Gần đây phòng triển lãm đang mở rộng quảng bá, theo đề nghị của Chu Hiểu Đồng thì đặt một chiếc tivi lớn ngoài cổng, mỗi ngày đều lần lượt chiếu hình ảnh của những bản thiết kế mới nhất hấp dẫn khách hàng.
Mà hôm nay, một bàn thiết kế chiếc bàn ăn hiện đại khảm hình ảnh hai chú mèo, một chú có đôi mắt hoa đào cợt nhã còn một chú đang giận dữ trừng to mắt. Cũng có một hình ảnh chú mèo tức thì nóng giận đạp bay chú mèo đang cợt nhã nó. Lại càng có hình ảnh chú mèo cợt nhã cúi đầu hối lỗi, hai tay dâng hoa hồng cho chú mèo đang giận dữ.
Một bộ tranh khảm trên chiếc bàn ăn đáng yêu hấp dẫn không ít người đi đường, đám đông đứng dưới màn hình cười khúc khích.
Đó là bộ thiết kế Chu Hiểu Đồng đã vẽ chơi thật lâu trước kia, chú mèo với ánh mắt hoa đào là Tiền Phong, chú mèo bạo lực còn lại là chính cô. Sau đó đã bị cô ném vào đống giấy tờ, lại không nghĩ rằng hôm nay lại bị phát tán ra. Chu Hiểu Đồng cau mày hỏi: “Sao lại cho quảng cáo bộ thiết kế này?”
Đồng nghiệp phụ trách quảng bá nói: “A, là tìm được lúc dọn dẹp lại giấy tờ cũ, nhìn nó thật vui mắt lại hợp với giới trẻ nên lấy ra quảng bá thử. Sao? Không thể sao? Để mình lập tức gỡ xuống”
Chu Hiểu Đồng lặng đi một chút mới chậm rãi lắc đầu: “Khỏi đi… kệ nó”
Đã trở thành quá khứ thì để ý làm gì đây?
Cô mỉm cười, ánh mắt dừng lại thật lấu trên hình ảnh chú mèo có đôi mắt hoa đào đang cùi đầu lấy lòng.
Cô không biết, phía bên kia đường, lúc Tiền Phong nhìn thấy bộ thiết kế này, đôi mắt chứa ý cười nồng đậm, trong lòng giống như bị chân mèo cào cào
Hắn đột nhiên cảm thấy, có điều gì đó luôn không nghĩ ra, liền cứ như vậy mà thông suốt!
Đúng vậy, Chu Hiểu Đồng không xinh đẹp, bộ dạng kém, tính tình lại càng không tốt, ngay cả chính hắn lúc trước cũng không biết vì sao lại nhất thời xúc động mà nói chuyện thương yêu với Chu Hiểu Đồng, còn kéo dài đến tận hai năm. Thế nhưng, lúc ấy cũng có biết bao nhiêu người phụ nữ đi ngang qua, hắn vẫn không chọn bất cứ một ai khác, tại sao lại chọn duy nhất Chu Hiểu Đồng?
Rất nhiều chuyện đều do ông trời quyết định, giống nhưông ta bắt Phong Kính nhất định phải gặp Tô Mộc Vũ, cũng giống như Tiền Phong hắn phải gặp Chu Hiểu Đồng. Đừng có nhiều tại sao như thế được không? Hắn chỉ cần biết rằng, hắn vẫn thật sự không thể buông tay cô gái ngốc nghếch kia là được rồi, không phải sao?
Tiền Phong che mặt, cảm thấy lúc trước mình thật ngu ngốc.
Chu Hiểu Đồng đi theo ông chủ, vừa ra tới liền thấy Tiền Phong đang chờ ở cửa. Hắn không mang theo chiếc xe Porsche sang trọng mà là đứng tựa lưng lên đèn đường, mài tóc cắt tỉa hoàn hảo đến từng sợi tóc giờ đây lại có chút bề bộn dán lên trán, hơi che khuất đôi mắt hoa đào kia. Cả người dưới ráng chiều lại có loại cảm giác chán chường, làm cho lòng người mê muội.
Thấy Chu Hiểu Đồng đi ra, Tiền Phong lập tức gọi: “Hiểu Đồng”
Bước chân của Chu Hiểu Đồng có chút dừng lại, nhưng vẫn đi về phía trước.
Tiền Phong bước nhanh đến, một phát bắt được cánh tay Chu Hiểu Đồng, nói: “Hiểu Đồng, chúng ta nói chuyện một chút”
Chu Hiểu Đồng nhìn cánh tay bị nắm chặt của mình, khẽ nhíu mày “Tôi và anh không còn chuyện gì để nói. Xin lỗi, tôi còn có việc.”
Thật ra lúc này, Tiền Phong hắn hận không thể biến cô trở lại thành Chu Hiểu Đồng trước kia, tức giận liền vung nắm đấm, không vừa lòng sẽ trực tiếp nói thẳng, mà không phải bộ dạng lúc này, giống như một cây hoa, cho dù hắn có như thế nào thì cũng không thể tìm thấy nắm đấm đó nữa
Trong đôi mắt hoa đào luôn sáng lạn của Tiền Phong lộ ra vài phần cẩn thận, hắn hỏi: “Hiểu Đồng, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa được không?”
