Tô Mộc Vũ cắn chặt răng, nhắm mắt lại.
Ngay lúc Tần Nghị Hằng lơi lỏng, cô liều mạng vung tay đánh lên mặt hắn, hét: “Tần Nghị Hằng, anh thật khiến cho tôi cảm thấy ghê tởm”
Tần Nghị Hằng bị đánh mạnh một cái, đột nhiên từ điên cuồng chuyển sang sửng sốt, nhìn Tô Mộc Vũ dưới thân hai mắt đỏ bừng.
Tô Mộc Vũ chỉ cảm thấy toàn thân đều đang run rẩy, giận đến phát run “Trước kia tôi chẳng qua là đã nhìn lầm anh, bây giờ tôi nhận ra, tôi không chỉ là nhìn lầm anh mà anh còn hèn nhát đến đáng nực cười”
Sắc mặt Tần Nghị Hằng xanh mét, thật muốn vung tay tát Tô Mộc Vũ nhưng gương mặt cô không tỏ ra sợ hãi chút nào, ánh mắt đã tràn ngập chất vấn cùng lên án.
“Các người tự hỏi lòng mình xem? Tô Mộc Vũ tôi đã từng làm gì có lỗi với các người sao? Tôi gả cho anh năm năm, mẹ anh liền ngược đãi tôi năm năm, anh chẳng lẽ thật sự không biết? Không, anh biết, anh chỉ là không muốn xen vào, muốn thỏa mãn mẹ của anh, muốn bảo vệ cái thứ gọi là danh dự gia đình mình. Dù tôi có khổ sở nhiều hơn nữa, thì anh từ đầu đến cuối chỉ là một kẻ đáng thương sống sau lưng mẹ của mình!”
Đã chết qua một lần, bây giờ Tô Mộc Vũ cái gì cũng không sợ, đúng vậy, cái gì cũng không sợ!
Cô cười lạnh, ánh mắt sắc bén xuyên thấu vào sự giả dối của hắn, tất cả bị phơi bày dưới ánh mắt đó Tần Nghị Hằng ngay cả nhìn thẳng cũng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt cô.
“Thế nào? Tôi rời khỏi anh, anh mới nhớ đến tôi sao? Anh không nhìn được cảnh tôi với người đàn ông khác ở cùng một chỗ, vậy lúc trước anh tổn thương tôi, có nghĩ đến tôi hay không? Có nghĩ đến bản thân tôi cũng sẽ bị tổn thương hay không? Không! Anh chưa từng nghĩ đến điều đó! Anh chỉ nghĩ đến bản thân anh, anh chỉ muốn điều gì có lợi cho chính mình mà thôi. Anh nghĩ rằng tôi và anh sẽ giống như lúc trước sao? Tôi luôn đứng lại một chỗ chờ đợi anh sao? Cho nên anh muốn làm gì thì làm, nhưng anh nghĩ sai về Tô Mộc Vũ tôi rồi. Muốn, tôi sẽ làm mọi thứ để có được, cho dù làm dùng bất kỳ thủ đoạn nào. Tôi cho anh biết, tôi đã không còn yêu thương gì anh, coi như tôi trở thành một người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ còn tốt hơn tiếp tục ở trong Tần gia ăn đắng nuốt cay làm trò giết thời gian cho gia đình các người”
Tô Mộc Vũ thở dốc kịch liệt , sau khi nói xong mới nhận thấy toàn thân mình đều run rẩy, lòng bàn tay bị siết chặt mà ánh mắt lại càng đỏ bừng.
Những lời này, cô giữ trong lòng đã lâu. Từ lúc nhìn thấy cảnh mình bị phản bội, cô đã tận lực trấn giữ nó, luôn luôn giấu ở trong lòng, rốt cục lúc này cũng có cơ hội tuôn ra. Đem hận thù của cô, oán hận trong lòng cô, toàn bộ mọi thứ bạo phát ra ngoài, đem toàn bộ chúng trả lại cho Tần Nghị Hằng.
