Dù nói thế nào, cũng phải cho bên Kỳ Lân một công đạo, chuyện này mình làm có chút thiếu suy nghĩ. Mặc dù người phát lệnh chính là Lưu Đại Hữu, nhưng bản thân Tần Mục cũng không đưa ra ý kiến bất đồng. Tần Mục cũng có tật xấu bao che cho cấp dưới.

Lục Viễn nắm chắc tay lái, lái xe về phía chỗ ở của Mạnh Khiết. Lúc này, Tần Mục đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, rốt cuộc nên dùng thái độ gì đối mặt với Kỳ Lân khu. Chẳng lẽ nói, chuyện này bọn họ thật sự không biết tình hình sao? Nếu thái độ không đúng, Kỳ Lân khu từng bước ép sát, tư thế lúc trước Phổ Thượng làm chủ, Kỳ Lân làm phụ sẽ phát sinh chuyển biến.

Bóng đêm âm trầm, sắc mặt Tần Mục cũng am trầm, Tần Mục kêu Lục Viễn dừng xe, tìm một chỗ mua đồ, sau đó bọc gói cẩn thận, cười híp mắt ngồi lên xe.

Thời kỳ giao phong, mượn vật nói chuyện, Tần Mục vô cùng thích phương thức này.

Trải qua biến cố lớn như vậy, nhưng tiệc đính hôn vẫn tiếp tục, Tần Mục xóa bỏ vẻ mặt thâm trầm, thay bằng khuôn mặt mỉm cười ấm áp, nói với Lục Viễn:

- Đại Lục, cậu cứ chờ bên ngoài.

Lục Viễn vẫn đang bị cuộc nói chuyện của Tần Mục và người phụ trách Bối Hải Ninh làm cho mơ hồ, chỉ biết gật đầu, sau đó cảm giác có chút không đúng, lúng túng mỉm cười với Tần Mục.

Tần Mục rộng lượng khoát khoát tay, cầm túi đồ đi vào biệt thự của Mạnh Khiết.

Các tân khách không còn tâm tư lưu lại đây, mấy nhân vật hung thần ác sát rõ ràng là nhằm vào Mạnh Khiết mới tới đây. Thương nhân bên ngoài muốn đầu tư muốn kiếm tiền ở Châu Quảng, nhất định phải đả thông môn lộ nhất định, mọi người cũng nhìn ra Mạnh Khiết giống như đã đắc tội với thần thánh phương nào, có thể không dính dáng đến thì tốt nhất, vì vậy hầu như đã di tản đi hết. Cho nên, khi Tần Mục tiến vào, trong đại sảnh ngoại trừ Lenno, Mạnh Khiết, chỉ còn lại Đại Húc Thăng và Trương Văn Quang, còn cả Mộ Băng Đồng.

Hôm nay phong thái của Mộ Băng Đồng hơi có chút rực rỡ, nhìn thấy Tần Mục xuất hiện, ánh mắt đột nhiên sáng ngời. Nhưng Tần Mục không biểu thị thái độ gì với nàng, mà đi tới bên cạnh vợ chồng Mạnh Khiết, thành khẩn xin lỗi, hơn nữa tỏ vẻ Phổ Thượng nhất định sẽ điều tra căn nguyên chuyện này cho bọn họ. Những điều này chỉ là lời khách sáo, thời gian qua Mạnh Khiết cũng rèn luyện không tệ, có thể đoán ra ý tứ bên trong.

Nàng thấy Tần Mục cầm trong tay một hộp nhỏ, nhưng không đưa cho mình, cũng biết Tần Mục quay lại vì hai vị lãnh đạo của Kỳ Lân khu. Nàng mỉm cười cám ơn Tần Mục đã quan tâm, làm bộ như đột nhiên nhớ tới chuyện gì, kéo tay Mộ Băng Đồng nói nhỏ mấy câu, sau đó cáo lỗi với mọi người, lôi Lenno và Mộ Băng Đồng đi lên lầu.

Cách làm của Mạnh Khiết rất non nớt, hoàn toàn không tự nhiên, nhưng nàng là một thương nhân, Tần Mục và nhị vị của Kỳ Lân khu cũng không truy cứu quá nhiều. Nếu nàng rời đi, chính là nhìn ra nơi này có chuyện, càng rời đi sớm càng tốt.

Tần Mục mỉm cười đặt cái hộp lên bàn trà, sau đó lặng lặng ngồi đối diện với Đại Húc Thăng và Trương Văn Quang. Hắn biểu hiện hết sức trấn định, giống như chuyện xảy ra trước đó không lâu hoàn toàn không quan hệ đến hắn. Biểu hiện như vậy, cũng làm cho Đại Húc Thăng đưa mắt nhìn Trương Văn Quang, Tần Mục thật sự quá khôn ngoan.

- Đại khu trưởng, Trương bí thư, mọi người đều nói Kỳ Lân khu là trụ cột công nghiệp của Châu Quảng, lần này tới đây, quả nhiên là mở rộng tầm mắt.

