Edit + Beta: Phi Phi
“Tiểu Vũ, thắt chặt dây an toàn, anh phải tăng tốc”
Tô Mộc Vũ cả kinh, quay đầu lại, nhìn thấy ba chiếc xe màu đen đang theo sát phía sau, từng bước kèm chặt, rõ ràng không có thiện ý.
Ánh mắt Tiền Phong bỗng nhiên bén nhọn, liếc kính chiếu hậu một cái, lạnh lùng cười, khóe mắt lãnh khốc mang theo giảo hoạt, nắm chặt tay lái, đạp chân ga hết mức có thể.
Động cơ máy phát ra một tiếng vù vù trầm thấp dễ nghe, tốc độ xe thật nhanh khiến những chú chuột theo sau trở tay không kịp.
Tốc độ nhanh như vậy, tim Tô Mộc Vũ nhảy dồn dập, hai tay che bụng của mình: Họ là ai? Tới đây là vì mình sao? Không, không thể để cho bọn chúng thương tổn tới con của mình, quyết không thể!
Tốc độ xe nhanh như bão, vốn tưởng rằng có thể vượt xa những người đó, không nghĩ tới họ đã xem thường bọn chúng. Những chiếc xe kia phối hợp rất ăn ý, gắt gao bám lấy phía sau. Biểu tình trên mặt Tiền Phong cũng không thoải mái.
Cùng một lúc, hắn vừa phải nhìn chằm chằm phía trước và ngăn chặn lũ chuột kiêu ngạo phía sau, bên cạnh đó hắn còn phải quan tâm tới Tô Mộc Vũ đang mang thai, lại không dám dùng cứng để đối phó với bọn chúng, chỉ có thể liên tiếp trốn tránh. Nếu chỉ một mình hắn thì khẳng định sẽ không thành vấn đề, nhưng mấu chốt là…
Một chiếc xe tông mạnh đến, cùng chiếc Porsche phát ra tiếng “Ba ba” hết sức chói tai.
Cả người Tô Mộc Vũ theo quán tính bậc về trước. Hai tay gắt gao giữ lấy ghế, giữ cân bằng cho thân thể, gương mặt trắng bệch, trên trán tất cả đều là mồ hôi lạnh nhưng vẫn kiên định, cô cần bảo vệ con của mình! Nhất định phải bảo vệ nó!
Lúc chiếc xe kia tông đến lần nữa, Tiền Phong hung hăng giẫm phanh.
Tô Mộc Vũ kinh ngạc nhìn hắn.
“Yên tâm, giao cho bổn thiếu gia. Em đừng đi ra ngoài” Mắt hoa đào anh tuấn của Tiền Phong cong cong, nháy mắt với cô, sau đó xuống xe, khóa hết cửa lại.
Hắn muốn làm gì? Một mình hắn, muốn làm gì?
Tô Mộc Vũ dùng sức vuốt kính xe, muốn ngăn cản hắn liều mạng một mình lao ra ngoài. Thế nhưng Tiền Phong lại du côn quay mặt tặng cho cô một nụ hôn gió.
Lúc Tiền Phong dừng xe, bước ra khỏi xe, ba chiếc xe kia cũng giẫm phanh, không dưới tám chín đôi giày mặc Tây phục bước xuống.
Tiền Phong hai tay ôm ngực, tựa tại bên cạnh xe, nhíu nhíu mi, nói: “Các người là do ai phái tới? Phong Nghi? La Vân? Hay là người nào khác trong Phong gia?”
Gã đàn ông cầm đầu, nói: “Tiền thiếu, chúng tôi phụng mệnh đến bắt người đàn bà kia, xin ngài đừng làm chúng tôi khó xử”
Tiền Phong cười rộ lên, một đôi mắt hoa đào hết sức mê người “Khó xử? Thật ngại quá, bổn thiếu rất thích khiến các ngươi khó xử”
Sắc mặt gã đàn ông cầm đầu trở nên lạnh băng, nhìn những tên khác nói: “Tiền thiếu, vậy đắc tội”. Chín gã đàn ông hùng hổ vây quanh Tiền Phong, những người này cũng không phải là người thường, vừa nhìn chính là kẻ có võ.
Tô Mộc Vũ nhìn qua cửa kính xe, lo lắng đến cắn chặt môi.
Cô biết, có lẽ một hai người thì Tiền Phong có thể lo được, nhưng đây là đến chín người, Tiền Phong nhất định sẽ không ổn!
“Tiền Phong, anh đừng như vậy, trở về đi! Anh mau trở về đi!” Cô khẩn cầu, lớn tiếng khẩn cầu, nhưng những lớp thủy tinh này đều ngăn lại âm thanh.
Mười phút trước Tiền Phong còn chịu được, thậm chí quật ngã hai tên, nhưng sau đó, một quyền đánh vào bụng đau đến lục phủ ngũ tạng đều trộn cùng một chỗ, hoa cả mắt. Hắn chỉ cảm thấy một thân ảnh màu đen bước đến, muốn tránh đòn lại không được, một quyền hung hăng nện xuống lưng hắn.
