Dương An dời mắt khỏi TV, nhìn theo hướng tỏa hương thơm điếc mũi kia, chỉ thấy Mạnh Tử Lăng còn mặc tạp dề đang một một còn chén tỏa nghi ngút khói, cũng không biết bên trong là gì.

- Đại thiếu gia, canh đến đây!

Mạnh Tử Lăng trêu ghẹo cười nói.

- Ưm, canh gì mà thơm như vậy?

Dương An vội hỏi. Lúc này chính hắn cũng không biết hấp dẫn hắn là chén canh kia, hay là người bưng chén.

Mạnh Tử Lăng đi từ từ tới bàn trà, cẩn thận đem chén canh lớn đặt trước mặt Dương An. Dương An cũng cẩn thận tiếp lấy, một chén canh màu trắng sữa tỏa ra hương thơm cực kỳ mê người, khiến hắn không tự giác được khịt khịt mũi mà tham lam hít vào.

- Canh cá trích?

Nhìn màu sắc chén canh, Dương An đoán.

Mạnh Tử Lăng gật đầu cười, nói:

- Ừ, lúc nãy ở chợ thấy cá trích ngon quá nên mua một ít về nấu canh, thấy cậu kêu đói nên tớ múc trước một chén, bụng đói ăn nhiều hoa quả không tốt đâu!

- Hóa ra cô ấy còn nhớ rõ mình thích nhất là canh cá trích!

Dương An nghĩ trong lòng, nhưng hắn cũng không biết phải nói gì cho tốt, vội vàng bưng chén ngang miệng thổi một hơi, rồi hấp tấp uống từng miếng từng miếng.

- Hi hi, cẩn thận nóng đó ngốc ạ!

Nhìn Dương An uống lấy uống để canh mình nấu, Mạnh Tử Lăng thấy rất vui, mắt nhìn có chút say mê, tựa như người mẹ nhìn đứa con yêu thương của mình.

(o_0 thế quái nào)

Không biết là canh quá ngon, hay Dương An quá đói, cả một chén to chỉ mấy lần húp đã cạn sạch.

- Chẹp, ngon quá!

Dương An rất là thỏa mãn tán thưởng.

- Hi hi, cậu thích là được rồi!

Mạnh Tử Lăng cười nói.

- A, thật là phiền cậu quá, đã nhờ cậu đi mua đồ với Dương Lâm, còn muốn cậu nấu giúp, thế mà tớ lại mải trong game không xuống tiếp.

Dương An buông chén canh, hối lỗi nói.

Mạnh Tử Lăng cười lắc lắc đầu, nói:

- Không sao mà, hồi trung học chẳng phải cũng như thế sao, cậu còn khách sáo với tớ!

Vừa nghe tới hai từ " trug học", lập tức Dương An cảm thấy xấu hổ. Tuy việc đã nhiều năm, có lẽ Tử Lăng cũng không còn trách hắn, nhưng Dương An vẫn canh cánh chuyện mình đã tổn thương nàng, trong lòng luôn dằn vặt tự trách.

- Đúng rồi, nghe tiểu Lâm kể giờ cậu có thể kiếm tiền trong game, thật không vậy? Hay là để tớ giới thiệu việc cho cậu đi?

Mạnh Tử lăng đổi chủ đề hỏi. Nàng vẫn luôn quan tâm tình huống của Dương An, giờ cũng muốn chia sẻ giúp hắn vài chuyện.

- Ha ha!

Dương An cười lắc lắc đầu, nói:

- Không cần, giờ tớ qua game cũng kiếm được kha khá, quan trọng nhất là tự do tự tại, có thời gian vui vẻ với gia đình, hơn nữa tớ còn có một chuyện rất quan trọng cần giải quyết trong đó.

Nghe Dương An cự tuyệt, Mạnh Tử Lăng vốn nhíu nhíu mày, nhưng rất nhanh khôi phục, nàng hiểu Dương An có hướng đi của hắn, cười nói:

- Cậu thích là được rồi, dù cậu quyết định thế nào, tớ đều sẽ ủng hộ!

(Em này còn chê, main bệnh mất rồi) Truyện được copy tại Truyện FULL

- Ừm!

Dương An gật đầu đáp.

Hai người tán gẫu một chút, chỉ một chốc mẹ Dương An đã về, có thể dọn cơm.

