Tuy là thư ký của xử trưởng tỉnh ủy, nhưng đảm nhiệm chức thư ký này mọi người đều biết xử trưởng này qua nhiệm kỳ mới sẽ là chủ tịch tỉnh Diệp Thạch Bình là thư ký của chủ tịch tỉnh, chắc chắn hắn sẽ có địa vị cao hơn, đến lúc đó thao tác đúng chỗ, Diệp Thạch Bình có thể tiến vào công tác đầu ngành làm việc.

Mà chuyện này cũng khiến Diệp Thạch Bình tỉnh ngộ thời gian rất lâu. Tần Mục lúc trước giao dịch với hắn dùng giọng điệu bế nghễ khiến hắn kinh hãi, loại bố cục này không nói là hắn, cho dù là người Diệp gia cho dù bị bức tới cảnh chó cùng rứt dậu cũng không dám làm ra loại chuyện này, nhưng mà Tần Mục hết lần này tới lần khác lại đánh bạc thắng, cảnh này khiến tâm tư của Diệp Thạch Bình biến hóa vi diệu,trong nội tâm đã không còn kháng cự tên của Tần Mục, thậm chí còn gọi điện cho Tần Mục mấy lần, mời Tần Mục nhất định phải quay trở lại thôn Tây Sơn quan sát, nhìn xem biến hóa và người ở đây.

Chuyện xảy ra thật nhanh, Cao hệ vốn còn muốn làm một ít cố gắng, ít nhất cũng phải kéo Tần Mục xuống ngựa, nhưng mà ở cao tầng Tần lão gia tử đang tựa ghế ngồi đó, tuy không nói một lời nhưng sắc mặt âm trầm nói rõ, chuyện này đã chấm dứt, nếu ai còn không phục, vậy cứ đón lửa giận của Tần lão gia tử hắn đi. Kể từ đó kiểu đánh bạc này triệt để rơi xuống màn che, Tần Mục trở thành người thành công lớn nhất.

Cao hệ lúc này vốn chuẩn bị đánh rơi người nối nghiệp Tần hệ người, nhưng mà không ngờ một hồi biển gầm lại cứu mạng Tần Mục, loại chuyện ông trời phù hộ này khiến bọn họ không nói nổi. Đợi đến lúc chuyện này chấm dứt một đoan, thời gian còn lại Cao hệ bằng vào một lý do phi thường nhỏ trực tiếp cầm xuống chức phó chủ tịch ở một thành phố duyên hải, sau đó đem Mộ Thiên Các nhét vào đó.

Từ khi thoát ly Tần hệ, Mộ Thiên Các đã bị xuống chức, lúc này hắn càng rơi mất một cấp. Nhưng mà phương thức này càng khiến Mộ Thiên Các vô cùng hưng phấn, ai cũng biết nơi này kinh tế phát đạt, Cao hệ đưa hắn đi qu đây, nói rõ có người đang cố gắng thao tác cho thành phố này từ cấp thành phố tăng lên cấp phó tỉnh, khi đó cấp bậc của hắn tăng lên, biến thành quan phục nguyên chức, hơn nữa bằng vào thân phận đại tướng biên cương, thành thị tăng cấp bậc chẳng khác gì tăng địa vị và nhiệm vụ trọng yếu cho hắn, làm ra chiến tích lớn thì thanh danh và túi của hắn sẽ càng đầy.

Tần lão gia tử mặc dù không còn là phó chủ tịch quân ủy trung ương, nhưng mà lực rung động của hắn rất lớn. Cao hệ sở tác sở vi hắn nhìn vào trong mắt, nhưng mà cũng gấp trong lòng. Mộ Thiên Các là hắn một tay bồi dưỡng, bây giờ tên vô ơn này thay đổi địa vị, trong khoảng thời gian ngắn Tần lão gia tử không còn người tiện tai, hơn nữa tài nguyên của Tần hệ đều cho Mộ Thiên Các điều động một nửa, mọi người hoặc nhiều hoặc ít có giao tình bí mật với Mộ Thiên Các, người như vậy Tần lão gia tử không dám dùng.

Về phần Cao Phái, thân là bí thư tỉnh ủy lại không làm gì được Mộ Thiên Các, thật sự khiến người ta chê cười. Chuyện này khiến cho Tần lão gia tử phi thường khó xử, chỉ có điện thoại cho Tần Mục. Tần Mục nghe xong nói ra một câu làm cho Tần lão gia tử vui vẻ ra mặt.

