng, lúc này mới vừa gào A Di Đà Phật Bồ Tát phù hộ này nọ chạy tới chỗ kia.

Ha, một cái khóa rách có thể ngăn được ai chứ?

Bà ta bước trước vừa rời đi, Tiểu Ngư bước sau liền từ cửa sổ luồn vào, dễ dàng mở ra ngăn ngầm, lấy ra ba cái hộp.

Hộp ngoài nhất đựng chính là một trăm lượng bạc Giả lưu manh vừa đưa, hai hộp khác một hộp tràn đầy châu báu trang sức, một hộp tất cả đều là văn tự bán mình.

Tiểu Ngư ném hộp văn tự sang bên, dùng túi vải bố đựng hai cái hộp còn lại rồi rút lui. Nàng không phải đại hiệp yêu nước thương dân gì cả, sẽ không ngây thơ mà cho rằng hủy đi những văn tự bán mình này thì những cô gái phong trần có thể có kết cục tốt hơn. Huống chi hôm nay nàng đã tự mình rước về một phiền toái vốn dĩ chẳng cần thiết.

“Cô có thể buông ra!”

Rời xa khỏi phố Yên Chi, Tiểu Ngư vừa đặt chân xuống đất liền buông lỏng cánh tay đang nắm bên hông thiếu nữ, đồng thời cau mày bứt tay thiếu nữ đang làm như sợ muốn chết mà ôm chặt lấy mình.

“Ngươi… ngươi là nữ?” Thiếu nữ thình lình bị Tiểu Ngư đẩy ra, nhất thời đứng không vững, lưng đụng nhẹ vào bức tường phía sau, nhưng nàng ta tựa hồ không chú ý đến mình có bị đau hay không, mà mặt đầy kinh ngạc nhìn chằm chằm Tiểu Ngư, dù mặc nam trang nhưng thân hình vẫn hiện rõ đường cong duyên dáng.

“Tôi có nói tôi là nam sao?” Tiểu Ngư theo bản năng bước sang bên một bước, tránh khỏi cái nhìn chằm chằm của nàng ta, hơi bực mình nói. Nàng còn chưa từng gặp qua loại con gái thế này, cư nhiên còn dám ra vẻ kén chọn đối với ân nhân cứu mạng, nếu sớm biết thế, lúc trước đã mặc kệ cô nàng, để cho nàng ta chờ “anh hùng” thật sự đến cứu thì hơn.

“Ngươi mặc nam trang, lại che mặt, ta còn tưởng ngươi là đại hiệp nữa!’ Thiếu nữ không ngờ còn mặt mày ủy khuất giải thích, giống như bị chấn động còn chưa hồi phục lại, trời mới biết, trong lúc bối rối ban nãy không cẩn thận đụng tới cảm giác mềm mại khiến tâm hồn thiếu nữ của nàng đau đớn đến thế nào.

“…..” Nàng ta còn dám lý sự?! Tiểu Ngư khóe miệng run rẩy, lấy túi vải đang đeo ở vai xuống, lấy ra hộp ngân lượng, còn lại đưa cả túi lẫn châu báu cho nàng ta, “Nhìn thấy con phố kia không? Đi thẳng theo hướng nam sẽ đến kênh đào, cô có thể thuê thuyền nhỏ suốt đêm rời khỏi đây, sau đó muốn đi đâu cũng được!”

“Đây là cái gì?” Thiếu nữ ngây ra nhìn túi vải ôm trong lòng.

“Châu báu. Nếu cô không muốn bị bọn chúng bắt lại, tốt nhất đi ngay bây giờ đi.” Tiểu Ngư nhịn không được quăng một câu rồi quay người bước đi.

“A….” Thấy Tiểu Ngư quay đi, thiếu nữ lúc này mới phản ứng lại, hơn nữa tốc độ nhanh như phản xạ.

Chỉ thấy nàng ta đột nhiên quẳng bỏ túi vải trong tay, vọt lên rất nhanh, ôm chặt tay Tiểu Ngư, gào lên thảm thiết như đám giết heo: “Nữ ân công xin dừng bước… À không, là nữ đại hiệp, à mà cũng không phải.. là nữ hiệp đại nhân.. nữ hiệp tỷ tỷ…”

Tiểu Ngư bị nàng ta vừa ôm vừa gào, nhất thời rùng mình, cả người đều nổi da gà, suýt nữa theo bản năng vận kình ném bỏ miếng keo da trâu đang ra sức nịnh nọt mình, may là lý trí đúng lúc nhắc nhở, nếu thực ném đi thật, thiếu nữ này không thổ huyết thì cũng ngã nội thương, lúc này mới cố sức nhịn xuống.

“Cô còn có việc gì?” Tiểu Ngư nhanh chóng rút tay mình ra, cảnh giác giữ khoảng cách hai bước với nàng ta, đồng thời nhanh chóng chú ý động tĩnh bốn phía.

“Nữ hiệp ân nhân tỷ tỷ ở trên, xin nhận bái lạy của Kiều Kiều!” Thiếu nữ trải qua các thời kỳ háo sắc, chấn kinh rồi ngẩn người, lúc này đột nhiên trở nên lanh trí, phịch một tiếng quỳ xuống đất hô lớn, cũng mạnh mẽ vang dội dập đầu mấy cái liền.

“Cô muốn để người ta biết chúng ta ở chỗ này à?” Tiểu Ngư đầu đầy hắc tuyến, thân ảnh loáng một cái, đã tránh khỏi đại lễ của nàng ta.

Thiếu nữ a một tiếng, vội đứng dậy bưng kín miệng mình, sau đó ngoảnh đầu nhìn xung quanh một chút, rồi lại dùng một ánh mắt tràn ngập sùng bái kính ngưỡng vô hạn nhìn Tiểu Ngư, chuẩn bị dập đầu lần nữa: “Kiều Kiều nhất thời kích động, lo lắng không chu toàn, xin nữ hiệp ân nhân tỷ tỷ tha thứ.”

Tiểu Ngư không đợi nàng ta cúi đầu xuống liền kéo nàng ta dậy: “Tôi không phải nữ hiệp ân nhân tỷ tỷ buồn nôn gì đó, hôm nay cứu cô cũng là ngoài ý muốn thôi, cô không cần phải chảy nước mắt cảm ơn tôi như vậy.”

“Tỷ tỷ cứu người không cần báo đáp, chính là phẩm hạnh của tỷ tỷ rất cao thượng, rất khiêm tốn, nếu hôm nay không phải nhờ tỷ tỷ, Kiều Kiều đã sớm bị kẻ xấu làm hại, trong sạch khó giữ được, đại ân đại đức này như núi cao biển sâu, Kiều Kiều suốt đời không thể quên.” Thiếu nữ lập tức như rắn leo theo gậy bám ngược vào tay Tiểu Ngư, tự động đẩy mạnh làm hai chữ “tỷ tỷ” càng thêm thân thiết, hai mắt kích động tỏa sáng.

“Tôi đã nói, tôi chỉ đúng dịp cứu cô mà thôi, không có vĩ đại như cô tưởng tượng ra. Tôi còn có việc đi trước, cô tự lo cho mình đi!” Tiểu Ngư lại một lần nữa tránh khỏi tay thiếu nữ, nàng từ khi xuyên không đến nay không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ phiền toái dính thân, hiện giờ nhìn cô nàng kia bộ dạng tự quen tự thân, nàng thật sự thấy hơi hối hận.

“Tỷ tỷ nếu bỏ đi, Kiều Kiều sẽ quỳ mãi ở đây không đứng dậy.” Thiếu nữ thấy kéo không được nàng, nhất thời nóng nảy, lập tức lại quỳ xuống.

Tiểu Ngư rốt cuộc nhịn không được đen mặt: “Tôi đã nói không cần báo đáp nhiều lần như vậy, lại cho cô đủ tiền bạc của cải, chỉ cần cô tiết kiệm một chút, châu báu trong túi này đủ cho cô dùng cả đời, cô còn muốn thế nào nữa?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play