Có lẽ vì Tiểu Ngư đã chỉnh đốn lại gánh hát, hoặc là đối phương đã biết Bách Linh các có phòng bị, buổi diễn chiều hôm đó vô cùng thuận lợi, không có chuyện gì bất ngờ xảy ra. Ngày hôm sau cũng vẫn trời trong nắng ấm yên ả, khiến tâm tình mọi người đều yên tâm không ít.

Đương nhiên, cái gọi là yên tâm chỉ là mặt ngoài, Tiểu Ngư không chỉ vì hai ngày yên bình ngắn ngủi mà buông lỏng cảnh giác, vậy nên La Đản mỗi sáng vẫn thay ca cho Phạm Đại canh giữ ban đêm, chỉ huy mấy tay Ưng vệ cam đoan Bác Linh các cùng nơi ở của mọi người đều được bình an. Chỉ duy nhất có sự thay đổi là, sau chuyện như vậy, La Đản là Ưng vệ vẫn thường hay lộ mặt được phái nam từ lớn đến nhỏ trong gánh hát đều yêu cầu dạy học võ để vừa mạnh khỏe lại vừa có thể tự bảo vệ mình, nhất là Tiểu An cháu Nghiêm tiên sinh, còn quỳ gối trước mặt La Đản, kiên trì nói nếu không nhận nó làm đồ đệ thì sẽ không đứng dậy.

La Đản chẳng còn cách nào, đành xin chỉ thị của Tiểu Ngư.

Tiểu Ngư nghĩ rất nhiều, cho rằng tuy triều đình trọng văn khinh võ, còn từng mạnh mẽ đả kích các thế lực giang hồ, nhưng thời đại dù sao đã thay đổi. Chỉ cần mọi người cẩn thận chút, vấn đề hẳn là không lớn. Hơn nữa thân là thành viên gánh hát, mỗi ngày đều phải rèn luyện thân mình, dù có học võ cũng sẽ không gây chú ý nhiều, ngược lại là cái cớ rất tốt, liền đồng ý để La Đản dạy cho bọn họ một ít chiêu số phòng thân.

Gánh hát tạm thời không cần lo lắng, nhưng phía Nhạc Du đang nghiên cứu không biết đã tiến hành đến đâu rồi. Buổi chiều giờ Thân (15-17h), Tiểu Ngư đang ở trong phòng nghiên cứu một vài chiêu thức người thường có thể vận dụng dễ dàng để phòng thân, thì Nhạc Du ngâm mình trong phòng liên tục hai ngày cuối cùng cũng cho Xuân Yến đến truyền lời, mời nàng qua.

Tiểu Ngư nhất thời vui vẻ, vội đến ngay.

“Chai màu trắng dược liệu nhẹ hơn, chỉ cần không qua ba tháng vẫn có thể chữa trị, còn chai sứ men xanh này… Có lẽ là vĩnh viễn.” Nhạc Du vẻ mặt mỏi mệt nhưng vẫn không giấu được dung mạo tuyệt sắc như trước đây, lấy ra hai bình sứ. “Cách dùng rất đơn giản, chỉ cần trộn lẫn vào rượu, nước trà hoặc thức ăn là được.”

Tiểu Ngư nhận lấy, mở nắp bình ra nhìn nhìn bên trong, đều ở dạng bột, màu trắng xám, lại ngửi ngửi, chỉ có mùi rất nhạt, dù không hẳn là vô sắc vô vị, nhưng cũng coi như không tồi, không khỏi cười hớn hở, thuận miệng hỏi: “Thuốc này lần đầu tiên sử dụng liền có hiệu quả ngay hay phải dùng mấy lần mới được? Nếu là phụ nữ ăn nhầm phải thì có tác dụng gì không?”

Nhạc Du mắt lấp lóe, lắp bắp nói: “Thuốc này vô hại đối với phụ nữ, còn về hiệu quả, hẳn lần đầu tiên dùng là có tác dụng! Trước đây tôi cũng chưa từng tiếp xúc… cụ thể.. tôi… tôi cũng không rõ ràng lắm.”

