Chính Đức lâu, phòng riêng tầng hai.

“Hai vị, đồ ăn đã đưa lên hết, mời hai vị chậm rãi dùng, có gì sai bảo tiểu nhân chỉ cần kéo sợi dây thừng kia là được.” Tiểu nhị hầu bàn ân cần cúi thấp người, ánh mắt nhịn không được liếc qua mặt nạ hình con bướm của Tiểu Ngư một cái, sau đó mới vẻ mặt hưng phấn lui ra.

Chủ nhân Bách Linh các đấy nhé, kể từ khi hắn khó khăn lắm mới vào xem được một buổi diễn “Ngũ nữ mừng thọ”, liền coi Đông gia đa tài đa nghệ của Bách Linh các thành thần tượng, không ngờ hôm nay có thể nhìn thấy tận mắt, còn có thể trực tiếp nói chuyện với nàng, a a a.. thật sự là rất vinh hạnh.

“Xem ra cô ở kinh thành cũng thật là nổi tiếng!”

Đinh Triệt miễn cưỡng nhấc bầu rượu rót một chén cho mình, hắn và Nhạc Du giống nhau, đều có một đôi tay thon dài sạch sẽ, có điều, so với Nhạc Du da thịt tinh xảo mềm nhẵn, trắng nõn mà hơi xanh, tay hắn lại có những đường nét và khí chất của nam nhân, dường như mỗi đốt ngón tay đều ẩn chứa sức mạnh vô cùng, chỉ cần hắn muốn, đôi bàn tay thon dài thong thả này lúc nào cũng có thể bộc phát ra sức mạnh khiến người ta kinh ngạc.

“Một chủ gánh hát kiếm miếng cơm ăn mà thôi.” Tiểu Ngư đưa tay chắn giữa miệng chén và bầu rượu hắn đang giơ tới, khéo léo cự tuyệt: “Cám ơn, tôi không uống rượu.”

“Không uống rượu?” Đinh Triệt nhíu nhíu mi, nhưng nhìn bên ngoài, làn mi dày của hắn chỉ hơi chuyển động rất nhẹ.

“Đúng vậy.” Tiểu Ngư dường như không chú ý đến biểu tình của Đinh Triệt, chỉ tự mình giơ tay cầm ấm trà bên cạnh rót một chén cho mình, nâng chén nói: “Hy vọng công tử không để ý tôi lấy trà thay rượu.”

“Là không muốn uống hay không uống được?” Đinh Triệt rõ ràng là không tin.

“Là không uống được.” Tiểu Ngư có chút mất hứng vì hắn nghi ngờ, nhưng vẫn thản nhiên trả lời.

“Ngay cả rượu hoa cúc nhẹ như vậy cũng không thể uống sao?” Đinh Triệt khẽ đong đưa chén rượu, dường như hắn mới là chủ nhân ân cần tiếp khách.

Rượu này là của tửu lâu tặng kèm, dù là phụ nữ tửu lượng kém mà uống cũng chỉ đỏ mặt một chút mà thôi, nếu nói Tiểu Ngư mà không uống được rượu, thật sự khiến hắn khó mà tin nổi. (yên tâm, đến lúc đó ko phải tin bình thường nữa mà là choáng luôn ấy.:))

“Tôi bẩm sinh đã không có tửu lượng, quả thật không thể uống rượu.” Tiểu Ngư nhíu mày, cố nén bực bội tiếp tục giải thích.

“Cho dù không có tửu lượng, nhưng đừng quên cô chính là người giang hồ. Nội công của cô chẳng lẽ bỏ không đấy sao?” Nàng càng không chịu uống, Đinh Triệt lại càng dí sát, kiếm chuyện: “Huống chi hôm nay lại là cô đặc biệt muốn cảm ơn tôi, thân là chủ nhân, ngay cả rượu nhạt cũng không kính một ly với khách, hình như không lễ phép cho lắm thì phải?”

“Tôi cảm thấy thành ý của tôi đã biểu đạt đầy đủ. Huống chi không ai quy định người giang hồ nhất định phải uống rượu, nhất định có thể dùng nội công bức đi hơi rượu, đúng không? Hơn nữa tôi chỉ là một tiểu nữ tử có chút năng lực tự bảo vệ mình, không coi như là người trong giang hồ gì đó được. Nếu công tử thích uống thì cứ việc uống, cho dù muốn uống rượu có nặng có mạnh hơn nữa, tiểu nữ tử cũng vẫn mời được.” Ánh mắt Tiểu Ngư cuối cùng nhịn không được thoáng qua một chút bực bội.

“Chỉ thế đã giận rồi à?” Đinh Triệt phát ra một tiếng cười nhỏ trầm thấp. “Tôi chỉ hiếu kỳ tửu lượng của cô thấp đến mức nào mà thôi, không ngờ ngay cả rượu hoa cúc nhạt đến chẳng coi là rượu mà cũng không uống được.”

“Là do tôi thể chất đặc thù, bất kể rượu gì cũng vừa uống liền say. Đáp án này công tử hài lòng rồi chứ?” Tiểu Ngư hơi nghiến răng đáp lại. Mịa, nếu không phải nể mặt hắn có ân với Bách Linh các, nàng lại không muốn nợ nhân tình thì đã sớm phẩy tay áo bỏ đi rồi, mặc kệ hắn là khỉ hay ngựa ở đâu tới, chỉ cần không đến gây sự thì không cần đếm xỉa.

