Một điệu múa Latin, tiết tấu tươi sáng
hoạt bát. Có người nói Latin là điệu nhảy chứa đầy ma thuật của tình
yêu. Mà Rumba chính là tinh túy cùng linh hồn của Latin.
Đặc điểm của nó là vừa phải lãng mạn, kỹ thuật nhảy mê người, vừa phải gợi cảm nhiệt tình. Nhịp chân uyển chuyển vừa có yêu, lại vừa có triền miên, thân thể cùng tư thế mềm mại đáng yêu, cước bộ thướt tha khiêu khích như gần như xa. Đó
chính là lời biểu đạt của nam nữ về tình yêu thông qua điệu nhảy.
Nhưng điệu nhảy của Kiều Na cùng Phương Thiệu Hoa lại như trình diễn một màn chọi trâu.
Thân thể hai người kề nhau, gần như là
có thể cảm nhận được nhiệt độ thân thể của đối phương. Lòng bàn tay kề
lòng bàn tay, hơi thở quấn lấy hơi thở, bước nhảu kế tiếp bước nhảy,
từng động tác không có một giây ngừng nghỉ.
Hai người nhảy múa, quả thật mà múa đến nhiệt huyết sôi trào (1).
(1) “Nhiệt huyết sôi trào”: Máu nóng nổi lên
Mồ hôi mỏng xuất hiện trên trán, nhịp
thở của Kiều Na thêm nhanh, hơi thở của Phương Thiệu Hoa cũng khẽ hiện
bên tai cô, thanh âm vốn dĩ trầm thấp do vậy lại càng mang vẻ gợi cảm
của nam giới: “Sao rồi? Chịu được được không?”
Kiều Na kiềm nén tiếng thở gấp, hừ một
tiếng trả lời: “Phương thiếu thấy sao?” Cùng với điệu nhạc cuối cùng, cô chợt buông tay ra, đầu ngón chân điểm nhẹ luân phiên xoay tròn, cánh
tay trắng nõn như cánh bướm tung bay giữa khung trời.
Khóe miệng Phương Thiệu Hoa nhếch lên,
mũi chân nhanh chóng đuổi theo. Mỗi lần hắn sắp đuổi kịp thì Kiều Na lại càng xoay tròn lui về phía sau. Hai kẻ anh tới tôi lui, như truy đuổi
lẫn nhau.
Ngay khoảnh khắc Kiều Na lại lui về phía sau, đầu ngón chân của Phương Thiệu Hoa chợt xoay tròn, tiến về phía
trước, cánh tay lớn vươn ra ôm lấy vòng eo Kiều Na, hoàn toàn chặn đứng
đường lui của cô.
Đuôi lông mày của Phương Thiệu Hoa như
mỉm cười, ý bảo lần này xem cô trốn như thế nào. Nhưng trong tích tắc
đấy, Kiều Na chợt cúi người xuống.
Vòng eo của cô tựa vào cánh tay cố chấp
mạnh mẽ của Phương Thiệu Hoa, hai cánh tay xinh đẹp rộng mở, một chân rủ xuống tự nhiên nhưng ngay lập tức đã nâng lên, đầu gối mượt mà gần như
chạm vào yết hầu Phương Thiệu Hoa.
Nốt nhạc cuối cùng chấm dứt, đuôi mắt Kiều Na nhếch lên khiêu khích.
Toàn hội trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, điệu nhảy này có thể nói là phấn khích tuyệt vời.
Kiều Na dùng lực cánh tay hắn để đứng
dậy, nhưng lòng bàn tay Phương Thiệu Hoa vừa động đã dán trên lưng cô.
Hắn nói nhỏ bên tai cô: “Kiều Na, còn muốn giấu diếm tôi bao lâu nữa?
Cha đứa bé rốt cuộc là ai?”
Tư thế như vậy khiến những người đứng
xem bên ngoài tin rằng đây là cặp tình nhân đang thân mật nói nhỏ với
nhau. Không một ai biết, bọn họ đang chuẩn bị tư thế cho một cuộc chiến
khác.
Đôi môi môi đỏ mọng của Kiều Na nhếch
lên, nói: “Tôi nhớ hình như vấn đề này thuộc loại riêng tư cá nhân,
Phương thiếu chẳng lẽ là muốn ‘ nghiêm hình bức cung’ sao?”
Phương Thiệu Hoa ôm eo cô càng chặt thêm ba phần, ánh mắt thâm trầm nhìn chăm chú như muốn tháo xuống khuôn mặt
hoàn mỹ kia “Cô nghĩ rằng chút kỹ xảo cỏn con đó có thể lừa gạt được tôi sao? Bệnh viện đã báo cho tôi, cô chỉ mang thai được hơn hai tháng”
Ánh mắt Kiều Na vẫn chứa ý cười, ý cười không giảm mà lại càng tăng “Thì thế nào?”
Bốn mắt nhìn nhau, dường như đang so xem ai nhìn lâu nhất sẽ thắng.
Càng ngày càng nhiều ánh mắt xung quanh
nhìn họ. Phương Thiệu Hoa buông lỏng cánh tay đang ôm eo, nhanh chóng
nắm lấy tay cô kéo ra ngoài, mặc kệ những ánh mắt của mọi người xung
quanh.