Máu tươi phun ra, Tiền Phong lắc lắc đầu, khóe miệng vẫn vẫn duy trì nụ cười cương quyết, giờ này khắc này, hắn lại giống như một vị kỵ sĩ trung thành, trung thành bảo vệ lấy công chúa của hắn.
Tiền Phong cố chấp đứng lên, lại bị một tên khác đạp ngã xuống. Những tên còn lại hướng đến xe chứa Tô Mộc Vũ.
Tiền Phong gầm lên giận dữ: “Cút ngay, đừng đụng vào cô ấy. Có cái gì thì hướng vào tao đây này. Ăn hiếp một người phụ nữ có thai làm gì?”
Đột nhiên, một chiếc xe cuối cùng mở ra, Phong Nghi ngậm một cây kẹo mút bước xuống, nhàn nhã đi đến “Há! Đây không phải là Tiền kiểm sát trưởng sao? Sao lại thảm như vậy nha?” Hắn ta vẫn một mực nhìn thấy, chỉ là phấn khích diễn phần kịch bản do mình dàn dựng.
“Để tôi nhìn xem, hình như tôi nhớ rằng, cô ta chính là nữ nhân của anh trai tôi, Tiền thiếu sao lại ra sức bảo hộ như vậy nha?” Gương mặt Phong Nghi âm nhu xinh đẹp, cùng một chi thanh kẹo que hòa cùng một chỗ, trông hết sức vô tội.
Con ngươi Tiền Phong nhíu lại, cắn chặt răng: “Phong Nghi, mày đừng có lòng tham không đáy. Phong Kính mà biết mày động thủ với nữ nhân của cậu ấy, mày cho là cậu ấy sẽ bỏ qua ày sao?”
“Được được được, so về tuổi tác thì tôi còn phải gọi một tiếng anh Tiền. Không bằng chúng ta chơi một trò chơi đi…” Hắn ta nghiêng đầu, giống như đang cố gắng nghĩ ra trò gì đó “Như vậy đi, nếu anh chịu quỳ xuống, hôm nay tôi tha cho cô ta, anh thấy sao?” Hắn ta cười, nụ cười độc ác như rắn.
Mắt Tiền Phong trừng to, răng cắn muốn nát môi, giống như muốn dùng ánh mắt để giết chết hắn ta.
Phong Nghi khó xử, nói: “Anh không muốn sao? Như vậy tôi chỉ đành…” Hắn ta giơ tay lên, nhẹ nhàng quơ quơ, mấy gã đàn ông kia nhanh chóng tuân lệnh.
Tô Mộc Vũ căn bản nghe không được bọn họ đang nói cái gì, chỉ nhìn thấy trong nháy mắt đó, Tiền Phong vẫn đứng thẳng lưng lại quỳ gập gối xuống. Trong nháy mắt, cô tựa hồ có thể nghe thấy xương gối hắn va đập với mặt đấy. Thanh âm đó, khiến cô đau, đau đến không chịu nổi.
“Anh đừng quỳ… em xin anh đừng quỳ…” Tô Mộc Vũ không ngừng đánh lên cửa kính thủy tinh, khẩn cầu: “Tiền Phong, anh đừng như vậy, em xin anh, anh đứng lên đi, anh…”
Giờ này khắc này, cô hận người quỳ xuống không thể chính là mình, càng hận cái người đàn ông bị mình lôi đi không phải là hắn.
Tiền Phong, anh đứng lên đi, em xin anh, xin anh, đừng quỳ…
Nước mắt không ngừng rơi, nhưng thanh âm cầu xin của cô lại không thể truyền đến lỗ tai của hắn.
Phong Nghi tựa hồ cũng không nghĩ tới, kinh ngạc nhìn xuống, nhìn Tiền Phong đang quỳ trước mặt mình, trên mặt không có khuất nhục, một chút cảm giác thành tựu hắn ta cũng không có, bĩu môi nói: “Được rồi, trò chơi này, anh thắng”
Hắn ta nhún vai, mang theo đám người cùng tiến lên xe, lái đi.
Tiền Phong cứng còng lưng, chậm rãi đứng lên, lau miệng vết máu nơi khóe miệng, trở về xe, mở cửa ra.
Ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Tô Mộc Vũ, hắn cười, ánh mắt hoa đào ôn nhu híp thành một đường cong.
“Tiểu Vũ, thương lượng với em một điều. Một ngày nào đó chỉ còn một mình em, em hãy đi cùng anh đi, chỉ cần giặt quần áo cùng nấu cơm cho anh là được rồi, em nói xem, có được hay không?”
Trong nháy mắt đó, nước mắt Tô Mộc Vũ rơi như mưa…
Lúc La Vân nhận được điện thoại, chỉ là cười một chút rồi cúp đi: Không nghĩ tới đứa con trai của Tiền gia kia lại khí thế như thế! Tô Mộc Vũ, tôi đây cũng không phải cố ý làm khó dễ cô, có trách thì trách cô… đang cản đường người khác thôi.