Vốn dĩ nàng cũng không hiểu một người sao lại có thể đụng chút rượu đã say, mà lại say đến tính tình đại biến, hoàn toàn không giống như bình thường nữa. Nhưng mà bất kể nàng không chịu tin hay thế nào, thân thể nửa đường kiếm được này chính là cái dạng thể chất như vậy, chẳng chút liên quan gì đến võ công cao cường hay không.

Vì mỗi lần nàng không tin mà nếm thử, bất kể lúc đó có lập tức vận công bức hơi rượu như thế nào, sau khi tỉnh lại thì đều đã nằm trên giường, hơn nữa hoàn toàn không biết được chuyện sau khi mình say thế nào cả. Nhưng mỗi lần người trong nhà, trước mặt nàng thì tỏ vẻ bình thường, sau lưng lại lén lút cùng nhau cười trộm, vẻ mặt kỳ dị, khiến cho nàng vô cùng hoài nghi có phải sau khi mình say đã làm ra chuyện gì ngớ ngẩn. Nhưng đáng giận là, bất luận nàng cưỡng bức dụ dỗ thế nào, tất cả nam nhân trong nhà đều nhất trí giữ im lặng, kiên quyết không lộ ra chút phong thanh nào, khiến cho nàng đến giờ cũng không biết chính mình sau khi say rượu sẽ có bộ dáng gì, cách duy nhất chính là không uống, miễn cho làm ra trò cười. Hiện giờ thiếu niên lạ này lại cố tình đâm vào chỗ đau của nàng, sao không khiến nàng buồn bực cho được chứ?

“Thì ra là cô vừa uống đã say, ha ha…” Một tràng cười trầm thấp buột ra khỏi cổ họng Đinh Triệt, thanh âm rõ ràng không lớn, lại khiến người nghe phải nóng mặt.

“Buồn cười lắm sao?” Tiểu Ngư lạnh lùng nói, ánh mắt đều sắp kết thành tên băng.

“Không đâu không đâu, uống rượu uống rượu, à, không phải, tôi uống rượu, cô uống trà..” Đinh Triệt cúi đầu cầm chén rượu lên miệng ý định che giấu vẻ mặt, nhưng hai vai không ngừng rung lên, cùng với bàn tay cầm chén không xong đã bán đứng tiếng cười hắn cố nén.

Cạch! Tiểu Ngư nặng nề đặt cái chén cầm trong tay xuống, mặt rốt cuộc trở nên cứng đanh, cắn môi nói: “Nếu công tử đã thích cười, vậy thì ở đây cười một mình được rồi, tiểu nữ tử còn có chuyện quan trọng, thứ cho tôi không thể phụng bồi thêm được!”

Đã bao nhiêu năm còn chưa có người thứ hai có thể chọc giận nàng đến thế, khiến cho nàng có một loại xúc động muốn tẩn cho gã này một trận.

“Đừng hiểu lầm, không phải tôi cười cô, chỉ là nhớ ra một tiền bối của tôi, ông ta cũng vừa uống rượu liền say đến không biết gì luôn.” Đinh Triệt cuối cùng cũng nghiêm ánh mắt lại đối diện giai nhân, không biết tại sao, nhìn thấy lửa giận lạnh buốt bắn ra từ đôi mắt long lanh kia, hắn lại cảm thấy thoải mái tự tại hơn, giọng điệu vì thế cũng mang theo thân thiết, rất tự nhiên mà giải thích.

Lúc này đây thật sự hắn không phải muốn châm chọc Tiểu Ngư, mà là nhớ tới một người mỗi ngày chỉ có thể uống một cân rượu, khi uống quá nhiều liền… Nhớ lại chuyện cũ, vì đề phòng mình bật cười thành tiếng, Đinh Triệt vội vàng uống cạn chén rượu, nhưng vẫn thiếu chút nữa là bị sặc rượu.

Nhớ lại năm ấy, sau khi hắn bái lão quái nhân làm thầy, vẫn vô cùng tò mò tại sao sư phụ mỗi ngày chỉ uống một cân rượu liền thôi, theo lý thì, làm người giang hồ thích uống rượu, chẳng phải là năm hũ mười hũ cũng không gục được sao? Vì tìm ra nguyên nhân chuyện này, hắn kiên nhẫn đợi rất nhiều ngày, rốt cuộc có một lần, lừa cho lão quái nhân uống thêm được một nửa cân rượu nữa.

Vì thế, hắn trợn mắt há mồm mà nhìn cảnh tượng đến nay còn khiến hắn không thể nhịn cười: lúc ấy sư phụ hắn đột nhiên như thanh tỉnh lại, chạy như điên đến một nhà nông, không chút do dự lao thẳng tới chuồng heo, ôm một con lợn béo mà hô ầm ĩ rằng cục cưng bảo bối, chết cũng không chịu buông tay.

Đáng thương con lợn béo kia, bị dọa kêu gào ầm ĩ, mà hắn cũng chẳng khác nào khúc gỗ đứng bên chuồng heo một lúc lâu mới hồi thần lại.

“Vị công tử này, tiểu nữ tử một lần nữa tạ ơn công tử ra tay giúp đỡ Bách Linh các chúng tôi. Bữa hôm nay, công tử cứ việc ăn uống thoải mái, hết bao nhiêu tôi sẽ trả. Tiểu nữ tử còn có chuyện quan trọng trong người, không thể phụng bồi thêm nữa.” Tiểu Ngư nhịn lại nhịn, cuối cùng nhịn không được nữa, đứng dậy, lạnh lùng nói thêm mấy câu rồi sẽ đẩy cửa bỏ đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play