Cô nghĩ: với sự kiên cường đến mãnh liệt của cô, cho dù cô không mạnh mẽ, cô vẫn có lòng tự trọng của riêng mình, không thể đem nó ra cho các người giày vò.
Cả người Tần Nghị Hằng choáng váng.
Hắn chưa từng nghĩ tới, một người phụ nữ nhu thuận dịu dàng như Tô Mộc Vũ lại oán hận mình sâu sắc như vậy, giống như từ trước đến giờ hắn chưa từng nhìn kỹ cô, chưa từng lắng nghe lời cô nói.
Cho tới bây giờ, hoàn toàn mất đi…
Hắn cơ hồ không khống chế nổi chính mình, đột nhiên vươn tay đến cô. Hắn không biết mình muốn làm gì, chỉ là theo bản năng vươn tay đến cô, dường như nếu hắn không bắt lấy, hắn vĩnh viễn sẽ không bắt được nữa.
Nhưng…
Cửa đột nhiên “Ầm” một tiếng.
Gương mặt tuấn dật của Phong Kính lúc này lại lạnh lùng xuất hiện, mà phía sau hắn, Tô Mộc Tình, Khúc Quế Âm, Tô Hào, còn có bà Tần, gương mặt đầy xấu hổ cùng phẫn nộ.
Nhìn thấy tình trạng trong phòng, mọi người đều đen mặt.
Tô Mộc Vũ ong một tiếng, cô kích động nhìn về phía cửa, tiếp tục nhìn lại bản thân mình, quần áo không chỉnh tề, bị Tần Nghị Hằng đè chặt trên giường, bộ dạng này, cần bao nhiêu khó coi có bấy nhiêu khó coi, cần bao nhiêu mờ ám có bấy nhiêu mờ ám.
Tô Mộc Vũ theo bản năng mở miệng, muốn giải thích rõ ràng với Phong Kính: “Tôi…”
Nhưng mà Tô Mộc Tình không để ý tới chính mình đang mang thai thét to: “Tô Mộc Vũ, hôm nay tôi và Nghị Hằng kết hôn, chị dựa vào cái gì mà quyến rũ chồng tôi?”
Nhưng cô ta còn chưa vung tay đến chỗ Tô Mộc Vũ, Phong Kính đã bắt được cánh tay cô ta, đẩy mạnh sang một bên “Chớ khóc lóc om sòm trước mặt tôi, tôi ghét cái bộ dạng này của cô”
Nhìn thấy Tô Mộc Tình lảo đảo, mấy lão già hoảng hốt chạy đến đỡ, bảo vệ lấy cháu đích tôn quý giá của mình.
Phong Kính một tay nắm lấy áo Tần Nghị Hằng kéo mạnh ra, ôm chặt lấy Tô Mộc Vũ vào ngực.
Sắc mặt hắn như khối băng, nhẹ nhàng xoay người, nhìn thẳng vào gương mặt Tô Mộc Tình, nhếch miệng nói: “Còn có, nói đến quyến rũ, cô mới là cao thủ , đừng có ở chỗ này làm bộ làm tịch! Cô nhìn chồng của cô xem, lúc nãy thiếu chút nữa ngã, đứa con trong bụng gặp nguy hiểm, hắn cũng không vội vàng đỡ lấy cô. Tôi thật tâm chúc cô có một đêm tân hôn vui vẻ”
Mẹ Phong Kính là do kẻ thứ ba hại chết, vừa nhìn thấy Tô Mộc Tình, hắn ngăn không được sự chán ghét.
Khi nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng xen lẫn sự ác độc của Phong Kính, sắc mặt Tô Mộc Tình trắng bệch, toàn thân đều phát run, co rút. Cô ta không chỉ sợ ánh mắt của hắn, mà còn sợ hãi trong lời hắn nói, sự sợ hãi đó bao phủ toàn thân, tựa hồ ám chỉ rằng: cô ta cả đời cũng sẽ không được hạnh phúc.
Tô Mộc Tình hốt hoảng: “Nghị Hằng… Nghị Hằng, anh đến đây ôm em đi, mau ôm em đi…” Tô Mộc Tình bất lực vươn tay, khóc lóc. Tần Nghị Hằng do dự, nhưng vẫn đưa tay ôm lấy cô ta.
Phong Kính cười lạnh, nắm chặt tay Tô Mộc Vũ, nói: “Chúng ta đi thôi!”
Bà Tần ngăn trước cửa, lạnh lùng nói: “Đợi đã! Các ngươi phá rối một hồi lại muốn đi dễ dàng như vậy sao? Tần gia chúng tôi không dễ bị bắt nạt như vậy, muốn đến thì đến mà muốn đi thì đi”
Bà ta thật sự tức giận, vốn bị mười vạn kia sỉ nhục đã không nói, tiếp tục phá rối một trận như thế, phá buổi lễ kết hôn của con trai bà, đã thế còn muốn chạy, không dễ dàng như vậy!
Nói xong, bà ta liền kêu bảo vệ chế trụ Phong Kính cùng Tô Mộc Vũ.
Nhưng mà ánh mắt lạnh lùng của Phong Kính đảo qua, toàn bộ nhóm bảo vệ không dám động đậy. Phong Kính thấy thật buồn cười, hắn khẽ cười lạnh một tiếng, đôi mắt lạnh lẽo đánh thẳng đến người bà Tần, đuôi lông mày hơi nhíu: “Ngăn cảm tôi? Hình như các người còn chưa hiểu rõ thân phận của mình là gì!”
Nói xong, hắn bấm điện thoại, trong vòng năm phút, Cầu Văn Dĩ dẫn theo một nhóm người đến, cả đại sảnh đều bị kinh động, hiếu kỳ vây lại liền bị Tống Quyền ngăn lại, không cho phép đến gần trong vòng ba mươi thước.
“Thiếu gia, xin phân phó”
Cầu Văn Dĩ vừa tiến đến đã bị Khúc Quế Âm nhận ra, có phải hay không chính là cái người ngăn bà trước cổng trường của Tô Mộc Vũ? Bà ta sợ tới mức mặt mũi trắng bệch. Cầu Văn Dĩ đã đi lính hơn mười năm, từ mười năm trước đồng thời cũng là cận vệ của Phong Kính.
Phong Kính nhẹ nhàng hất cằm: “Hai người này muốn mời tôi đi uống trà, thế nhưng bây giờ tôi không rảnh, chú ở lại thay tôi đi. Nhớ, uống cho xong chén trà này, phải uống cho hết trà, không được chừa lại cặn cho tôi”. Nói xong, hắn nắm tay Tô Mộc Vũ, quang minh chính đại rời khỏi buổi hôn lễ hỗn loạn này.
Cầu Văn Dĩ nghe thấy, lập tức đáp: “Tuân lệnh, thiếu gia!”
Cầu Văn Dĩ nhìn một vòng những người có mặt trong phòng, thật cảm thấy những người này không biết tự lượng sức mình. Hắn khẽ rít một hơi thuốc, chậm chạp nói: “Nói đi, khi nào thì bắt đầu uống? Tôi cũng không thích chờ đợi đâu”. Một người từng đi lính, trên người luôn có sát khí, không hề giống với người thường chút nào.
Chân bà Tần muốn mềm nhũn nhưng vẫn phô trương thanh thế, nói: “Các người… các người là ai? Còn không nhanh cút đi, bọn tôi nhiều người như vậy, tôi không sợ các người, tôi phải báo cảnh sát”
Cầu Văn Dĩ buồn cười, búng đầu thuốc lá rơi trên mặt đất, sau đó dùng mũi giày da nghiền nát, nói: “Báo cảnh sát? Biết thiếu gia nhà tôi là ai không? Từng nghe đến hai chữ Phong Khải chưa? Thiếu gia nhà tôi là cháu đích tôn nhà Phong gia. Báo cảnh sát, các người thật muốn chết sớm hơn một chút sao?”
