Lúc Phong Kính trở lại, cả người chật vật không chịu nổi, trên mặt không che dấu được vẻ mỏi mệt. Hắn tìm kiếm bốn tiếng liên tục, ca nô cũng đã hết xăng.

Tô Mộc Vũ run rẩy chạy tới nắm tay hắn, hỏi: “… Nữu Nữu đâu?”

Phong Kính ôm chặt lấy Tô Mộc Vũ ngăn cho cô không khống chế được chính mình “Anh xin lỗi… Anh không tìm được con bé…”

Tô Mộc Vũ chấn động, xụi lơ. Cô liều mạng đẩy Phong Kính ra, giọng khản đặc hét lớn: “Anh buông em ra, em tự mình đi tìm! Nữu Nữu đang kêu em, em nghe thấy tiếng con bé! Anh mau buông em ra!”

Cô cắn vai Phong Kính, hắn nhịn đau, dấu răng cắm sâu vào da thịt hắn, máu rướm ra.

Tiền Phong cùng Chu Hiểu Đồng giữ chặt Tô Mộc Vũ, khuyên can: “Mộc Vũ, chị bình tĩnh! Nữu Nữu cũng là con gái của Phong Kính, anh ấy nhất định sẽ không buông tay, chị phải tin tưởng anh ấy!”

Tô Mộc Vũ loạng choạng, lúc này mới nhả bả vai Phong Kính ra. Nhìn thấy vết thương của hắn đầy máu, nước mắt cô tự động rơi xuống, cả người đều run rẩy: “Em xin lỗi, em…”

Cô không phải không biết Phong Kính rất mệt mỏi, chỉ là lòng cô rất đau. Nữu Nữu là một miếng thịt trên người cô, làm sao cô có thể không đau cho được?

Phong Kính hiểu rõ tâm tình của cô bây giờ, cũng tương tự như tâm tình giờ phút này của hắn “Mộc Vũ, em đừng như vậy. Anh có gặp một chiếc du thuyền, trên thuyền người ta có nói đã từng gặp một đứa nhỏ giống như Nữu Nữu. Chắc là con bé đã được cứu rồi, chúng ta rời khỏi nơi nguy hiểm này trước đã, anh thề, anh nhất định sẽ đem Nữu Nữu trở về cho em!”

Tô Mộc Vũ tựa vào trong lòng ngực của hắn, hai tay giữ chặt quần áo hắn. Giờ phút này, hắn là điểm tựa duy nhất trong lòng cô.

Phía xa truyền đến thanh âm còi hú bén nhọn, tiếng còi hú cảnh báo cắt qua bầu trời đêm trên đỉnh đồi của hòn đảo Laguna. Đèn pha từ xa quét qua, vòng quanh mấy vòng trong bóng đêm, dừng trên bãi đá ngầm. Một vài chiếc thuyền cứu hộ đang đến, mọi người trên đồi đều hú hét ầm ĩ kêu gọi.

Thủ đô Male của quần đảo Maldives nhận được tin có sóng thần, lập tức cử thuyền bè đến cứu trợ.

Sau khi sóng điện thoại có tín hiệu trở lại, Phong Kính đầu tiên liền liên hệ với bạn bè gần đây tìm kiếm Nữu Nữu. Nhạc Nhạc vì hoảng sợ mà phát sốt, Tô Mộc Vũ phải chăm sóc thằng bé. Nữu Nữu đã mất tích, cô không thể để cho Nhạc Nhạc lại xảy ra chuyện.

Tìm kiếm suốt ba ngày.

Trong vòng ba ngày này Phong Kính cùng Tô Mộc Vũ chưa từng nghỉ ngơi, tinh thần lúc nào cũng căng thẳng, không dám một phút buông lỏng. Bọn họ lúc nào cũng chờ đợi tin tức của Nữu Nữu.

Ngày thứ ba, tất cả mọi người đều mệt mỏi. Hai mắt Phong Kính đỏ ngầu, Tô Mộc vũ gầy đi một vòng. Ngay lúc mọi người gần như tuyệt vọng thì có một người lạ đến xin gặp mặt.

Người nọ khoảng bốn mươi tuổi mặc một chiếc áo bào trắng, một tay đặt trước ngực, dùng tiếng Trung không chút lưu loát nói: “Xin hỏi, đây là nơi ở của Phong thiếu gia và Phong thiếu phu nhân sao?”

Phong Kính ngạc nhiên nhìn người đàn ông ăn vận kỳ lạ, có lẽ là tầm bốn mươi tuổi. Cả người áo trắng chỉnh tề, bên trên đính những chiếc cúc áo màu vàng, xem ra giống như là người trên những hòn đảo phụ cận.

“Xin hỏi anh tìm chúng tôi có chuyện gì sao?”

Người nọ giống như đã tìm kiếm lâu rồi, rốt cuộc cũng thở ra một hơi, tiếp tục dùng tiếng Trung bập bẹ nói: “Tôi là Tác Tư, thái tử phi của đảo quốc chúng tôi cho mời các vị”

Thái tử phi?