Ý là chưa thí nghiệm thực tế? Tiểu Ngư nhíu mày, thuốc mà chưa từng thử qua sao biết được hiệu quả chứ? Dù sao cũng không thể hạ dược xong còn phải đêm đêm canh giữ ngoài cửa số nhà người ta để nghe lén chứ? Vậy cũng quá biến thái! Nhưng mà chuyện này cũng khó trách Nhạc Du không thể cam đoan, mỹ nam từng làm hòa thượng này vừa nhìn liền biết chính là một cậu bé ngoan ngoãn thuần khiết, không chừng đến bây giờ vẫn là xử nam ấy, sao mà biết được mấy chuyện bậy bạ như thế. Xem ra chỉ có thể trước tìm người thí nghiệm một chút.

Nhưng vấn đề là tìm kẻ nào thí nghiệm đây?

Loại thuốc này là độc dược tổn hại đến cả tám đời nhà người ta, cũng không thể tùy tiện thử được. Người trong nhà tuyệt đối không rồi. Tuy hai huynh đệ sinh đôi có vẻ không cần phụ nữ, cũng không chứng tỏ rằng sau này bọn họ không muốn làm đàn ông nữa đúng không? Tiểu Ngư nghĩ lung tung, ánh mắt vô thức đảo qua Nhạc Du, liền thấy sắc mặt hắn đột nhiên trắng nhợt, vội vàng lùi lại về sau mấy bước.

Tiểu Ngư nhất thời khóe miệng co rút, thật là, hắn sẽ không tưởng rằng nàng muốn bắt hắn lấy thân thử thuốc đấy chứ? Nàng có tàn nhẫn như vậy sao? Loại chuyện này đương nhiên phải tìm mấy gã đàn ông xấu xa đến thí nghiệm rồi.

Đàn ông xấu? Trong đầu Tiểu Ngư bỗng nhiên lóe ra sáng kiến, ha, nàng sao có thể quên được có một nơi tuyệt vời để thí nghiệm như vậy chứ?

Tiểu Ngư cất bình thuốc vào trong ngực, cười nói sang chuyện khác: “Nhạc tiên sinh vì giúp tôi mà hôm qua không ra ngoài chơi được, thật sự vất vả.”

“Dù sao tôi cũng không thích ra ngoài, không có gì. Chỉ là…” Nhạc Du ngại ngùng cười cười, nhưng trên mặt vẫn lộ ra một chút xấu hổ.

“Chỉ là huynh vẫn cảm thấy chuyện này không tốt đúng không?” Tiểu Ngư dễ dàng nhìn thấu băn khoăn của hắn, “Huynh yên tâm, Tang gia và Hạ gia đều sớm đã có con cháu, cho nên cách này tuy âm hiểm một chút, nhưng không phải thật sự cắt đứt đường con cháu của họ, chỉ là khiến bản thân họ chịu trừng phạt mà thôi, huynh không cần phải thấy lương tâm bất an.”

“Đêm nay cô sẽ đi sao? Tôi cảm thấy, một cô gái như cô mà đi.. dù sao không ổn cho lắm..” Nhạc Du ừ một tiếng, lại do dự hỏi han, trong ánh mắt xinh đẹp có chút bất đắc dĩ, cũng có chút lo lắng cùng với cảm giác khó tả.. giống như vừa kính lại vừa sợ.

Với thời đại này mà nói, cách suy nghĩ của mình quả thật đúng là khiến người ta kinh ngạc và có phần phản cảm, nhưng thế thì sao chứ? Cái gọi là người không vì mình…, huống chi đến giờ, những việc nàng làm quả thật đều là không thẹn với lương tâm.

“Tất nhiên tôi không đi, tôi sẽ để Nhị thúc đi.” Tiểu Ngư cười nói, sớm đã nhìn rõ ánh mắt phức tạp của Nhạc Du, nhưng căn bản không để trong lòng, theo nàng cho rằng, Nhạc Du tuy rằng học vấn sâu rộng và tinh thông y đạo, nhưng vẫn chỉ là một con mọt sách của thế giới này mà thôi, nếu dùng tiêu chuẩn của hắn để đánh giá chính mình thì mới là đồ ngốc.

“Ồ, vậy tốt quá.” Nhạc Du rõ ràng thở phào một hơi.