Tần Mục dù sao cũng có chút đuối lý, bất luận biểu hiện trấn định cỡ nào, quy củ phải tuân thủ vẫn phải tuân thủ. Hắn khen ngợi Kỳ Lân khu, ý tứ chính là Kỳ Lân khu tiền nhiều như nước, nếu so đo chút chuyện nhỏ này với Phổ Thượng, thì có vẻ không phong độ.

Đại Húc Thăng liếc nhìn Trương Văn Quang, ánh mắt của hắn lập tức bị Tần Mục nhìn thấy, trong lòng thầm buồn cười. Mọi người đều nói chỉ ở Phổ Thượng bí thư mới là lãnh đạo cao nhất, nhưng xem tình hình, ở Kỳ Lân khu, sợ rằng Trương Văn Quang cũng có địa vị ngang bằng như thị trưởng. Đại Húc Thăng cố ý giả bộ rất căm phẫn, đá quả bóng sang cho Trương Văn Quang, như vậy địa vị của Trương Văn Quang khẳng định không đơn giản.

Trương Văn Quang khiêm nhường nói:

- Không dám không dám, Phổ Thượng mới là nhân tài mới xuất hiện, phát triển không ngừng, khiến chúng tôi theo không kịp, Tần bí thư lại càng tuổi trẻ có tài, khiến chúng tôi thật sự xấu hổ.

Được, Trương Văn Quang cũng không phải người hiền, trực tiếp nhắm ngay chuyện hôm nay, đây là đang âm thầm châm chọc Tần Mục, tuổi trẻ tài cao có chút quá đáng, vươn tay đến Kỳ Lân khu, bọn họ cũng không dám làm như thế, Tần Mục ngươi dám ngược gió gây rối, có phải cảm thấy có Phương bí thư làm chỗ dựa, nên không xem ai ra gì nữa?

Nếu Trương Văn Quang đã nhắc đến chuyện này, trong lòng Tần Mục lại thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần biết chuyện đã xảy ra, cũng biết Tần Mục sở dĩ ngầm đồng ý cho Lưu Đại Hữu bắt người, đó là vì nhà đầu tư trọng yếu của Phổ Thượng bị uy hiếp, Tần Mục hắn vì quan tâm đến an nguy của nhà đầu tư mới làm ra cử động như vậy, quá mức một chút cũng không có ai truy cứu, nếu phản ánh lên cấp trên, Kỳ Lân cũng sẽ chịu một trận khiển trách, thấy Phổ Thượng khai phá lôi kéo được đầu tư nên ghen tị có phải không? Có khả năng thì tự đi tìm nhà đầu tư, đừng làm mấy chuyện bày mưu tính kế, hao tổn thị trường của Châu Quảng.

Vì vậy, chuyện này nhất định phải do hai khu tự bàn bạc giải quyết. hai người Đại Húc Thăng tới chỗ Mạnh Khiết chính là một thái độ, nói rõ công việc của bọn họ làm chưa kịp thời, trị an có chút rối loạn, cũng là cho Tần Mục một công đạo. Nhưng Tần Mục kêu người bắt hiệp cảnh của Kỳ Lân khu, chuyện này cũng quá phản nguyên tắc.

Tại sao Tần Mục có thể không nghe ra ý tứ bên trong, hắn đến đây, chính là không có ý định làm lớn chuyện. Hắn nhẹ nhàng đẩy hộp quà về phía trước, mỉm cười nói:

- Không dám không dám, Kỳ Lân khu có vị trí trọng yếu, lại có các loại sản nghiệp ủng hộ, Phổ Thượng chúng tôi còn phải học hỏi bên Kỳ Lân rất nhiều. Trương bí thư ngài xem, trên đường tới đây, tôi thấy một món đồ rất thú vị, không bằng tôi mượn hoa hiến phật, tặng cho Kỳ Lân, coi như nộp học phí?

Vừa nói, Tần Mục vừa mở nắp hộp, lấy ra một miếng ngọc bích vô cùng mê người. Tần Mục nhân tiện giải thích:

- Ngọc bích, rất có hơi thở lịch sử.

Trương Văn Quang thầm sửng sốt, dùng đồ nói chuyện, là chuyện rất thường gặp trên quan trường. Tần Mục đem ngọc bích tới, cũng là muốn biểu thị với hai người, mình không có lòng tranh đấu, chuyện xảy ra hôm nay là có ẩn tình bên trong.

Nếu Trương Văn Quang cầm miếng ngọc bích này, chứng tỏ hắn muốn nghe câu chuyện tiếp sau của Tần Mục, cũng có ý tứ hòa khí cùng nhau đối diện, nhưng nếu không nhận, đó chính là nắm chặt chuyện Tần Mục phá hỏng quy củ, tự tiện giam giữ hiệp cảnh.

Khối ngọc bích này có giá trị không rẻ, Tần Mục đưa tới, vật này trực tiếp biến thành vật trong túi của Đại Húc Thăng và Trương Văn Quang, không cần phải đi con đường quy củ gì nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play