Bởi vì bạn học của Dương Lâm đều tranh thủ kỳ nghỉ đi chơi chút đã, nên chắc muộn mới tới, hơn nữa mẹ Dương An cũng không muốn phá vỡ không khí tự nhiên của người trẻ tuổi, nên quyết định ăn cơm trước. Điều này cũng hợp bụng với người cả ngày chưa được hạt cơm nào vào bụng như Dương An.

Cơm nước xong, Dương An bắt đầu bày biện hai bếp nướng thịt ở sân trước nhà. Hắn nhẹ nhàng nhóm lửa, chỉ lát sau than củi cả hai bếp đã bốc cháy hừng hực, ánh lửa lóe ra chiếu rọi xung quanh, giống như trời lại một lần nữa tới lúc hoàng hôn.

Khoảng bảy giờ tối, bạn của Dương Lâm cũng lục tục đến, có nam có nữa, chừng hơn 20 người, đều là thanh niên 17 tuổi tràn ngập sức sống thanh xuân. Dương Lâm ngay lập tức vội vàng tiếp đón, mà Dương An cùng Mạnh Tử Lăng cũng không chậm bê ra các loại đồ ăn đồ uống. May là nhóm bạn của Dương Lâm cũng rất có lễ phép, cả đám xắn tay hỗ trợ, rất nhanh mọi người liền vây quanh hai bếp thịt nướng, một bên tán gẫu vui vẻ, mà Dương An cùng Tử Lăng cũng gia nhập trong đó.

Nhìn tiểu đội nam thanh nữ tú này, Dương An cùng Mạnh Tử Lăng ăn ý nhìn nhau cười, một nụ cười bên trong bao hàm vô vàn hoài niệm cùng cảm khái.

- Nhìn các em ấy khiến tớ nhớ đến thời chúng ta còn học trung học, lúc đó chúng ta thật giống tụi nó, vô tư hồn nhiên!

Dương An nhìn nhìn xung quanh, cất giọng cảm khái.

Mạnh Tử Lăng cũng là gật gật đầu, mỉm cười nói:

- Ừ, khi đó cả đám cũng thích nhất là đến nhà cậu liên hoan, không ngờ đảo mắt một cái đã nhiều năm như vậy rồi. Nhìn tụi nó thật muốn quay trở lại ngày trước.

Nói xong, Mạnh Tử Lăng tràn đầy kỳ ý liếc nhìn Dương An một cái.

Nhưng Dương An lại không nhận ra ẩn ý trong lời nói của nàng, lúc này hắn còn bận nghiêm túc quan sát đám Dương Lâm đang đùa giỡn.

Kỳ thật Dương An muốn Dương Lâm mời bạn về nhà, ngoài để em mình vui vẻ, còn có một nguyên nhân khác, chính là muốn xem bình thường em gái mình yêu quý hay giao du với người như thế nào.

Cái này gọi là trường huynh vi phụ (anh phải thay cha), từ khi cha qua đời, Dương An liền nhận trách nhiệm bảo hộ cùng giáo dục em gái mình. Trước kia hắn làm mãi ở xa, nên không biết nhiều về bạn bè của em gái, vì thế muốn mượn cơ hội lần này để hiểu rõ thêm. Mà chứng kiến nhóm bạn Dương Lâm mời tới đều rất lễ phép, không giống như học sinh cá biệt, Dương An cũng có thể yên tâm.

Bởi vì đồ ăn chuẩn bị rất nhiều, nên Dương An cũng mời cả gia đình nhà chú sang chung vui, hơn nữa hai cậu em họ song sinh còn rất thích thịt nữa. Quả nhiên khi chú thím dắt hai cậu em họ bước vào cửa, đôi song sinh đã vui mừng nhảy cẫng lên. Cặp đôi đáng yêu này vừa xuất hiện lập tức thành diễn viên chính trên sân, nhóm Dương Lâm giành nhau mà chơi đùa với chúng, mà hai đứa bé song sinh kia cũng không có sợ người lạ, thỉnh thoảng lại làm vài động tác rất đáng yêu, khiến mọi người chốc chốc cười vang.

Nông thôn dù không phát đạt như thành phố, nhưng lại có những chỗ đặc sắc của riêng mình, đặc biệt là quan hệ người với người, nơi này muốn gần gũi hơn thành thị nhiều lắm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play