Cả đám người Phong Kính đều sững sờ. Cái gì mà thái tử phi? Không phải chỉ xuất hiện trong phim truyền hình cùng các tiểu thuyết gì đó sao?

Chẳng lẽ… người này thật xuyên không tới?

Trên mặt Tác Tư xuất hiện một nụ cười. Ông ta vươn tay mời, những thanh niên áo trắng phía sau lập tức tách ra hai bên.

Bọn họ lúc đặt chân từ du thuyền xuống hòn đảo này vẫn còn chưa hết kinh ngạc. Hỏi ra mới biết, đây là một đảo quốc có mấy ngàn năm lịch sử, vẫn còn duy trì chế độ quân chủ lập hiến, mà Tác Tư lại chính là thừa tướng của đảo quốc.

Bước trên tấm thảm đỏ, tiến vào tòa cung điện màu trắng tráng lệ, hai bên đều có bảo vệ đứng nghiêm trang. Thảm đỏ trãi dài, đột nhiên một cô bé mặc một chiếc váy ngắn đeo đầy trang sức cồng kềnh kích động bổ nhào vào trong lòng Tô Mộc Vũ.

“Ma ma!”

Tô Mộc Vũ nhìn thấy Nữu Nữu như biến thành một người khác trong lòng mình, kinh ngạc: “Nữu Nữu, làm sao con lại ăn mặc thành như thế này?”

Một cậu thiếu niên tầm mười tuổi mặc một trang phục màu vàng hoa lệ đi tới, hai tay vòng sau lưng, khuôn mặt nhỏ nhắn môi hồng răng trắng nhưng lại mang bộ mặt nghiêm trang không đúng với lứa tuổi của mình. Cậu ta nói: “Phụ thân, mẫu thân, xin buông thái tử phi của ta xuống”

Phong Kính híp mắt nhìn cậu thiếu niên trước mặt, dáng người thon dài, tuy rằng tuổi không lớn nhưng vẫn có thể nhìn thấy khí chất bất phàm trên người, chỉ là có chút ra vẻ ‘già trước tuổi’.

“Tôi là ba của con bé, tôi muốn đưa nó đi”

Thiếu niên có chút trầm mặc, sau đó nhẹ nhàng phất tay, lập tức bảo vệ hai bên vây lại.

Nữu Nữu lập tức chạy tới ôm lấy chân Phong Kính, nói: “Anh Trà Sâm rất tốt với con. Anh ấy cứu con đó, lúc đó con nắm được vòng cổ của anh ấy. Anh ấy nói, ai nắm lấy vòng cổ của anh ấy sẽ phải làm thái tử phi của anh ấy. Ngược lại anh ấy cho con rất nhiều đồ ăn ngon nha”

Nữu Nữu mở to đôi mắt tròn xoe long lanh, nói nhỏ vào tai Tô Mộc Vũ: “Ma ma, thái tử phi là cái gì vậy? Có giống như kẹo bơ đường không?” (1)

(1) “Thái tử phi” đọc giống như “kẹo bơ đường” - Tài zǐ fēi và tài fēi táng

Hiển nhiên, thanh âm của Nữu Nữu không đủ nhỏ, toàn bộ người ở chỗ này cũng nghe được. Chu Hiểu Đồng lại càng không nhịn được mà xì một tiếng bật cười.

Mặt thái tử Trà Sâm xanh mét. Thừa tướng Tác Tư bên cạnh đã không đành lòng là nghiêng đầu đi, dường như ông ta đã có thể nhìn thấy thảm cảnh tương lai của đảo quốc mình.

Trải qua mấy ngày hiệp thương, hai bên ước hẹn mười lăm năm. Nếu mười lăm năm sau Nữu Nữu còn nhớ rõ nơi này và nguyện ý gả cho thái tử Trà Sâm, mọi người sẽ đáp ứng hôn sự của hai đứa trẻ.

Về phần mười lăm năm sau, cậu thiếu niên này và Nữu Nữu đã trưởng thành, có xảy ra một mối tình siêu pham như thế nào thì…

______________________

Một ngày nào đó của mười lăm năm sau…

Một cô gái thích ăn vặt nào đó: “A!!! Cái khế ước này là thế nào? Em tự bán mình khi nào thế?”

Một anh chàng thái tử nào đó, khóe môi nhếch lên mang theo mị hoặc: “Em quên miếng bánh ngọt mười lăm năm trước sao? Đây là do em tự ký kết. Bảo bối, em không xong rồi, lấy cả đời của em trả cho miếng bánh ngọt của anh đi!”

Anh chàng thái tử kéo người, trực tiếp đóng gói mang đi.

Cô gái thích ăn vặt chảy xuống hai hàng nước mắt bi thương: “Không cần a… Em không muốn chỉ vì một miếng bánh ngọt mà tự bán mình đi. Ít nhất cũng phải một xe bánh ngọt chứ!!!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play