Vừa nghe đến ba chữ kia, sắc mặt mọi người đều trắng bệch.
Cái gì? Người đàn ông họ Phong kia, không ngờ lại là con trai Phong Triệu, cháu đích tôn Phong Khải.
Hai cái tên này, chỉ cần là người còn tỉnh táo, chưa từng có người nào chưa nghe qua. Hai nhân vật lớn như vậy, đối với những người tầm thường mà nói, chỉ có thể nhìn thấy qua tivi.
Ai ngờ, người đàn ông của Tô Mộc Vũ lại là con trai trưởng của Phong Triệu, cháu đích tôn của Phong Khải!
Trong lúc nhất thời, biểu tình trên mặt bọn họ đều chuyển màu một cách nhanh chóng.
Buổi hôn lễ này, ngay lúc Cầu Văn Dĩ dẫn người tiến vào, người bên ngoài còn không biết thân phận của những người này, chỉ cảm thấy hôn lễ có một loại áp lực khiến họ không nói nên lời.
Tần Nghị Hằng cùng Tô Mộc Tình lại càng không yên, từ lúc diễn ra hôn lễ, đều không hề yên lòng. Từng tiết mục hôn lễ đều nhiều lần thất thần, cuối cùng cũng nhờ người điều khiển chương trình dàn xếp cũng qua.
Trên mặt hai người đều không hẹn mà cùng xuất hiện biểu tình hối hận…
____________
Bước ra khỏi khách sạn, Tô Mộc Vũ nhịn không được giữ chặt cánh tay Phong Kính, lập tức giải thích: “Tôi lúc nãy không cùng với hắn…”
Đầu ngón tay của hắn nhẹ nhàng chạm lên môi cô: “Hư, không cần phải nói, tôi biết”. Thanh âm của hắn như dòng nước ấm chảy vào lòng cô, khiến tâm tình hoảng hốt lúc nãy dần dần bình ổn lại.
Tô Mộc Vũ nhếch khóe miệng, cúi đầu nói: “Hôm nay tôi thể hiện như thế nào?”. Lông mi run rẩy, như một cánh bướm tung bay trên nhiều áp lực.
Phong Kính dừng lại, nâng mặt cô lên, trán kề trán, thanh âm nhẹ nhàng như một cơn gió thoáng qua đám mây “Nha đầu, hôm nay em biểu hiện tốt lắm, thật sự rất tốt”
Tô Mộc Vũ mờ mịt ngẩng đầu: “Thật sao?”. Cô thoáng cười: “Thật tốt quá!”
Nhưng đôi mắt trong suốt lại chất chứa một tầng chất lỏng, giống như con sông quay cuồng, lại liều mạng đè nén, không cho phép chúng trào ra.
Phong Kính ôn nhu ôm lấy cô, dùng cằm nhẹ nhàng cọ cọ vào đỉnh đầu cô, không tiếng động nhưng vẫn an ủi cùng ủng hộ.
Tô Mộc Vũ giật mình trong chốc lát, rốt cục nhịn không được, nằm trong ngực hắn, gắt gao níu kéo quần áo hắn, không tiếng động nấc lên.
Sau lưng, một vài đứa nhỏ thả chùm bóng bay, bay cao lên trời. Có đứa còn vui vẻ kêu lên, cũng có những người mẹ mắng yêu, cùng với giai điệu nhạc không lời vờn quanh trong không khí.
Mà dưới khung cảnh ấy, Tô Mộc Vũ ôm chặt lấy người đàn ông trước mắt, thỏa mãn khóc lớn.
Nước mắt này không phải vì người đàn ông kia, mà là vì thời gian năm năm của cô, mà hôm nay hoàn toàn kết thúc, từ nay về sau, không còn liên quan, vĩnh viễn như làn bụi lặn nơi đáy biển.