Tiểu Ngư cười thầm, nàng tuy rằng không nói tự mình đi hạ thuốc, nhưng mà tìm vật thí nghiệm thì phải tự mình đi rồi, nếu con mọt sách này biết nơi mình muốn đi, vẻ mặt kia không biết sẽ đến thế nào nữa? Có điều, vì lo lắng cho trái tim yếu ớt đáng thương của hắn, cô gái vượt khỏi ranh giới thời đại như nàng vẫn là không nên kích thích hắn lần nữa.

Đầu cành mảnh trăng treo, hoàng hôn người hẹn ước.*

(Nhại thơ bài Sinh tra tử – Đêm Nguyên tiêu của Âu Dương Tu)

Từ xưa đến nay, không có con dân triều đại nào có thể giống như thời đại này, có thể giống dân cư Đại Tống có cuộc sống về đêm phong phú như thế. Màn đêm tuy rằng đã hạ xuống, đô thị ban ngày vì quá nhiều nhà dân mà u ám đôi chút, hiện giờ lại đèn đuốc sáng rực huy hoàng, nhất là ở một số nơi đặc thù, áo xanh lụa đỏ, phấn thơm rượu nồng.

Lúc này hai bên bờ sông Yên Chi lầu các nhấp nhô tiếp nối, chính là thời gian làm ăn tốt nhất, mỗi tòa lầu đều vang lên tiếng đàn hát dập dìu, y hương tấn ảnh (chỉ nữ nhân xinh đẹp trang phục hoa lệ), các loại thanh âm oanh oanh yến yến yêu kiều mềm mại giống như bách điểu trong rừng, không biết làm say lòng bao nhiêu khách tầm hoan.

Tiểu Ngư mặc trang phục nam giới, vốn định đường hoàng vào khảo sát một chút nơi phong nguyệt cổ đại có bộ dạng thế nào, nhưng mà vừa mới bước vào con phố yên chi kia, liền cảm thấy từng đợt mùi son phấn rẻ tiền xộc thẳng vào mũi, nghĩ nếu quang minh chính đại vào đó, không tránh khỏi bị đám dung chi tục phấn này bám vào ăn mất mấy miếng đậu hũ, trong lòng liền sinh chán ghét.

Khác với những tiểu thư khinh bỉ nghề nghiệp phục vụ đặc thù này, nàng thật ra không có tâm lý kỳ thị gì với những nữ tử thanh lâu này cả, chỉ vì trong chế độ phong kiến trọng nam khinh nữ này, cho dù là đời Tống kinh tế giàu có nhất, phụ nữ có thể đi làm vẫn ít vô cùng, mặc dù lưu lạc phong trần nhưng hầu hết họ đều xuất phát từ bất đắc dĩ, càng miễn bàn đại bộ phận những cô gái trẻ thân bất do kỷ bị lừa gạt bị bán vào nơi này. Nhưng mà, tâm lý không kỳ thị là một chuyện, đóng giả thành nam nhân đến đây đùa giỡn những nữ tử đó, cũng là một thử thách nổi da gà đó.

Hơn nữa… Tiểu Ngư suy nghĩ cho túi tiền của mình một chút, quyết định vẫn là không nên lãng phí đồng tiền mà mình đổ cả “mồ hôi và máu” ra mới vất vả kiếm được.

Chịu đựng các loại mùi hương tỏa khắp không khí, cùng với những tiếng trêu đùa thỉnh thoảng lọt vào tai, Tiểu Ngư bình tĩnh không đếm xỉa tới những “tiểu mỹ nhân” trang điểm xinh đẹp, ánh mắt đặt ở quy mô lầu viện, cuối cùng chọn một tòa lầu tầm bậc trung, thừa dịp không người chú ý, vòng ra phía sau ngõ, khoác thêm vào người y phục dạ hành màu xám, bịt kín khăn che mặt, vù một tiếng nhảy lên mái nhà.

Hiện giờ thời gian còn sớm, phần lớn khách làng chơi còn đang ôm nữ nhân trêu đùa uống rượu, còn chưa vào chuyện chính, đúng là thời cơ để nàng quan sát hạ thuốc tốt nhất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play