Thoáng tìm ra manh mối của tai hoạ ngầm này, tư tưởng của Tần Mục cũng linh hoạt hơn rất nhiều. Cho dù Kỳ Lân khu tham dự vào chuyện này, nhưng năng lượng của bọn họ tuyệt đối không dám gióng trống khua chiêng như vậy, dù sao chuyện này cũng xảy ra trên địa bàn của bọn họ, Tần Mục cảm thấy bọn họ sẽ không hắt nước bẩn lên đầu mình. Nhưng mấy hiệp cảnh kia tại sao lại xuất hiện kịp thời như vậy, vẻ mặt khi nói chuyện với Thời hành trưởng cũng tương đối mập mờ, Tần Mục tin tưởng mắt mình không nhìn lầm.
Nghĩ tới đây, Tần Mục lại bắt đầu xoắn xuýt vị trí của Kỳ Lân khu, loại cảm giác giống như đi lại trong ao đầm này khiến hắn vô cùng không thoải mái. Hắn vô cùng muốn kêu Lưu Đại Hữu động thủ với mấy hiệp cảnh kia, nhưng bắt bọn họ tới Phổ Thượng đã là giới hạn rồi, nếu còn muốn động thủ đoạn, vậy đúng là không cần mạng nữa rồi.
Khó khăn đây. Tần Mục đi tới đi lui trong phòng khách. Đột nhiên, một ý niệm chợt hiện ra trong đầu hắn, khiến hắn lập tức đứng dậy, cầm chìa khóa xe đi xuống lầu.
Lái xe chạy thẳng tới Phổ Thượng. Hắn phát hiện mình bỏ lỡ tin tức vô cùng trọng yếu, đó chính là thái độ của Kỳ Lân. Trong toàn bộ chuyện này, biểu hiện của Đại Húc Thăng và Trương Văn Quang cũng không phải là lòng như lửa đốt, mà giống như đột nhiên nghe được tin tức kia, sau khi thương lượng mới chạy đến chỗ Mạnh Khiết dò la tin tức.
Là dò la tin tức, chứ không phải tới phóng tin tức, điểm này nhất định phải hiểu rõ, bằng không sẽ trở thành mê hồn trận. Cứ như vậy, Tần Mục rốt cục chắc chắn Kỳ Lân khu không tham dự vào chuyện này, hơn nữa bọn họ cũng giống như Tần Mục, đều là đầu đầy mê hoặc. Cảm giác nhìn thấy ánh sáng này khiến Tần Mục lái xe rất mau, không bao lâu đã đến ký túc xá của Phổ Thượng.
Đẩy cánh cửa của cục công an, Lưu Đại Hữu đang cùng mấy cảnh sát gặm mì ăn liền. Tần Mục mỉm cười ấm áp, sau khi kêu đám cảnh sát đứng dậy ngồi xong, giọng nói thuần hậu:
- Tăng giờ làm việc một chút không sợ mệt mỏi, tôi đại biểu chính quyền khu cám ơn mọi người. Chỉ cần có thể bảo đảm an toàn cho nhà đầu tư của chúng ta, tôi nhất định sẽ ghi nhớ công lao của cục công an các vị.
Nói xong hắn lại khôi hài nói một câu:
- Có tiệc chúc mừng, Lưu cục trưởng của các vị mời khách.
Những lời này khiến đám cảnh sát nhất thời nở nụ cười, Tần Mục quan tâm vỗ vai đám cảnh sát, kêu bọn họ ăn từ từ, không nên quá gấp gáp. Sau đó, Tần Mục ra hiệu cho Lưu Đại Hữu, cả hai liền tìm một phòng yên tĩnh đi vào.
- Lưu đại ca, chuyện này có gì đó không đúng.
Tần Mục chưa bao giờ nói chuyện vòng vo với Lưu Đại Hữu, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề:
- Chuyện này thoạt nhìn không lớn, nhưng nó là khiêu khích đối với Phổ Thượng chúng ta. Tối nay anh phải cực khổ rồi, xem mấy tên kia có tiền án gì hay không. Người khác muốn gây chuyện với chúng ta, chúng ta phải đánh què móng vuốt của bọn họ.
Lưu Đại Hữu ừ một tiếng, nói:
- Chuyện này tôi lưu tâm rồi, người quản hồ sơ là một tiểu cô nương, tôi kêu Trương Thúy chuẩn bị cho cô ấy một bộ y phục do James thiết kế, đánh rắm đã tra ra. Tôi chỉ thấy kỳ quái, bộ y phục lộ cánh tay lộ phía sau lưng, nhìn thế nào cũng thấy không đứng đắn, tại sao cô ấy lại thích như vậy
Lưu Đại Hữu làm việc, Tần Mục rất yên tâm, nghe hắn nói như thế, Tần Mục cười ha hả nói:
- Lưu đại ca à, quan niệm lạc hậu của anh phải bỏ đi rồi, sau này đợi mở cửa, anh đừng thấy người ta không vừa mắt đã bắt người.
