Tô Mộc Vũ cùng Phong Kính nghe được tin liền chạy tới, nhìn thấy Chu Hiểu Đồng đang quỳ gối trước cửa phòng cấp cứu.

Không gào khóc mà chỉ yên lặng rơi lệ, điều đó càng khiến cho người ta lo lắng. Ánh mắt sững sờ, ngẩn người nhìn vào phòng cấp cứu, mắt chăm chăm vào thân thể người đang phủ vải trắng trên giường.

Tô Mộc Vũ ôm lấy cô, đau lòng nói: “Hiểu Đồng, em khóc đi, khóc sẽ thấy dễ chịu hơn”

Chu Hiểu Đồng ngẩng đầu, chết lặng hỏi: “Vì sao phải khóc? Mẹ của em còn khỏe mà, mẹ đang đợi em vào, mẹ nói, hôm nay sẽ hầm canh gà cho em, mẹ đã nói vậy đấy…”

Cô chậm rãi tránh né cái ôm của Tô Mộc Vũ, chạy vào, quỳ gối trước mặt mẹ của mình, liều mạng kéo tấm vải trắng lên, nói: “Các người dùng vải trắng che mẹ tôi làm gì đó? Mẹ không thích, các người mau lấy ra đi!”

Cô nhìn, tính luôn cả đầu thì mẹ cô chỉ cao hơn 1m50 một chút, sao lại có nhiều máu như thế? Cả mảnh vải lẫn chiếc giường đều ướt đẫm máu.

Cô nhào qua, xé nát tấm vải trắng, sau đó đánh thức mẹ dậy!

“Mẹ, mau dậy thôi, con là Hiểu Đồng, mẹ mau mở mắt ra nhìn con đi. Con là Hiểu Đồng đây, mẹ nhìn con một cái, nhìn một cái thôi được không?”

Chu Hiểu Đồng lắc mạnh cơ thể mẹ mình. Cô rất đau, trái tim như bị ai đó cắt thành từng lát nhỏ, máu đầm đìa, hóa thành khói. Mỗi một mạch máu đều bị xé rách, giãy dụa, toàn thân cô đau đớn.

Sao lại đau như vậy? Đau như vậy? Đau đến hận không thể hủy diệt toàn bộ thế giới, giết chết chính mình!

Bác sĩ cùng y tá không ngờ rằng cô sẽ làm như thế liền vội ngăn cản: “Cô gái, cô không thể làm như vậy…”. Y tá biết cô thương tâm quá độ nên cũng không nhẫn tâm ngăn cản bằng bạo lực.

Tô Mộc Vũ nhịn không được mà khóc lên, cô ấy giữ lấy cánh tay Chu Hiểu Đồng, thấp giọng nói: “Đừng như vậy, Hiểu Đồng, em mà cứ như vậy thì ba em phải làm sao bây giờ?”

Chu Hiểu Đồng ngẩn ra, cô mơ hồ nghe thấy ai đó nhắc đến ba liền cố gắng áp chế tiếng khóc.

Các y tá nhân cơ hội, đẩy băng ca đưa bà Chu đến phòng xác.

Chu Hiểu Đồng giật mình một cái, liền nhào đến: “Các người muốn làm cái gì? Các người buông mẹ tôi ra, không được chạm vào mẹ tôi, không cho phép chạm vào mẹ tôi!”

Tô Mộc Vũ ôm lấy cơ thể cô.

Chu Hiểu Đồng liều mạng giãy dụa, kêu gào, ông Chu cũng kéo con gái mình lại: “Con à, đừng như vậy, mẹ con rất thích người xinh đẹp, để bác sĩ xinh đẹp đưa mẹ con đi nhé?”

Toàn thân Chu Hiểu Đồng mềm nhũn, nặng nề ngã nhào lên mặt đất, nước mắt nhất thời tuôn trào như sông. Cô cố chấp vươn tay, vươn tay về phía mẹ mình giống như kẻ tù tội bị giam cầm….

Điều duy nhất loài người không thể chống lại là cái chết, bởi vì một khi đã chết sẽ không còn biết gì nữa. Chu Hiểu Đồng từng tưởng tượng, đến khi ba mẹ già rồi, cô phải làm sao đây? Nhưng cô lại nghĩ, còn lâu lắm, còn rất lâu, rất lâu.

Tóm lại, tuyệt đối không phải lúc này!

Thế nhưng ông trời cứ thích đùa giỡn, sáng nay mẹ còn bảo tối sẽ hầm canh gà cho cô. Canh gà của cô đâu? Đâu rồi?

Chu Hiểu Đồng chết lặng, đáy mắt đảo quanh tìm kiếm giống như muốn tìm khắp thế giới, cuối cùng cũng tìm thấy một cái bình giữ ấm đầy máu trong góc phòng.

Đó là…

Chu Hiểu Đồng mắc nghẹn, một mùi tanh từ trong cổ họng nhất thời phun ra ngoài.

____________________

Bà Chu đã ra đi như thế. Xế chiều hôm nay, bà mang theo bình giữ ấm, bảo muốn mang canh gà đến cho con gái.

