Đêm tối, trên khu phố trên của khu phát triển có vụ án đả thương người nghiêm trọng, vụ án này một người trọng thương ba người bị thương nhẹ. Cục công an phố trên là Lưu Đại Hữu dẫn đầu thuộc hạ nhanh chóng xuất kích, chỉ trong thời gian hai giờ đã tìm được hai người ẩn nấp trong khu dân cư.

Tần Mục nghe tin tức như thế, biết rõ người gây án tên là Diệp Minh, giọng của hắn thanh thúy:

- Đại Bình Quả này nhãn lực không tệ, tâm cũng ngoan độc, có thể làm cây súng.

Đương nhiên hắn nói lời này với không khí, không có bất kỳ người nào nghe được Tần Mục đánh giá.

Tần Mục và Mộ Băng Đồng ra khỏi kim mã, sắc mặt Mộ Băng Đồng hồng hồng, cúi đầu không dám nói lời nào.

Tần Mục sắc mặt bình tĩnh, đi đón xe taxi, Mộ Băng Đồng gọi hắn lại, hỏi hắn có thể đi cùng nàng hay không. Tần Mục xem đồng hồ, ngẫm lại cũng không nóng nảy, dù sao hôm nay không có chuyện gì, liền đáp ứng.

Hai người đi bộ trên đường phố Quảng Châu, mặt trời chiếu sáng khiến Tần Mục cảm giác có chút oi bức. Mộ Băng Đồng cúi đầu, Tần Mục nhìn trộm cái cổ trắng nõn của nàng, làm cho hắn có cảm giác cổ họng nóng rát, cố gắng làm như không nhìn nàng.

- Hôm nay cám ơn anh, nếu không nhờ anh, em không biết nên làm như thế nào.

Hai người đi tới công viên, lại đi trên con đường đá vụn, Mộ Băng Đồng nhỏ giọng nói ra.

Tần Mục cười cười, không có nói cái gì khách khí với Mộ Băng Đồng, hắn nói qua chuyện Mạnh Khiết:

- Cô ấy hiện tại đã là tiểu phú bà, không biết có bao nhiêu người nịnh bợ cô ấy, có chuyện khó khăn cứ tìm cô ta, thanh danh của Mạnh tiểu thư còn dễ dùng hơn anh đấy.

Mộ Băng Đồng lắc đầu, thấp giọng nói ra:

- Em không muốn phiền toái cô ấy, chúng ta nên để cô ấy quên chúng ta đi, cũng quên đi chuyện lúc trước.

Nói xong nàng đi lên hai bước, bước qua tiểu đình cách đó không xa, ngồi lên ghế.

Tần Mục ngạc nhiên đứng thẳng, không ngờ Mộ Băng Đồng lại tâm lý như vậy. Từ khi biết Mộ Băng Đồng thì tiểu cô nương này vẫn mang theo nét u buồn, giống như chuyện gì cũng giấu trong lòng. Hiện tại xem ra cô nàng này vẫn thường xuyên nghĩ cho người khác, cũng rất ít có ý định cho mình. Một nữ nhân có thể cam nguyên gánh tiền vay nặng lãi cho người yêu cũ, không biết phải nói nàng lương thiện hay là ngu ngốc.

Hai người đi vào trong tiểu đình ngồi nghỉ, nhìn qua mặt trời dần về tây. Tần Mục chợt nhìn qua Mộ Băng Đồng, đều phát hiện đầu của nàng vùi vào trong ngực của hắn.

Lần ngồi này là ba giờ, Tần Mục rất ít khi có thời gian thanh nhàn như vậy, ngược lại có cảm giác thường xuyên ra đây ngồi rất không tồi. Mộ Băng Đồng không nói đi, hắn không có ý đi, thẳng đến khi điện thoại của Tần Mục vang lên, hai người mới bừng tỉnh, Mộ Băng Đồng lúc này xin lỗi một tiếng.

Tần Mục tiếp điện thoại, dĩ nhiên là Mạnh Khiết. Hắn nhìn qua Mộ Băng Đồng, sau đó vừa cười vừa nói:

- Mạnh đại phú bà, có chuyện gì mà điện thoại cho tôi?

Mạnh Khiết giọng thanh thúy trong điện thoại:

- Này, Tần lão bản, Tần đại năng, mấy ngày nay điện thoại cho anh, vì sao luôn bận vậy? Tôi nói anh có phải quá nhiều việc không?

Tần Mục cười nói:

- Nói đi, chỉ cần không phải cầu tình cho người khác hoặc lại gây chuyện, tôi có thể châm chước đáp ứng.

Mạnh Khiết cười hắc hắc nói:

- Tần đại năng, anh quá xem thường tôi rồi, anh có thể mang chuyện tốt đưa cho tôi, tôi cũng không ăn mảnh đâu, không có việc gì làm phiền anh làm gì? Tôi muốn mời anh tham gia lễ đính hôn của tôi, không biết anh có thời gian không?

