Thời gian cách phá đập đã hai canh giờ, lần này kế hoạch trong mắt người Cửu Giang chắc chắn là chính xác, cũng có thể thực hiện được. Mặc dù dựa vào việc phá đập tháo bỏ được một phần nước lũ, giảm khí thế của nước lũ đi không ít, nhưng lỗ hổng đập nước gần thành phố Cửu Giang nhất lại xảy ra vấn đề, quân khu Ký Nam đã điều động một đoàn đến bên này sửa gấp, cũng may không tạo thành khó khăn quá lớn. Nhưng mọi người đều biết, nếu như không phá đập, thành phố Cửu Giang khẳng định không chống đỡ được. Lúc này, dự kiến của Tần Mục bất giác lại hiện lên trong lòng mọi người, Phó Ngọc Bình nhìn Quách Tự Tại, Quách Tự Tại cũng đồng dạng nhìn nàng. Khi ánh mắt hai người giao nhau, đồng thời thầm kêu một tiếng may mắn.

Về phần may mắn là cái gì, chính bọn họ cũng không rõ .

Giang Trung Thiên bố trí xong nhiệm vụ, nói tiếp: 

- Mặc dù nguy cơ đã được giải trừ, nhưng công việc tiếp sau còn rất nhiều, khó khăn gặp phải còn có thể lớn hơn. Tất cả mọi người phải cực khổ rồi, ai bảo chúng ta ngồi ở vị trí này. 

Nói xong, hắn ra vẻ nở nụ cười nhẹ nhõm, nhưng sắc mặt lại không phải như vậy, tình thế nguy hiểm của Cửu Giang đã được giải trừ, nhưng tình thế nguy hiểm của hắn lại xuất hiện. Hắn tới Cửu Giang vốn chính là mang theo nhiệm vụ, Dương hệ nhìn hắn không thuận mắt mắt, hắn không phải không biết. Bình thường bọn họ đối với hắn còn có thể mắt nhắm mắt mở, nếu lúc này Dương hệ không nắm cơ hội chỉnh hắn, mới là chuyện lạ. 

Khi Giang Trung Thiên đang vô cùng phiền não, tấm màn của sở chỉ huy bị vén, một nông dân mặt đầy khắc khổ được một chiến sĩ dẫn vào, ngẩng đầu nhìn thấy có nhiều lãnh đạo có mặt ở đây, nhất thời trượt té, ngã xuống mặt đất.

Động tác này khiến sở chỉ huy đang vô cùng căng thẳng tràn đầy nụ cười, Giang Trung Thiên cũng không ngoại lệ. Hắn mỉm cười đứng lên, tự mình đi tới đỡ người nông dân, hỏi: 

- Bác có chuyện gì, đừng sợ, có yêu cầu gì cứ trực tiếp nói ra. 

Đây chẳng qua Giang Trung Thiên bày ra dáng điệu mà thôi, người nào cũng biết nếu không có tình huống đặc thù, người nông dân này chắc chắn không tiến vào sở chỉ huy được, tất cả mọi người dỏng tai lên nghe.

Người nông dân run rẩy trong chốc lát, đột nhiên quỳ xuống trước mặt Giang Trung Thiên, gào khóc nói: 

- Tôi tới tự thú, là tôi hại chết Tần bí thư. 

Tần bí thư! Ở Cửu Giang, Tần bí thư thật sự không nhiều lắm, cái tên duy nhất hiện ra trong đầu mọi người lúc này, cũng chỉ có Tần Mục mà thôi. Trong đầu Giang Trung Thiên như vang lên một tiếng nổ, sương mù đầy trong đầu bởi vì những lời này của người nông dân mà đột nhiên sáng tỏ. Đúng vậy, có Tần Mục ở đây, sẽ không sợ phía bên Tỉnh ủy gây chuyện, người đưa ra ý kiến phá đập là Tần Mục, đứng sau lưng Tần Mục là Tần lão gia tử và Hàn lão gia tử, chỉ cần có Tần Mục, tình thế nguy hiểm của hắn cũng sẽ được giải trừ. Chịu tiếng xấu thay cho người khác cũng không quá nặng, nếu bên Tỉnh ủy cố kỵ hai vị lão gia tử truy hỏi đến cùng, không chừng thật sự ngừng phê bình, không biểu thị thái độ.

Trong lòng hắn vừa cao hứng, thiếu chút nữa quên mất câu nói phía sau của người nông dân. Hắn lấy lại bình tĩnh, vội vàng nói: 

- Bác, đứng lên đi, cho dù có tội, chúng tôi cũng không cho phép xuất hiện có người quỳ xuống như vậy. 

Người nông dân nước mắt ràn rụa, nghe Giang Trung Thiên nói..., chậm rãi đứng lên. Hắn lau nước mắt, bắt đầu nói: 

- Tôi là thôn trưởng ba thôn nghèo khó, họ Đinh... 

