Edit: Phi Phi

Beta: Dực

Cả người Tô Mộc Vũ như bị hỏng, cho đến khi bác sĩ đến mới tiên cho cô mũi thuốc an thần.

Lòng bàn tay của cô, một vết thương lại một vết thương, sâu thấu xương, tất cả đều do chính cô tạo ra.

Rốt cuộc là đau lòng đến tình trạng nào mới có thể khiến ột người tự hành hạ bản thân đến như vậy.

Bác sĩ không biết, cũng không dám hỏi nhiều, băng bó miệng vết thương xong liền im lặng lui ra một bên.

Thiên hạ đang ngủ say, rốt cục cũng không còn phát điên như lúc tỉnh. Thế nhưng khóe mắt vẫn từng giọt từng giọt đua nhau chảy xuống, thấm sâu dưới gối, vết nước loang dần ra giống như thay mặt chủ nhân chúng phác họa nên một bức tranh đau lòng.

Nói xem, cuộc đời sao vô thường như thế? Nói xem, hạnh phúc rốt cuộc là cái gì?

Là mây trên trời sao? Là nước dưới lòng đại dương sao?

Làm sao chỉ chạm nhẹ vào, đã vội vỡ ra thành hàng trăm mảnh?

Mắt Tiền Phong đỏ hoe, cắn răng, không nói được một lời liền vội vàng đẩy cửa bước ra ngoài. Hắn muốn nhanh chóng biết được là kẻ nào, kẻ nào lại thật muốn chết như thế. Dám động đến người con gái trong tim hắn, hắn muốn kẻ đó chết cũng không chết tử tế được!

Hắn tàn nhẫn. Thế nhưng có người còn nhanh hơn hắn một bước.

Thân ảnh Phong Kính lung lay như gió thổi, áo sơmi màu đen trên người loang lổ vết nước mắt lẫn những vết máu đã khô, chúng lại giống như hòa vào màu đen kia, lại giống như không phân biệt được.

Tiền Phong biết, hắn muốn làm điều đó, nhưng chuyện này…

Hắn nhìn thiên hạ đang mê man trên giường. Chuyện này cũng chỉ có Phong Kính làm mới thích hợp nhất.

Cừu Văn dẫn theo một nhóm người trực tiếp bước vào Tần gia, vẻ mặt đầy sát khí. Bà Tần sợ tới mức run rẩy, hét to: “Các người… các người muốn cái gì? Tôi… tôi sẽ báo cảnh sát, các người tự tiện xông vào nhà dân!”

Nhưng mà bà ta chưa chạm được vào điện thoại đã bị Cừu Văn đạp ngã “Bà già, không biết tôi là ai sao? Hôm nay bọn tôi tới không phải tìm bà, bà an tâm. Muốn sống lâu trăm tuổi thì ngậm cái miệng của bà lại”

Ra lệnh cho vài người đi lên lầu, lôi Tô Mộc Tình vẫn còn mặc áo ngủ xuống, trong tiếng thét chói tai của cô ta liền bịt cả miệng lại, ném cô ta vào trong xe.

“Còn có, chuyển lời dùm đến con của bà… cứ chờ đó, không ai có thể chạm được vào Phong gia!” Cừu Văn híp mắt, mỉm cười, khóe miệng lại tràn đầy vị tanh của máu.

Bà Tần sợ tới mức hai chân mềm nhũn, cả người xụi lơ trên mặt đất, mồ hôi lạnh khắp nơi. Bà ta sống trên đời này hơn sáu mươi năm, đây là lần đầu tiên lại cảm thấy sợ hãi như thế: Ngày phồn vinh của Tần gia, sắp hết rồi!

Tô Mộc Tình bị ném từ trên xe xuống, lảo đảo một chút rồi ngã xuống đất. Cô ta ngẩng đầu liền thấy một thân ảnh, nhưng thân ảnh kia lại như được che khuất bởi một tầng bóng đen, phảng phất như Satan đến từ địa ngục.

“Ảnh chụp, là do cô làm?” Phong Kính đưa lưng về phía ánh sáng.

Tô Mộc Tình giả ngu, nói: “Ảnh chụp gì? Tôi không hiểu, mau thả tôi ra, các người dựa vào cái gì mà bắt tôi?”. Cô ta nói xong liền vùng vẫy muốn chạy trốn, bị Cừu Văn đạp một phát, ngã lại trên mặt đất.

Tuy nói, đàn ông sẽ không đánh phụ nữ, nhưng một ả đàn bà lòng dạ độc ác như vậy, không cần hạ thủ lưu tình.

“Nói!” Một chữ, giống như thiên lôi đánh xuống.

Tô Mộc Tình bị tiếng quát kia hù cho giật mình, sợ tới mức hai vai run lên, nuốt nước bọt, cả gan cười lạnh “Như thế nào? Muốn giết tôi? Anh dám sao? Cháu trai Phong Khải, con trai Phong Triệu lại động thủ giết người. Anh cho là có thể che giấu được sao? Đừng đem tôi xem như con ngốc. Mặt khác, anh có chứng cứ gì chứng mình là tôi làm? Tôi có thể kiện anh về tội vu khống!”

Cô ta dám làm như vậy vì đã sớm nghĩ ra đường rút quân. Cô ta biết chắc Phong gia xem trọng như là dư luận, nhì là scandal, Phong gia càng sẽ không thừa nhận thân phận của Tô Mộc Vũ. Cho nên, cô ta mới không sợ!

Con ngươi lạnh lùng của Phong Kính nheo lại, ánh mắt kia, dường như là muốn bầm thây vạn đoạn ai đó.

Tô Mộc Tình lại giống như phát điên, càng nói càng kích động “Tô Mộc Vũ làm được cũng đừng sợ người khác biết! Con tiện nhân kia, hại chết con trai tôi, còn muốn cướp mất chồng tôi. Cô ta nợ tôi! Cô ta nợ tôi! Cô ta dựa vào cái gì mà mang thai? Cô ta hại chết con trai tôi, cô ta dựa vào cái gì mà có thể mang thai hả? Tôi không phục! Tôi phải báo thù cho con trai tôi! Cô ta chỉ là chiếc giày cũ rách, bị người ta chà đạp cho nát vụn, lúc nảy lại mang thai một đứa con hoang. Anh còn là đàn ông thì mau mau đuổi cổ cô ta đi! Cô ta không hơn tôi về cái gì, vĩnh viễn cũng không! Ha ha…” Tô Mộc Tình còn đang đắm chìm trong tưởng tượng của mình, cơ hồ là điên cuồng.

Kế hoạch của cô ta rất tốt, nếu cho tên họ Phong biết chuyện này, hắn lập tức sẽ đuổi Tô Mộc Vũ ra khỏi nhà. Đúng vậy, kế hoạch của cô ta chính là như vậy. Chị à! Vĩnh viễn cô cũng không sống tốt hơn tôi!

Cừu Văn nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của Đại thiếu gia, vội chặn lại bàn tay đang cầm khẩu súng của hắn bằng cái tát lên mặt Tô Mộc Tình.

Thế nhưng một khẩu súng đen chỉ thẳng lên ót Tô Mộc Tình, cô ta ngay lập lức sững người, toàn thân phát run.

“Những gì cô làm với cô ấy, tôi sẽ trả lại gấp trăm lần” Phong Kính dẫm lên tay Tô Mộc Tình, chà xát.

Vẻ mặt lạnh lùng như khối băng của hắn, mang theo khí thế đáng sợ, một cước đá văng Tô Mộc Tình, xoay người rời đi. Xe chuẩn bị lái đi, hắn liền nói: “Tôi sẽ lưu lại cái mạng này của cô để cho cô tận mắt nhìn thấy, cô ấy sẽ sống tốt hơn cô một ngàn lần, một vạn lần!”

Một góc khác, những dân công từng bị cô ta mua chuộc, từ từ tiến đến.

“Các người muốn làm gì?” Tô Mộc Tình cuối cùng cũng thấy sợ hãi, luống cuống, sắc mặt trắng bệch, không ngừng lùi về phía sau “Các người muốn bao nhiêu tiền? Tôi đề sẽ cho các người! Đừng đụng vào tôi, các ngươi tránh ra, đừng đụng vào tôi!”

Tô Mộc Tình không sợ trời không sợ đất lúc này lại tinh thần khủng hoảng, nước mắt ràn rụa, thét chói tai, vô cùng chật vật.

Cô ta thấy khủng hoảng, vội đứng lên muốn chạy trốn lại bị giật ngược trở về, quần áo trên người lộn xộn bị xé thành từng mảnh nhỏ, những người cô ta từng bỏ tiền ra để hạ nhục Tô Mộc Vũ lúc này lại quay ngược lại cười cợt cô ta.

“Không…. Đừng mà….” Cô ta rốt cuộc cũng biết sợ, quỳ xuống vội vái lạy khẩn cầu “Phong thiếu, tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi, van cầu anh tha cho tôi đi, xin anh tha cho tôi đi…” Thế nhưng đã quá trễ, ngay giây phút cô ta quyết định làm chuyện đó, số mệnh cô ta đã sớm được định đoạt sẽ không sống được đến già.

Lần lượt từng bàn tay vung xuống, đánh cho cô ta tơi bời, bọn dân công nhe răng cười nói: “Tiện nhân, lần trước thiếu chút nữa đã hại chết bọn ta, hôm nay, mày đừng hòng chạy!”

“A………!!!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play