Đây là lần đầu tiên hắn ăn nói khép nép cầu xin Chu Hiểu Đồng như thế. Trước kia Tiền Phong luôn kiêu ngạo, ngẩng cao đầu hưởng thụ ánh mắt ngưỡng mộ của tất cả mọi người. Đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt khổ sở đó trên mặt hắn.
Chu Hiểu Đồng nghiêng đầu nhìn hắn, khẽ cười, nói: “Kiểm sát trưởng Tiền, anh đang nói đùa sao? Là do anh lâu quá không ai nói chuyện nên muốn kiếm người để đùa giỡn nữa sao? Thật xin lỗi, tôi không phải là chén rượu của anh, anh nên đến quán bar tìm cũng không thiếu”
Nhưng trong lòng cô lại giống như bị kim châm, nhói.
Chu Hiểu Đồng nhấc chân tiếp tục đi lên phía trước lại bị Tiền Phong ôm chặt lấy. Hắn nói: “Chu Hiểu Đồng! Em không thể nói chuyện đàng hoàng với anh được sao?”, ánh mắt hắn có chút đỏ hoe.
Bị Tiền Phong ôm chặt, lồng ngực Chu Hiểu Đồng đập mạnh. Cô hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn ráng chiều rực rỡ “Được rồi, tôi sẽ hỏi anh hai câu. Sau khi chúng ta chia tay, anh có cùng người phụ nữ khác hôn nhau không?”
Tiền Phong mỉm cười, vòng tay có chút nới lỏng.
“Các người có leo lên giường ăn nằm với nhau không?” Lúc vấn đề thứ hai Chu Hiểu Đồng hỏi ra, cả người Tiền Phong đều cứng đờ, một câu cũng nói không nên lời.
Hắn không muốn lừa gạt Chu Hiểu Đồng, nhưng cũng không muốn nói thật.
Đôi mắt Chu Hiểu Đồng nháy nháy, nhẹ nhàng nhếch khóe miệng, nhẹ nhàng lại kiên quyết đẩy cánh tay Tiền Phong ra “Tôi cũng không còn gì để nói…”
Tốt lắm, nếu trong lòng thật sự có cô, làm sao vừa mới chia tay lại chạy theo người phụ nữ khác, đây gọi là tình cảm của hắn sao? Thật đúng là rẻ mạt.
Tiền Phong cầm chặt lấy tay cô, không chịu buông ra, đôi mắt hắn bây giờ đã đỏ hoe: “Chu Hiểu Đồng, em đối với anh thật không công bằng. Lúc ấy chẳng phải chúng ta đã chia tay rồi không phải sao?”
Hắn là đàn ông, thằng đàn ông nào mà không có dục vọng? Hắn không phải là thánh nhân! Huống chi lúc đó hắn đang phiền muộn muốn chết, hắn như phát điên muốn đi tìm người phụ nữ khác có thể mang Chu Hiểu Đồng trong đầu hắn đuổi đi, nhưng càng đuổi lại càng nhận ra bóng dáng Chu Hiểu Đồng không đuổi đi được.
Chu Hiểu Đồng cười, ý cười loan đầy đôi mắt “Tại sao Phong Kính có thể làm được vì chị Mộc Vũ mà anh lại không thể?”. Trước mắt cô bị che bởi một tầng hơi nước khiến cô không nhìn thấy rõ.
Đây là lời lúc trước Tiền Phong nói với cô, lúc đó hắn nói: Tôi sao có thể lấy tiêu chuẩn của Mộc Vũ để yêu cầu cô chứ? Cô vĩnh viễn không bao giờ với tới được!
Cô bây giờ trả lại cho hắn một câu: Vì sao Phong Kính có thể làm được vì chị Mộc Vũ mà anh không thể?
Chu Hiểu Đồng cảm thấy mình thật độc ác, ăn một trả một, thật đúng là thuận buồm xuôi gió
Nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của hắn, Chu Hiểu Đồng cười. Cô muốn hắn thấy đau nên cố ý làm hắn đau, bởi vì trái tim cô sớm bị hắn vặn vẹo áu tươi đầm đìa rồi.
Ngón tay Tiền Phong bấu chặt vai cô, bấu chặt đến nỗi muốn đâm sâu vào da thịt cô. Hắn nhẹ nhàng lắc đầu, đôi mắt hoa đào luôn cao ngạo lại ngăn bởi một tầng hơi nước: “Chu Hiểu Đồng, Chu Hiểu Đồng…”
Hắn cố chấp nhớ kỹ tên của cô, cứ tiếp tục như vậy, một chữ cũng không nói, cũng không để cô đi.
Bên kia, ông chủ có chút không kiên nhẫn nhìn đồng hồ, thúc giục: “Hiểu Đồng à, trễ lắm rồi đó”
Chu Hiểu Đồng gật gật đầu, tránh khỏi tay của hắn. Thế nhưng Tiền Phong vẫn giữ chặt, kéo cô vào lồng ngực hắn như là sợ một khi cô quay đi, hai người bọn họ thật sự sẽ hoàn toàn không còn chút quan hệ nào nữa.