Nhưng không ai nghĩ đến, chuyện này lại có thể xảy ra.

Tài xế gây chuyện muốn đền tiền, một phân tiền Chu Hiểu Đồng cũng không cần, cô cứ quỳ gối trước linh đường của mẹ ba ngày ba đêm, một giọt nước cũng không buồn uống, sắc mặt trắng bệch như một trang giấy, đôi mắt đầy tơ máu khiến ọi người sợ rằng cô cứ như vậy mà đi theo mẹ mình.

Ngày thứ ba, sau khi mẹ mình nhập liệm, cô không nói một tiếng, chỉ dập đầu chín cái, trán trầy trụa đầy máu, ai ngăn cản cũng không dừng. Cho đến khi Tiền Phong mặc âu phục màu đen chạy tới, dập đầu lạy ba cái trước mộ bà Chu, sau đó ôm cổ Chu Hiểu Đồng lôi đi.

Cho dù Chu Hiểu Đồng có đánh như thế nào, cắn như thế nào, thì hắn cũng không buông tay.

Chu Hiểu Đồng dùng hết lực, cô muốn hắn thả mình xuống, cô còn muốn đi theo mẹ, còn muốn chăm sóc ẹ, ở đây rất quạnh quẽ, một mình mẹ sẽ rất cô đơn.

Tiền Phong nhịn đau, đầu đầy mồ hôi lạnh nhưng vẫn vác cô lên xe, lái về nhà. Lúc đặt Chu Hiểu Đồng lên giường, trên miệng cô đều là máu, có máu của hắn và cũng có máu của chính cô không ngừng chảy ra trên khóe môi khô nứt.

Cô như một con búp bê ngồi đó, trên mặt là nước mắt chưa khô, không có một chút biểu cảm nào. Tiền Phong cầm khăn lông thấm nước, nhẹ nhàng lau đi vết máu trên mặt cô, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn như trắng bệch như sứ.

Trái tim Tiền Phong đau đến mức chịu không nổi, hắn ôm chặt lấy cơ thể gầy đến không thấy một miếng thịt của Chu Hiểu Đồng, nói: “Ngốc à, anh xin lỗi, anh đến trễ, anh đã đến trễ…”

Tiền Phong nhận được một vụ án, phải đến tỉnh điều tra, không ngờ giữa đường trở về thì bị sạt núi, đất đá chặn đường, một chút sóng điện thoại cũng không có. Khi hắn nhận được tin tức này, hắn cơ hồ là như bay trở về.

Chu Hiểu Đồng nhìn hắn, ánh mắt như một đứa trẻ không nhiễm một chút tạp trần. Đôi mắt vì khóc hết nước mắt mà có chút khô khốc, cứ nhìn hắn như thế, sau đó cô vươn đầu ngón tay, nhẹ nhàng phác hoạ lên khuôn mặt của hắn.

Thật ra, cô luôn rất tự ti, ở trước mặt hắn, cô luôn có một chút tự ti, bởi vì hoàn cảnh gia đình, bởi vì thân thế địa vị, bởi vì sự ưu tú của hắn, bởi vì tất cả của hắn… Che giấu sự thô lỗ của mình sâu tận đáy lòng, cô vẫn luôn có một chút tự ti.

Cô nghĩ rằng có thể tự dựa vào năng lực của mình là có thể ngang hàng cùng Tiền Phong. Cô muốn tự mình khiến mình đủ để xứng đáng với hắn.

Thế nhưng, đang lúc cô có thể có năng lực này thì cô mới phát hiện ra mình có bao nhiêu ngu xuẩn. Vì vậy, cô mất đi người quý giá nhất trên đời này, cũng không còn ý chí tiếp tục cố gắng nữa.

Chu Hiểu Đồng cười, sau đó thả tay ra, chỉ an tĩnh cười như thế. Một giọt nước mắt nóng nổi lăn xuống gò má.

Cô nói: “Tiền Phong, em rất mệt”

Đúng vậy, ba ngày ba đêm cô không ngủ, nếu là người bình thường đã sớm không chịu được rồi.

Tim Tiền Phong lập tức nhói đau, nước mắt thiếu chút nữa liền tuôn ra khỏi hốc mắt. Hắn ngẫng cao đầu, trừng to mắt, cúi đầu lại khôi phục như cũ.

Chu Hiểu Đồng như nói mơ: “Đừng gọi em”

Dứt lời, cô ngã xuống giường, ngủ, giống như là muốn ngủ một giấc vĩnh viễn.

Đừng gọi cô, trăm ngàn lần đừng gọi cô, để cho cô cứ ngủ như vậy cho đến chết đi, bởi vì chỉ có như vậy cô mới có thể gặp lại mẹ.

Mới trước đây, mẹ vẫn còn dịu dàng ôm lấy cô trên giường, hát ru cô ngủ…

Tiền Phong lau mặt, cũng trèo lên giường, từ phía sau ôm lấy Chu Hiểu Đồng, khẽ hôn lên nước mắt trên mặt cô.

Ngốc à, anh ngủ cùng em, đừng sợ, có anh ở ngay đây…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play