Tô Mộc Tình mang thai giống như một quả bom nổ tung trong cục diện vốn dĩ vừa yên ổn
Bà Tầnvô cùng hài lòng, cái gì cũng không để Tô Mộc Tình động tay, xem cô ta như Phật sống. Bên Tô gia cũng mừng như điên, lần này có cháu ngoại bảo bối, càng dễ dàng bám víu lấy Tần gia.
Tô Mộc Tình nói bóng nói gió ám chỉ chuyện kết hôn với bà Tần, cái gì mà danh phận của cô ra sao cũng không sao cả nhưng không thể để cháu đích tôn của Tần gia không thể chịu uất ức
Bà Tần làm sao không hiểu ý của cô ta, có cháu nội rồi cũng không thèm quan tâm ý đồ của cô ta, trực tiếp thu xếp chuyện kết hôn.
Trái lại, Tần Nghị Hằng sau khi cao hứng lại đột nhiên chần chừ, dường như có chút do dự.
Tô Mộc Tình nhìn ra sự do dự trong mắt hắn, nhu thuận nói: “Anh rể, chuyện kết hôn em đều nghe anh. Em cái gì cũng không cần, chỉ cần anh yêu em là đủ rồi”
Thế nhưng khi ăn cơm, Tô Mộc Tình ăn rất ít.
Bà Tần làm sao chịu, cô ta ăn cũng không phải cho chính mình, mà là ăn luôn phần cháu nội đích tôn của Tần gia. Bà Tần vỗ bàn, trực tiếp quyết định hai người tháng sau sẽ kết hôn.
Chuyện tới như thế, Tần Nghị Hằng cũng đành đáp ứng. Tô Mộc Tình thẹn thùng cúi đầu, trong mắt xẹt qua một tia tinh quang.
Cuối tuần này.
Tô Mộc Vũ bắt đầu tìm kiếm cảm xúc cho tác phẩm gốm sứ. Phong Kính hiếm khi ở nhà, nằm trên ghế đọc sách. Trong nhà, cũng chỉ cách tiếng đồng hồ tích tắc cùng âm thanh lật sách của Phong Kính.
Tô Mộc Vũ nhẹ nhàng nặn đất sét, nhờ sự trợ giúp của đĩa quay, cẩn thận nặn thành hình một cái bát.
Lông mi dài dưới ánh mặt trời run nhẹ, ánh nắng như nhuộm chúng thành một màu vàng ấm áp. Đôi môi hồng hồng khẽ mở, khóe môi còn chứa một chút mỉm cười, dường như lúc này sự mệt mỏi trong suốt thời gian qua đều tan biến hết
Cả người tỏa ra hào quang, vài giọt mồ hôi trên trán thậm chí càng tô điểm lên vẻ đẹp của cô lúc này.
Ánh mắt Phong Kính tình cờ nhìn cô, rất lâu mới rời đi.
Đột nhiên, một bàn tay ôm lấy người Tô Mộc Vũ khiến tay cô run lên, chiếc bát trong tay suýt nữa rơi xuống đất. Ánh mắt cô nhìn vào đôi con ngươi đen láy trước mặt.
Chủ nhân đôi ngươi hơi cau mày, hỏi: “Vì sao không nói cho tôi?”
Tô Mộc Vũ kinh ngạc chớp mắt.
Con ngươi Phong Kính lại xuất hiện tia rét lạnh “Chuyện bức ảnh”. Nếu không phải hiệu trưởng trường báo cho hắn thì chỉ sợ hắn sẽ chẳng hay biết gì.
Càng làm cho hắn chú ý chính là ngay cả Tiền Phong cũng biết, thế mà cô ta lại giấu hắn. Rõ ràng là người của mình nhưng lại khiến cho hắn có cảm giác giống như người xa lạ, qua mặt, nặng nề,…
Tô Mộc Vũ bình thản nói với vẻ cung kính: “Thật xin lỗi Phong tiên sinh, tôi nghĩ nó không quan trọng nên không có nói, lần sau tôi sẽ báo với ngài”
Lại là kiểu ăn nói đó!
Phong Kinh quả thật muốn nổ tung. Chưa có người phụ nữ nào dám thách thức sự kiên nhẫn của hắn nhiều lần như cô.
Giữ chặt người cô, kéo cô nhích lại gần mình, dường như là mặt kề mặt. Khóe miệng Phong Kính nhếch lên, cười lạnh nói: “Tô Mộc Vũ, tôi thật muốn xem cô muốn ngang bướng đến lúc nào. Cô sẽ phải cúi đầu trước tôi, rất nhanh!”
Việc này quả thật sẽ tới rất nhanh.
Chuông cửa nhất thời vang lên, Tô Mộc Vũ vội vàng thoát khỏi hắn chạy ra mở cửa.
Vừa rồi hai mắt đối nhau, khoảng cách giữa hai người chưa đến năm centimet, khuôn mặt của hắn hiện ra rõ ràng trước mắt cô, mỗi một đường nét đều rõ như vậy, khóe miệng tà tà cười khiến cô dường như không thể khống chế tim mình đập nhanh.
Quả nhiên, ở trước mặt hắn, cô vẫn rất nhỏ bé.
Cửa vừa mở ra.
Toàn bộ suy nghĩ của Tô Mộc Vũ bị cắt đứt
Cô hoàn toàn không nghĩ tới sẽ là hai người này đứng trước cửa.
Tô Mộc Tình cùng Tần Nghị Hằng. Mà trong tay bọn họ là… thiệp cưới.