Tần Mục đề cử người này, người này chính là Bạch Quang Lượng bị bệnh ung thư. Tần Mục không phải người quên người cũ, nhưng cân nhắc đến thân thể Bạch Quang Lượng, hắn vẫn không động tới. Nhưng Quý Thu lại nói giúp cho Bạch Quang Lượng nhiều lần, loáng thoáng nói cho Tần Mục, có lẽ có công tác này sẽ khiến cho tâm thần Bạch Quang Lượng khoan khoái dễ chịu. Năm đó ở vị trí chủ tịch huyện ủy bị mất quyền lực nhưng không xuống tinh thần, đơn giản chỉ cần đấu đá với Quý Thu nhiều năm, Bạch Quang Lượng sẽ dẻo dai và kiên cường lại, huống hồ hắn biết rõ hắn bị bệnh ung thư, chuyện này lại tạo ra chấm nhỏ tác dụng khác, cớ sao không làm?

Bạch Quang Lượng ngây ngốc ở tỉnh ủy vài năm, trong lòng quả thật phiền muộn, tăng thêm thân thể không tốt, thần sắc cũng uể oải rất nhiều, nhưng mà khi hắn nghe được mình được bổ nhiệm làm phó bí thư thành thị Uy Bình ở duyên hải, hắn giống như hồi quang phản chiếu, sắc mặt cũng trở nên hồng nhuận phơn phớt, sống lưng cũng thẳng, ngay cả ở trong nhà nấu cơm cũng ca hát.

Bạch Quang Lượng đắc ý khiến con gá Bạch Nhược Hàm nhìn thấy, cũng nghi hoặc hỏi thăm, Bạch Quang Lượng liền lôi kéo con gái bắt đầu nhớ lại lần đầu tiên ở huyện Tây Bình gặp Tần Mục, hơn nữa nói cho Bạch Nhược Hàm, Tần Mục không phải người quên người cũ, nếu như không có ý kiến gì, có thể đi Quảng Châu tìm Tần Mục. Tuy Bạch Quang Lượng trong lời cam chịu con gái trở thành tình nhân của Tần Mục, nhưng mà Bạch Quang Lượng biết rõ nếu như mình không buông mặt mũi đi, con gái sắp nhanh ba mươi tuổi còn chưa lấy chồng, thật sự là rất khó khăn cho con gái. Người, chỉ cần có ưa thích ai thì không cần so đo danh phận, đã không phải là trọng yếu như vậy, nhất bởi vì quan trường là lợi ích kết hợp, ai cũng không rõ quan hệ dây dưa thế nào.

Bạch Nhược Hàm nghe cha nói thế, cả đêm không có ngủ, ngày hôm sau nắm danh ngạch bồi dưỡng xuất ngoại. Bạch Quang Lượng tiếc hận lắc đầu, Bạch Nhược Hàm bay đi Anh quốc, mà Bạch Quang Lượng cũng rời khỏi tỉnh ủy, đứng dậy đi tới thành thị Uy Bình đưa tin.

Tần Mục hoàn toàn không biết biến hóa ở đây, giờ phút này hắn đang ở giữa Duẫn Song Song cùng Hàn Tuyết Lăng, hắn uống cà phê, về phần cà phê đắng hay ngọt thì hắn không rõ.

- Đi, anh bảo tôi làm thì tôi đã làm cả rồi.

Duẫn Song Song phi thường không khách khí, ngồi ghế sa lon nói:

- Hiện tại Triều Tiên bên kia cho phép Bắc Liêu tham dự kiến thiết khu đang phát triển Triều Tiên kh, thái độ này khiến Hàn Quốc phi thường cẩn thận, bằng không Tam Tinh làm sao nhanh chịu thua như vậy?

Nàng bĩu môi, cố ý khoác bờ vai của Tần Mục, mái tóc nữ nhân rủ lên vai Tần Mục, thậm chí còn dùng lọn tóc trêu đùa vành tai của hắn.

Hai tay Hàn Tuyết Lăng nắm chặc, sau đó lại từ từ buông ra, khóe miệng vui vẻ dần dần rõ ràng, nói:

- Chồng của mình được người ta ưa thích, được người ta theo đuổi, chuyện này nói rõ ánh mắt của tôi không sai. Nếu như chồng của mình không có chút lực hấp dẫn nào, vậy cũng quá khiến tôi thất vọng rồi.

Duẫn Song Song đắc ý nói ra:

- Bên trong Trung Quốc anh ta là chồng cô, nhưng mà đến Triều Tiên, anh ta là chồng của Duẫn Song Song tôi, anh là người thứ ba.

Hàn Tuyết Lăng sắc mặt nặng nề, nói ra:

- Cô không sợ chồng cô ở bên kia ghen sao?

Duẫn Song Song khanh khách cười rộ lên, nói ra:

- Hắn chỉ cố ý lấy tôi làm bình phong mà thôi, mấy ngày hôm trước hắn lại lấy một cô gái mười bảy tuổi trong đoàn văn công, vậy thì có sao, cũng không thể dùng, còn không phải cả ngày sinh bệnh, lập tức sắp...

Nàng còn chưa nói hết, lại vũ mị bắt cánh tay Tần Mục, nói ra:

- Những ngày này có nhớ tôi không? Nếu không buổi tối hôm nay tôi không đi, nằm ở phòng khách, anh có thể nửa đêm tìm tôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play