Tần Mục sững sờ, Mộ Băng Đồng bên này đang độc thân, bên kia đã tìm kiếm được tình yêu. Hắn cười khổ nói:

- Mạnh phú bà, tin tức này của cô quá lớn rồi, tôi cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng, là ai làm chuẩn chú rể vậy?

Mạnh Khiết ở bên kia cười lên, qua cả buổi mới nói cho Tần Mục nghe, người nọ hắn cũng quen, chính là phóng viên Lôi Dạ người Pháp phỏng vấn lúc trước. Tin tức này đúng là khiến Tần Mục không biết nói cái gì cho phải, người Pháp lãng mạn thật sự không phải thanh niên Trung Quốc truyền thống có thể hiểu được.

- Vậy tôi phải chúc mừng cô rồi.

Tần Mục nháy mắt với Mộ Băng Đồng, làm cho nàng không nói ra.

Mạnh Khiết cười toe toét, muốn la lên đòi đại hồng bao của Tần Mục. Tần Mục nói đùa với nàng vài câu, Mạnh Khiết lúc này thấp giọng nói ra:

- Tần đại năng, tôi có chuyện nói với anh, vừa rồi có người tìm tôi nghe ngóng anh đấy, nói chỉ cần tôi chịu dẫn tiến hắn cho anh thì có lì xì mười vạn. Wow, Tần đại năng, sinh ý của anh càng ngày càng rộng rồi, đều có người nịnh bợ anh đấy.

Tần Mục cười nói:

- Khỏi phải nghe ngóng này nọ, còn không phải bởi vì tôi có thân thích tốt sao. Đi, cứ như vậy đi.

Nói xong lời này Tần Mục cũng không nói thêm, trực tiếp cúp điện thoại, lúc này Mạnh Khiết bực mình. Xuất hiện loại tình huống này là Tần Mục tận lực cam chịu, lúc trước há mồm cho Mạnh Khiết cầm, cũng là thủ đoạn thăm dò. Hiện tại đối ngoại chiêu thương, không ít người nghe tin tức Phổ Thượng nên đầu cơ hành động, nhất là xây dựng kiến trúc, trong đầu suy nghĩ phải bắt lấy Phổ Thượng. Phổ Thượng sớm muộn gì cũng ném ra, nhưng đầu tiên phải xem khẩu vị ai đủ. Từ tin tức Mạnh Khiết truyền tới hắn cảm thấy những người kia sốt ruột muốn nghĩ biện pháp chui vào.

Phổ Thượng là khối thịt mỡ lớn, người có thể ăn nó vào, trừ bí thư thị ủy Phương Chấn Bang thì còn cần Tần Mục đánh nhịp. Đây cũng không phải không nói đám người Quốc Thụy Tường đang dò xét quyền lực, nhưng mà Phổ Thượng quá mẫn cảm, vạn nhất xảy ra chuyện gì, Phương Tù lão gia tử náo hồi mã thương thì làm sao bây giờ? Ai cũng biết Phương Tù này là do Tần Mục mời đi, nếu không phải thuận theo ý của Tần Mục, vạn nhất Tần Mục mời lão phật này về, đến lúc đó trên dưới đều phải vò đầu.

Cho nên Phổ Thượng biến thành thẻ đánh bạc trong tay Tần Mục, cho dù tiểu nhân vật cầm thẻ đánh bạc ở Quảng Châu này cũng không có gì, nhưng nhiều thẻ đánh bạc chồng chất một chỗ, Tần Mục chậm chạp không động, chính là chờ thẻ đánh bạc nở hoa.

Trước khi chưa hiểu được động thái của thị ủy, Tần Mục sẽ không động, hắn hiện tại còn chưa thăm dò được thế cục của đám thường vụ và được thái độ ủng hộ rõ ràng, hết lần này tới lần khác địa vị của hắn nhạy cảm như vậy, không thể không cẩn thận một chút. Kinh thành làm chỗ dựa tạm thời buông ra, đây xem như trừng phạt hắn chuyện ở Cửu Giang, cho nên Tần Mục phải thận trọng đi từng bước, loại cảm giác này giống như lúc ở thôn Tây Sơn..

Cùng Mộ Băng Đồng đi ra khỏi công viên, Tần Mục cũng gọi xe taxi cho Mộ Băng Đồng. Mộ Băng Đồng lên xe còn nhét một tờ giấy nhỏ vào trong tay Tần Mục, đợi đến lúc xe đi rồi Tần Mục mới phát giác được đây là danh thiếp. Phía trên viết tên và số điện thoại, tâm ý trong đó Tần Mục bao nhiêu cũng có thể đoán ra một ít.

- Cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng ah.

Tần Mục không biết xuất phát từ tâm lý gì thở dài, kỳ thật nội tâm cũng mừng rỡ và hư vinh. Mộ Băng Đồng trước kia chỉ là ký ức kiếp trước, thế nhưng mà từ hôm nay xảy ra chuyện này, Mộ Băng Đồng đã bị nhân cách của hắn thuyết phục, tuyệt đối không phải là vật thay thế đơn giản như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play