Edit: Phi Phi
Beta: Dực
Đêm 30, Phong Kính vẫn không trở về Phong gia, lão quản gia gọi mấy cuộc điện thoại, cuối cùng cũng chỉ thở dài cúp máy.
Sáng sớm, Tô Mộc Vũ đã kéo Phong Kính cùng nhau viết câu đối xuân.
Hai chữ “ăn tết” từng đối với Phong Kính mà nói không có bất cứ ý nghĩa gì, chỉ có chán ghét cùng oán hận vô tận.
Thế nhưng nhìn thấy Tô Mộc Vũ háo hức, mang theo ánh mắt cầu xin, hắn đành thỏa hiệp.
Cặp câu đối xuân trên nền đỏ thẫm treo trước cửa lại càng tạo thêm không khí vui tươi. Dù chữ viết cong cong vẹo vẹo nhưng Phong Kính nhếch cằm, dường như cũng không chán ghét.
Tô Mộc Vũ đeo tạp dề màu hồng kia, cần cù như chú ong mật tự tay cắt lấy những cánh hoa mai dán lên cửa kính. Giấy trang trí rất khó kiếm, đó là do cô phải chạy rất lâu mới mua được. Cô thích thứ này, nó khiến cô cảm thấy đặc biệt ấm áp.
Tuy rằng chỉ có hai người ăn nhưng Tô Mộc Vũ vẫn nấu một bàn lớn, còn chuẩn bị nem rán, bánh mật cùng bánh chẻo. Cả căn nhà tràn đầy mùi thơm. Phong Kính cũng cảm thấy có chút thoải mái, muốn phụ giúp nhưng càng giúp càng khiến mọi thứ bề bộn, cuối cùng bị Tô Mộc Vũ đẩy ra ngoài phòng khách.
Bàn Chải mặc chiếc yếm nhỏ lắc lắc cái mông mập mạp chạy theo sau Tô Mộc Vũ, đôi mắt dán chặt vào khúc xương trong tay cô. Trên tivi không ngừng phát sóng những chương trình dành cho ngày tết, không ai xem nhưng thanh âm náo nhiệt lại vô hình chung góp thêm hương vị cho ngày tết.
Sau bữa cơm chiều, Tô Mộc Vũ kéo Phong Kính nói: “Tôi đưa anh đến chỗ này”
“Đi đâu?” Phong Kính có chút không muốn đi.
Tô Mộc Vũ giữ chặt tay hắn, kiên trì nói: “Đi rồi sẽ biết!”
Phong Kính vỗ vỗ đầu cô, dừng một chút, cuối cùng lại thỏa hiệp trước sự kiên trì của cô.
Hai người khoác áo ra cửa, Tô Mộc Vũ đeo khăn choàng cổ cho hắn là quà tặng năm mới do cô tự đan, khăn sọc caro màu cà phê, không phức tạp nhưng lại rất hợp với hắn. Khăn quàng cổ thật dài quấn vừa một vòng, cảm giác thật ấm áp.
Tô Mộc Vũ chà hai tay, áp lên hai gò má có chút đỏ ửng vì lạnh, cười nói: “Đi thôi”
Hai người đến trên quảng trường trung tâm thành phố, vô số người vây quanh bồn phun nước rực rỡ màu sắc. Trên quảng trường, đèn hoa bay múa chiếu sáng cả bầu trời đêm, vài cặp nam thanh nữ tú vứt bỏ mọi mệt mỏi của một năm làm việc để cùng nhau khiêu vũ trên phố, thậm chí có người còn làm ảo thuật, khắp nơi chen chúc đều đang chờ giây phút đón chào năm mới. Người rất nhiều, vô số khuôn mặt dào dạt sung sướng giống như bỏ mặc cái lạnh vẫn còn. Tô Mộc Vũ nắm tay Phong Kính khó khăn len lỏi vào biển người, vài lần suýt lạc mất nhau. Phong Kính vòng tay nắm chặt bàn tay cô trong lòng bàn tay mình.
“Thế nào? Thích không?” Nhiều người lắm, nhiều tạp âm, Tô Mộc Vũ phải nhướn mũi chân, lớn tiếng hỏi.
Phong Kính nhìn thấy trán cô đầy mồ hôi do chen chúc, thở phì phò, đôi mắt lại sáng ngời lạ thường, khóe miệng hắn lại hơi vẽ ra một đường cong mờ ảo. Đèn hoa mỹ lệ chiếu rọi dưới đáy mắt hắn, lông mi thật dài che khuất cả một bầu trời sao.
Chờ trong chốc lát, còn một tiếng nữa là đến mười hai giờ, Phong Kính có chút không kiên nhẫn.
Tô Mộc Vũ thỉnh cầu: “Đợi lát nữa thôi, một tiếng nữa thôi mà”
Có lẽ là ngày cuối cùng của năm, có lẽ là một đêm như vậy, có lẽ là đèn hoa chiếu rọi cả bầu trời đêm. Phong Kính đêm nay, ôn nhu như gió, không một chút cản trở ý muốn của cô.
Mười hai giờ, có người hét lớn: “Còn mười lăm giây nữa. Chúng ta cùng nhau đếm ngược, đếm đến 0, mọi người hãy hào phóng một lần ôm chặt người thân bên cạnh mình và trao cho họ nụ hôn chúc mừng năm mới nào!”
Thanh âm đếm ngược theo đồng hồ lớn treo trên quảng trường cùng nhau vang lên, trên mặt mọi người đều là hưng phấn cùng chờ mong.
“Mười!”
“Chín!”
“Tám!”
…
“Hai!”
“Một!”
“Không!” Một thanh âm cuối cùng vang lên, mỗi người đều xoay người, ôm chặt người thân nhất của mình có người còn can đảm hôn nhau. Bọn họ có thể là người yêu, có thể là vợ chồng, cũng có thể là hai người lạ vô tình ôm lấy nhau, lại càng có thể là đêm nay, hai người xa lạ sẽ cùng nhau kết nên một mối nhân duyên kỳ diệu, viết nên một câu chuyện cổ tích mới. Cả quảng trường, người người ôm nhau, hôn nhau.
Lúc trên cổ Tô Mộc Vũ xuất hiện một chiếc khăn choàng cổ, cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy chiếc khăn choàng cổ sọc caro trên người Phong Kính, một đầu quấn lấy cổ hắn, mà đầu còn lại đang nằm trên cổ cô, giống như hai đứa trẻ sinh đôi kết hợp với nhau. Khuôn mặt tuấn dật của hắn nhanh chóng phủ xuống.
Hơi lạnh trên môi thay bằng độ ấm, Tô Mộc Vũ nhất thời quên nhắm mắt, mặt của hắn trước mắt rõ ràng như vậy, đôi mắt màu đen, chiếc mũi cao thẳng, ngay cả mỗi một cọng lông mi đều có thể nhìn rõ, cho đến khi một bàn tay che lại cặp mắt cô.
Cô cảm thấy môi của hắn gắt gao tương hợp với môi mình, hơi lạnh dần dần trở nên ấm áp. Cô cảm thấy đầu lưỡi của hắn nhẹ nhàng đẩy bờ môi cánh hoa của mình, cạy mở hàm răng mình, tìm kiếm quấn quýt với đầu lưỡi mình. Cô cảm thấy toàn thân mình như đang tan biến.
Quên mất lúc này là đêm đông lạnh buốt, quên mất chung quanh có rất nhiều người, quên mất tất cả, thời gian lúc này như dừng lại, toàn bộ thanh âm trong phút chốc biến mất, tựa hồ chỉ còn lại hai người, giữa đường, giao hợp.
Hai người hôn nhau say mê, nhưng lúc này đây lại khiến trái tim cô biến động, khiến cô quên mất hô hấp, khiến trái tim cô như muốn nhảy ra ngoài. Nụ hôn này giống như như tiếp tục kéo dài, sẽ là tận cùng của thế giới.
Nháy mắt, tiếng chuông mười hai giờ vang lên, bầu trời rực sáng bởi pháo hoa, từng viên pháo tạo thành những hình thù xinh đẹp chiếu sáng cả một màn trời, vô số tiếng vỗ tay vang lên, có người hô: “Năm mới vui vẻ!”
“Năm mới vui vẻ!” Cả quảng trường đều tràn đầy bốn chữ này, giống như chính bốn chữ này đại biểu cho toàn bộ hạnh phúc cùng hi vọng.
Lúc cả hai tách ra, đỏ mặt Tô Mộc Vũ đỏ rực, thở gấp nhìn hắn, trong ánh mắt lấp lánh ánh sao. Cô nhẹ nhàng nói: “Năm mới vui vẻ!”
Phong Kính cúi đầu, đem toàn bộ bộ dáng của cô kháp vào mắt mình, thanh âm trầm thấp của hắn nhẹ nhàng vang lên trước mặt cô: “Năm mới… vui vẻ!”