Người này chính là Đinh thôn trưởng, hắn nhanh chóng kể lại chuyện đã xảy ra hôm nay, khi nói đến Tần Mục mang theo hai người đội mưa đi tìm bác sĩ của đoàn bác sĩ thành phố thì im bặt. Quách Tự Tại ở bên cạnh không còn kiên nhẫn, gấp gáp ra lệnh: 

- Tiếp tục nói đi. 

Đinh thôn trưởng thở ra một hơi, giống như muốn phun ra tích tụ trong lòng, chỉ nghe hắn nói: 

- Hai người phái đi và bác sĩ Tiểu Bạch đều trở về rồi, nghe bọn họ nói, Tần bí thư là vì cứu bác sĩ Tiểu Bạch đã bị nước lũ cuốn đi.

Vừa nói, nước mắt hắn vừa rớt xuống, tiếng khóc gần như xé nát tâm can: 

- Lúc đầu tôi nên kéo hắn, tôi nên kéo hắn. 

Vừa nói, hắn vừa đưa tay lên đấm vào đầu mình.

- Tạch...!

Thanh âm thanh thúy vang lên, chính là Quách Tự Tại vừa bẽ gãy chiếc bút đang cầm trong tay.

Giang Trung Thiên mới vừa mọc lên hi vọng lại biến thành tuyệt vọng, sắc mặt đen xám. Hắn khoát khoát tay nói: 

- Bình tĩnh, mọi người bình tĩnh. Đồng chí Tần Mục là một đồng chí có suy nghĩ, chúng ta tuyệt đối không buông tha bất cứ tia hi vọng nào. 

Khi Thạch Trường Nhạc bị nước lũ cuốn đi, hắn cũng không có lo lắng như vậy, ngược lại có chút mừng rỡ Thạch Trường Nhạc gặp chuyện không may, như vậy cục thành phố có thể hoàn toàn nằm trong mình. Nhưng Tần Mục không thể chết được, cũng chết không được, nếu như hắn chết, không những phía bên Tỉnh ủy cùng Giang Trung Thiên và thị ủy Cửu Giang xong đời, hai vị lão gia tử nổi giận, cả Cửu Giang sợ rằng sẽ đại biến động.

Nghĩ tới đây, đầu tiên Giang Trung Thiên kêu binh lính dẫn Đinh thôn trưởng tới nơi khác nghỉ ngơi, để hắn trấn định trước. Sau khi hai người rời đi, Giang Trung Thiên lập tức cầm đường dây điện thoại hữu tuyến trên bàn, nhấn mã số điện thoại đặc biệt, nói vào bên trong: 

- Chu quân trưởng đúng không, tôi là Giang Trung Thiên, tôi thỉnh cầu quân khu phái hai trực thăng quân sự tới đây, tiến hành công tác cứu hộ. 

Khi hắn nói ra tên Tần Mục, Chu quân trưởng phát ra thanh âm rống giận trầm thấp, sau đó Giang Trung Thiên nghe thấy trong điện thoại Chu quân trưởng đang lớn tiếng phân phó, khởi động sáu chiếc phi cơ trực thăng đi tìm bóng dáng Tần Mục.

Nhưng biển nước mịt mờ, lại là buổi tối, đi đâu mà tìm người? Giang Trung Thiên mệt mỏi ngồi xuống ghế. Hắn chưa từng tưởng tượng, một nhân viên cấp xử lại có thể liên lụy đến biến hóa của cả thành phố như vậy.

Giang Trung Thiên không biết nguyên nhân của chuyện này, nhưng Quách Tự Tại lại biết rõ. Chuyện giữa Tần Mục và Bạch Nhược Hàm đã có sáu bảy năm. Mặc dù Tần Mục và Bạch Nhược Hàm chưa từng đi cùng nhau, huyện trưởng Bạch Quang Lượng hiện tại cũng thuộc trạng thái để đó không dùng, nhưng hắn biết giữa hai người rất có cảm tình. Hắn không đi phán đoán an bài của cấp trên, nhưng hắn biết Tần Mục vô cùng có năng lượng, có đại năng lượng, hắn có thể tùy ý an bài Quách Tự Tại trở thành phó thị trưởng thành phố Cửu Giang, có thể khiến Giang Trung Thiên kiêng kỵ, trong lòng Quách Tự Tại đã bắt đầu suy tưởng đến bối cảnh của Tần Mục rồi.

Lúc này là lúc cần biểu hiện. Quách Tự Tại nghĩ tới đây, lập tức đứng lên nói: 

- Giang bí thư, công việc ở đập nước do tôi chịu trách nhiệm, sau khi phá đập nước lũ cũng giảm bớt rất nhiều, tôi thấy, chi bằng ta đi một chuyến đến nơi xảy ra chuyện, không chừng tìm kiếm được Tần bí thư. 

Giang Trung Thiên lập tức gật đầu đồng ý, hơn nữa còn đưa ra yêu cầu: 

- Tìm, phảt tìm được, nhất định phải tìm thấy cho tôi.

Vô cùng kiên quyết, vô cùng không nói đạo lý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play