Câu nói đùa khiến hai người bật cười trong chốc lát, sau đó Lưu Đại Hữu liền ngưng trọng nói:
- Tiểu Tần à, chuyện này theo tôi thấy, không phải là vụ án hình sự gì cả, mà giống như có người đặc biệt nhằm vào cậu.
- Anh nói vậy là như thế nào?
Suy nghĩ của Lưu Đại Hữu cũng làm cho đầu óc Tần Mục thêm rối loạn, nhất thời tập trung tinh thần.
- Tôi chỉ suy nghĩ dựa theo kinh nghiệm phá án của mình, có đúng hay không cậu cũng chớ để ý.
Lưu Đại Hữu khiêm tốn nói.
Tần Mục lại nở nụ cười, nói với Lưu Đại Hữu:
- Đốt cho tôi điếu thuốc.
Lưu Đại Hữu đưa điếu thuốc cho Tần Mục, Tần Mục rít một hơi, trừng mắt liếc hắn nói:
- Lưu đại ca, bây giờ anh cũng không đơn giản, biết tặng quà cho tiểu cô nương, cũng biết nói chuyện để người ta chớ để ý, tôi thấy, không tới ba năm nữa, vị trí của anh sẽ nhúc nhích.
Ý tứ của hắn chính là vào cục thành phố. Một phó cục trưởng bình thường tuyệt đối không thỏa mãn được Lưu Đại Hữu, dựa theo tư thế của Phổ Thượng, không tới ba năm, chất béo của phó cục trưởng cục thành phố bình thường còn không bằng Lưu Đại Hữu, chỉ riêng hiện tại, bữa ăn của Lưu Đại Hữu cũng xếp đến mấy tuần rồi.
- Không đi, không đi đâu hết.
Lưu Đại Hữu giơ tay nói:
- Trong lòng tôi đã kiên định chung bọn với Tiểu Tần cậu.
Tần Mục cười to không ngừng, khóe mắt có chút ướt át, mắng:
- Lưu đại pháo nhà anh hiện tại cũng biết nói lời nịnh bợ rồi.
Lúc này tình hữu nghị thâm hậu của hai người như lên men, Tần Mục và Lưu Đại Hữu đều tin chắc, mười mấy năm sau, vận mệnh của bọn hắn thật ra đã gắn kết làm một rồi.
- Tiệc đính hôn của Mạnh Khiết hôm nay, ai cũng biết cậu khẳng định sẽ đến.
Lưu Đại Hữu rút ra một điếu thuốc, từ từ nói ra suy đoán của mình:
- Ở Phổ Thượng Mạnh Khiết cho cậu thể diện như vậy, cậu nhất định phải qua đó chúc mừng. Nhưng lúc này có người xông vào quấy rối, còn nói Mạnh Khiết không cho bọn hắn đường sống gì đó..., tôi cảm thấy, lời này là nói cho cậu nghe.
Tần Mục gật đầu, vặn vẹo người, trầm giọng nói:
- Nói tiếp đi.
- Ở đây có mấy điểm nghi vấn, cậu suy nghĩ xem. Thứ nhất, Thời hành trưởng đảm nhiệm vai diễn gì, hắn và ba người kia có quan hệ như thế nào. Nếu như nói ba người này do Thời hành trưởng thuê tới, tới chỗ Mạnh Khiết gây chuyện, sau đó Thời hành trưởng ra mặt chiếm lấy hảo cảm của Mạnh Khiết, giống như rất đơn giản. Nhưng Thời hành trưởng chẳng qua chỉ là người lãnh đạo của ngân hàng địa phương, cho dù muốn vay, cũng phải làm với người hiểu tận gốc rễ, chủ động đụng độ với Mạnh Khiết van xin nàng cho vay, không khỏi có chút chuyện bé xé ra to. Nhưng nếu như Mạnh Khiết thật sự cho vay thành công, hệ thống trong ngân hàng sẽ làm một số hộp tối, không chừng Mạnh Khiết bị kéo vào, đến lúc đó xuất ra cái sọt gì, sẽ trực tiếp móc nối cho cậu, dù sao Mạnh Khiết là người cậu dẫn tới, chuyện tiền bạc, khó mà nói, cũng nói không rõ.
Tần Mục gật đầu, Lưu Đại Hữu phân tích hết sức hợp lý, lợi dụng chỗ sơ hở của tiền tệ để làm khó Tần Mục, đó cũng là một trong số thủ đoạn. Huống chi, trong thẻ của Tần Mục còn có mấy trăm vạn, nếu bên ngân hàng làm ra một số tin vịt, thật sự là giải thích không rõ.
- Xem ra, sau này tôi phải giả bộ nghèo rớt mồng tơi rồi.
Tần Mục cười ha hả:
- Nếu không chia cho anh một chút.
Lưu Đại Hữu vội vàng nói:
- Tiểu Tần, tôi kiếm ở chỗ cậu đủ rồi, tôi không thể cầm tiền.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT