Phụ nữ tại sao lại trầm mê trong phú quý? Thật ra nếu các ngươi để cho họ quen thuộc trong các món hàng vỉa hè, cũng sẽ không có gì xảy ra. Thế nhưng một khi họ được tiếp xúc với phú quý, thậm chí là có thói quen với chúng thì những thứ hàng xa xỉ đó sẽ như thuốc phiện khiến họ mê muội, từ nay về sau không thể nào thoát ly khỏi.
Đối với mỗi người phụ nữ đều có một ước mơ xa xỉ riêng. Chu Hiểu Đồng nghĩ, đối với cô, Tiền Phong có lẽ chính là vật xa xỉ kia.
Thế nhưng, vật xa xỉ cũng có cái giá của nó, nếu không mua nổi thì nên sớm từ bỏ.
Trong nháy mắt gặp thoáng qua nhau, ngón tay Chu Hiểu Đồng rung động một chút, nhưng vẫn cố nắm chặt bàn tay không để ình hiện ra bất kỳ điều gì khác thường.
Hai người đã hoàn toàn chia tay rồi, không phải sao? Cho nên hắn có bạn gái mới cũng không có gì đáng trách.
Hai người đều là người trưởng thành rồi, trong tình yêu nam nữ, nếu chia tay liền thành người xa lạ, ai cũng không phiền đến ai.
Cho nên, Chu Hiểu Đồng, tại sao mày còn không xem chúng như chuyện đã từng?
Chu Hiểu Đồng nhếch khóe miệng, tiếp tục đi về phía trước. Liễu Huệ Thành nhìn cô, không nói chuyện, tiếp tục đưa cô vào phòng nghỉ ngơi.
Cô cũng không nhận ra, khi cả hai đi vào phòng nghỉ thì thân ảnh Tiền Phong quay đầu lại đuổi theo.
Cửa, đóng lại.
Tiền Phong nhìn hai thân ảnh đi bên nhau, nhìn cửa đóng lại, khóe miệng tự nhếch cười giễu, sau đó hắn xoay người rời đi.
Tiền Phong, mày thật xứng với cái danh Tiền thần kinh, không thấy người ta bây giờ đang rất tốt sao? Đâu có ăn không ngon ngủ không yên như mày nghĩ. Người ta đã tìm tới người đàn ông mới nhanh như vậy, còn cùng nhau tiến vào phòng nghỉ. Mày nghĩ mày là ai, còn là “của ngon vật lạ” của người ta hay sao?
Tiền Phong, mày chính là một thằng đần độn!
Tiền Phong tự giễu, rời khỏi nhà hàng. Đông Phương Uyển Nhi mang đôi giày cao ngót màu hồng nhạt tiến lại, muốn kéo cổ tay của hắn liền bị Tiền Phong đẩy ra.
Tiền Phong lái chiếc Porsche màu lam như bay trên đường, điên cuồng chạy như đua theo cơn bão, kim đồng hồ vận tốc từ số 0 nhích lên 60, đến 80, cuối cùng đến gần 150. Trên đường cao tốc chỉ thấy một bóng xe màu lam chạy như bay qua, không ít xe sợ tới mức liên tục phanh lại.
Tiền Phong như không nghe thấy, gương mặt anh tuấn đông lại thành một khối băng, đầu ngón chân nhấn ga, ngay cả chính mình cũng không biết đích đến, chỉ cứ lái một đường đến triền núi. Độ dốc rất cao, phía ngoài rào chắn là vực sâu, một khi rớt xuống nhất định chỉ có thịt nát xương tan.
Ngay lúc sắp tông vào rào chắn, hắn đạp thắng thật mạnh, cả người bởi vì quán tính mà nhào về phía trước, cái trán thiếu chút nữa là đập mạnh vào cửa kính chắn gió. Tiền Phong nắm chặt nắm tay, một quyền hung hăng nện vào tay lái.
Phịch một tiếng, âm thanh khiến cho người ta nghe thấy cũng cảm thấy đau.
Điện thoại di động vang lên, Tiền Phong vừa bắt máy đã nghe tiếng rống của Phương Thiệu Hoa: “Mẹ nó, Tiền thần kinh, cậu không muốn sống nữa hả? Mình đang ăn cơm tự dưng có người báo cậu đua xe trên đường. Cậu thật không muốn sống à? Muốn thế thì tìm cách khác chết đi, đừng ở đây gây náo loạn ình xử lý”
Tiền Phong không thèm nghe tiếp, đang định ngắt điện thoại, đột nhiên nghĩ tới điều gì liền nói: “Thiệu Thiệu à, tìm ình một người bạn gái đi, ngay lập tức tìm ình một người bạn gái!”
Phương Thiệu Hoa nghĩ rằng mình nghe lầm, Tiền đại thiếu gia hoa hoa công tử không ai bì nổi, thế nhưng lại xin người khác tìm ình một người bạn gái, mặt trời vẫn còn mọc ở đằng tây đó chứ?
Tiền Phong không nói khiến cho Phương Thiệu Hoa lo lắng, sợ hắn nhất thời luẩn quẩn trong lòng sẽ làm tiếp chuyện điên rồ gì đó. Phương Thiệu Hoa cắn răng nói: “Đi, mình đây ngay lập tức tìm bạn gái cho cậu”
Cho đến khi nghe thấy tiếng động cơ ô tô, Phương Thiệu Hoa mới thở ra một hơi, cúp điện thoại.
Tiền thần kinh này, sẽ không thật lòng yêu Chu Hiểu Đồng rồi đó chứ? Thôi thôi, cũng là hai người họ tự dày vò lẫn nhau, hắn còn xen vào nữa sẽ mau già mất!
___________________________
Từ sau khi tình cờ gặp nhau ở nhà hàng, liên tục một tháng Chu Hiểu Đồng chưa gặp lại Tiền Phong. Hai người giống như hai đường thẳng song song, không bao giờ gặp lại nhau nữa.
Chu Hiểu Đồng cũng không phải chưa từng nhớ đến hắn, chỉ là lúc nào cũng cố nhồi nhét vào người các nhiều công việc càng tốt, có như vậy cô mới không có thời gian để suy nghĩ, bởi vì chỉ cần nghĩ đến hai chữ “Tiền Phong”, miệng vết thương của cô lại ân ẩn đau.
Về chuyện chia tay với Tiền Phong, Chu Hiểu Đồng chỉ nói đơn giản là cảm thấy không hợp, ba mẹ cũng không gặng hỏi nữa, chỉ là vẻ mặt bà Chu có chút tiếc, còn ông Chu chỉ nói: “Không hợp nhau thì chia tay cũng tốt, Hiểu Đồng nhà chúng ta là đứa nhỏ tốt, không sợ không có người yêu”
Chu Hiểu Đồng cười.
Liễu Huệ Thành thật sự là người rất tốt, có sự giúp đỡ của hắn, Chu Hiểu Đồng nhanh chóng tìm được người cần bán một căn nhà nhỏ. Do bởi cần gấp nên giá cả bị chèn ép một ít, Chu Hiểu Đồng lấy ra hết số tiền tiết kiệm của mình, thêm một chút của ba mẹ dành dụm cùng với tiền bán đi căn nhà cũ cũng được hai ba phần.
Phần còn lại, cô đến vay ngân hàng. Tuy nhiên, ngân hàng đồng ý cho vay một số tiền lớn như vậy phần nhiều cũng là công sức của Liễu Huệ Thành.
Căn nhà được trang hoàng sẵn nên cũng không cần trang trí lại. Ngày dọn nhà cũng nhờ Liễu Huệ Thành giúp một tay. Bà Chu cũng đã sớm xem hắn như con rễ của mình, Chu Hiểu Đồng không ngừng giải thích nhưng hắn vẫn chỉ mỉm cười, lại càng cũng có ý tứ thừa nhận khiến cho Chu Hiểu Đồng hết sức ngượng ngùng.
Tiệc tân gia, Liễu Huệ Thành cũng được bà Chu mời ở lại cùng ăn, trông thật giống một gia đình.
Cơm nước xong, Chu Hiểu Đồng đưa hắn ra khỏi khu nhà. Lúc ra đến cửa, cô nói: “Cám ơn anh, không nhờ có anh, chỉ sợ em cũng không mua nổi căn nhà này”
Đây là thật lòng, chuyện này đều do một tay Liễu Huệ Thành giúp, nếu không có hắn, cô cũng khó mà vay ngân hàng được số tiền lớn như vậy.
Liễu Huệ Thành xoa xoa đầu của cô, nói: “Nói cám ơn với anh, em vẫn còn xem anh là người ngoài à?”. Dưới đèn đường, má lúm đồng tiền nơi khóe miệng của Liễu Huệ Thành nhợt nhạt, mang theo lo lắng.
Chu Hiểu Đồng vội lắc đầu: “Anh Liễu, em không có ý đó”
Liễu Huệ Thành cười nói: “Anh biết, cũng chỉ là nói giỡn với em thôi”
Vóc dáng của hắn mặc dù không phải cực cao nhưng vẫn ngoài 1m80. Hắn cúi đầu đứng dưới đèn đường, bóng dáng của hắn giống như bao phủ toàn thân Chu Hiểu Đồng.
Cô bỗng nhiên cảm thấy không khí có chút là lạ, vừa định cúi đầu, Liễu Huệ Thành đã cúi người, môi nhẹ nhàng chạm lên môi cô.
Chu Hiểu Đồng trừng to hai mắt nhìn, chợt nghe thấy lời nói nhỏ nhẹ ôn nhu của hắn: “Hiểu Đồng, hay là… để anh theo đuổi em nhé?”
…
Tiền Phong nghe thấy tin tức Chu Hiểu Đồng mua nhà, còn có tin tức của tên Liễu Huệ Thành kia thì cười lạnh một chút. Hắn cầm lấy ly rượu, một tay ôm người bạn gái mới, sau khi uống hết rượu trong ly liền ném mạnh lên quầy bar.
Xem ra cô ấy quả thật sống rất tốt, nhà cũng mua rồi, gã đàn ông kia đối xử cũng không tệ với cô, lúc trước nói yêu cái gì, mới một tháng đã ném hắn sang một bên đầu. Chu Hiểu Đồng, em thật giỏi, thật giỏi…
Bạn gái trong lòng ngực hắn, không biết sao lại có chút phát run.