Kiều Na hắng giọng: “Phương thiếu à, xin để ý lễ giáo dùm tôi”
Phương Thiệu Hoa hừ một tiếng, đáp: “Lễ giáo? Nơi này không có bao nhiêu người khiến tôi phải chú ý đến lễ
giáo” Giọng điệu cao ngạo, tựa hồ như vốn dĩ không đem bất cứ kẻ nào đặt vào mắt.
Kiều Na muốn thoát khỏi tay hắn, nhưng
lần này Phương Thiệu Hoa tuyệt đối không buông tha dễ dàng như vậy. Hắn vươn tay đặt ngang gáy cô, ngay lập tức ôm ngang người cô lên không.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người ma ôm Kiều Na rời khỏi buổi tiệc.
Kiều Na quả thật muốn học chút công phu
mèo cào của Chu Hiểu Đồng, một cái tát ném lên trên mặt hắn, nhưng cô
lại sợ gây thêm tiếng xấu cho mình. Chết tiệt! Tên đàn ông chết tiệt!
Phương Thiệu Hoa không quan tâm đến ánh mắt phẫn nộ của cô, mở cửa xe nhét cô vào ghế ngồi phía sau, sau đó
cũng tự mình leo vào đè Kiều Na phía dưới.
Không gian bên trong xe không coi là nhỏ, nhưng ghế sau chứa hai người vẫn có vẻ chật.
Thân thể hai người dường như là kề sát
vào nhau, cánh tay quấn lấy. Trong bóng đêm, lồng ngực Phương Thiệu Hoa không ngừng phập phồng, ánh mắt sắc bén như dã thú nhìn cô, dướng như
muốn một ngụm nhét cô vào bụng mình.
Kiều Na không hài lòng với tư thế lúc
này của hai người, hừ lạnh một tiếng, nói: “Phương thiếu, chẳng lẽ anh
lại cảm thấy hứng thú với một phụ nữ mang thai như tôi sao?”
Phương Thiệu Hoa ghét nhất vẻ mặt này
của cô, nụ cười mị hoặc này đẹp thì có đẹp, nhưng nó như chiếc mặt nạ
khiến cho người ta đoán không ra suy nghĩ trong lòng cô, khiến cho người ta muốn lột chiếc mặt nạ kia, nhìn xem phía sau gương mặt luôn mang vẻ
kiêu ngạo là thứ gì.
Hai tay của hắn nắm lấy cần cổ mảnh
khảnh của cô, đè hai cánh tay của cô sang hai bên. Đầu hắn cúi xuống cắn môi cô, nụ hôn mang theo tức giận chà đạp đôi môi đỏ mềm mại kia, nếm
hết vị son trên đó, sau đó cạy mở hàm răng cô, một lần xâm lược nuốt
sạch toàn bộ hơi thở.
Nụ hôn kịch liệt giống như là muốn làm
thịt cô. Kiều Na kịch liệt thở gấp, nhiều lần muốn chạy trốn lại bị hắn
bắt trở về. Phương Thiệu Hoa tỉ mỉ thưởng thức vị ngọt của cô, người phụ nữ này như một đóa hoa anh túc, nếm qua một lần luôn không thể nào quên được hương vị ngọt ngào đó.
Suốt hai tháng, không có lúc nào là hắn không nhớ tới hương vị trên người cô.
Lúc bàn tay hắn luồn vào làn váy xoa nắn bờ hông mẫn cảm, cả người Kiều Na run lên, dùng sức cắn chặt răng. Nhân lúc Phương Thiệu Hoa buông lỏng, Kiều Na thừa dịp rút một tay bị giữ
chặt hung hăng tát lên mặt hắn.
“Phương Thiệu Hoa, tôi đã nói rồi. Tôi
không phải là đồ chơi của anh!” Kiều Na nổi giận. Đã rất nhiều năm, chưa có người nào dám làm như vậy với cô. Đôi mắt trừng lớn vì tực giận cùng với bờ môi bị hôn sưng đỏ càng khiến cho khuôn mặt cô thêm phần diễm
lệ.
Phương Thiệu Hoa nâng tay ngăn cản bàn
tay cô, khẽ cười một tiếng “Kiều Na, rốt cuộc thì cô cũng không nhịn
được rồi phải không?”
Phương Thiệu Hoa nheo mắt, quả thật muốn cắn người phụ nữ ‘khẩu thị tâm phi’ (1) này một cái “Nếu cha đứa bé không phải là tôi, thì tại sao cô phải gạt tôi, bảo rằng cô mang thai đã ba tháng?”
Kiều Na biết không thể tiếp tục giấu
diếm được nữa, cũng không cần phải tiếp tục tìm cách giấu diếm. Cô cười
lạnh một tiếng, nói: “Thì sao? Anh nghĩ anh là gì của tôi? Anh chỉ là
người đã cống hiến một con tinh trùng, góp phần hình thành đứa bé trong
bụng tôi. Tinh trùng của anh vẫn còn nhiều mà, chỉ cần góp cho mấy cô
gái của anh, mỗi người một vài con thì cũng có khác gì tôi đâu?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT