Mộc Vũ từng nói: “Hai người ở cùng một chỗ tất nhiên sẽ có mâu thuẫn, cũng sẽ cãi nhau, nhưng song phương đều phải biết nhường nhịn lẫn nhau thì mối quan hệ này mới có thể thật dài thật lâu”

Chu Hiểu Đồng cảm thấy, mình cũng nên vì Tiền Phong mà suy nghĩ cho hắn một chút.

Cha mẹ Tiền Phong cũng không tiếp tục tỏ vẻ không đồng ý, chỉ là chẳng quan tâm, giống như yên lặng theo dõi chuyển biến. Tiền Phong sau khi nghe Chu Hiểu Đồng hứa tháng sau sẽ không tiếp tục làm thư ký gì đó liền vui vẻ đi chuẩn bị đám cưới.

Chẳng hạn như lôi kéo Chu Hiểu Đồng đi chọn áo cưới, tuy rằng hắn phát hiện Chu Hiểu Đồng mặc lễ phục chú rễ có lẽ còn đẹp hơn.

Chẳng hạn như hai người cùng đi mua nhẫn cưới, hắn còn tranh luận gay gắt với Chu Hiểu Đồng về chuyện hoa lệ hay mộc mạc, tức giận đến không ăn cơm, cuối cùng vẫn nghe theo lời Chu Hiểu Đồng mua một cặp nhẫn bạch kim đơn giản.

Chẳng hạn như mỗi ngày cùng nhau ăn cơm, cho dù bận rộn công việc cũng bỏ thời gian để ngây ngốc với nhau một chút, cho dù lúc chia tay vẫn bị Chu Hiểu Đồng đạp bay vì tội hôn trộm cô.

Hắn thậm chí còn cố ý khoe khoang trước mặt Phương Thiệu Hoa, cuối cùng lại bị Phương Thiệu Hoa đen mặt, một cước đạp văng ra xa.

Chu Hiểu Đồng thậm chí cảm thấy, cả đời nếu có thể như vậy, có lẽ thật sự không tệ.

Cuối tuần này là sinh nhật Nữu Nữu, một nhà Phong Kính cùng Tiền Phong hẹn nhau đi ăn một bữa cơm chúc mừng con bé. Vốn là chuẩn bị chu toàn mọi thứ, bỗng nhiên Tiền Phong bị một vụ án khẩn gọi lại, những người còn lại đành phải đứng chờ trước cổng tòa án. Hai đứa nhỏ đêm trước đã nôn nao đến không ngủ được, lúc này đã lăn ra ngủ trong xe, Phong Kính ở bên trong trông chừng chúng.

Chu Hiểu Đồng cùng Tô Mộc Vũ muốn nói chuyện của hai người phụ nữ nên đứng bên ngoài.

Chỉ chốc lát sau, Tiền Phong từ tòa án đi ra, nói: “Không có việc gì, đi thôi”

Chu Hiểu Đồng gật gật đầu, mọi người chuẩn bị lên xe lại bị một trận thanh âm xôn xao thu hút ánh mắt.

Tiền Phong nhìn sang, thấy một người phụ nữ khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, vẻ mặt tang thương đang tranh chấp cùng cảnh sát trước cổng toà án.

“Nơi này là tòa án, xin chị giữ im lặng. Nếu còn tiếp tục gây rối, chúng tôi buộc lòng cưỡng chế chị rời khỏi đây”

Nhưng người phụ nữ kia đã gần như phát điên, hai tay cào cấu vào người nhân viên cảnh sát, gào lên: “Các người tránh ra, tôi muốn sự công bằng, tôi muốn rửa oan cho chồng tôi! Các người dựa vào cái gì mà định tội anh ấy?… Anh ấy vô tội… Tại sao các người lại đánh người ép cung? Chúng tôi chỉ là dân thường, không cách nào chống lại các người… Là các người sai nhưng tại sao lại do chồng tôi gánh chịu hả?…”

Đôi mắt người phụ nữ kia đỏ ngầu, trên mặt đều là nước mắt.

Cảnh sát khó xử ngăn cản cô ta xông vào tòa án “Xin chị an tâm, nếu chồng chị thật sự bị oan, pháp luật chúng ta sẽ minh oan cho anh ấy, nhưng xin chị đừng ở đây gây rối, nơi này là nơi công cộng”

Tiền Phong nhíu nhíu mày, đi qua nói: “Chị Nguyên, vụ án này vẫn còn trong giai đoạn phúc thẩm, vẫn chưa có kết án, xin chị tin tưởng vào năng lực của chúng tôi được không?”

Trong khoảng thời gian này, Tiền Phong đang thụ lý vụ án này, hắn biết người phụ nữ này chính là vợ của vị tiểu thương nọ.

Người phụ nữ quay sang nhìn Tiền Phong, giật mình, bỗng nhiên bắt lấy cánh tay hắn, gắt gao giữ chặt, quát um lên: “Tôi nhận ra anh! Anh chính là vị kiểm sát trưởng họ Tiền kia, chính là anh… chính là anh không giải oan cho chồng tôi, để cho anh ấy bị kết án tử hình! Lũ con ông cháu cha các người, quan lại bao che cho nhau nên được thế khi dễ những người dân thường không quyền không thế chúng tôi!”

Người phụ nữ kia gắt gao kéo lấy cánh tay Tiền Phong, trong mắt ngập tràn lửa giận như muốn thiêu cháy hắn.

“Trên người chồng tôi toàn là vết thương, rõ ràng là các người ngược đãi anh ấy… nếu không chồng của tôi sao có thể dễ dàng nhận tội như vậy được… Chúng tôi còn có con nhỏ… nó chỉ vừa mười tuổi, nó cũng vừa nhận giải nhất cuộc thi vẽ tranh, anh ấy sao có thể giết người? Đều là do các người bức anh ấy… Các người bức chết anh ấy rồi, mẹ con tôi làm sao sống đây?…”

Trong mắt ngập tràn hận ý, khiến cho người ta nhịn không được mà rung động.

Cảnh sát bật người tiến lên ngăn lại cô ta, vội nói: “Chị không nên náo loạn nữa!”

Nhưng người phụ nữ kia lại như phát điên, cô ta cắn mạnh lên cánh tay một viên cảnh sát, máu tươi đầm đìa. Anh cảnh sát nọ rụt tay lại vì đau, đương nhiên cũng tạo cơ hội cho cô ta vọt vào trong.

“Các người cả ngày chỉ biết ăn hối lộ, chỉ biết vơ vét của cải của dân thường, các người không cho chúng tôi đường sống, tôi cũng không cho các người sống yên ổn đâu!”

Không nghĩ tới chính là, cô ta gào thét khàn cả giọng, bỗng nhiên từ trong lòng ngực lấy ra một con dao, dưới ánh sáng sắc lạnh, cô ta lao đầu về phía bọn họ.

Trong phút chốc, đồng tử của mọi người trợn to.

“Cẩn thận!”

Trong nháy mắt đó, tựa hồ rất nhanh, lại tựa hồ thật chậm.

Người phụ nữ kia liều mạng cầm dao xông lại, chạy đi như thế nào lại lao đến vị trí Tô Mộc Vũ.

Tiền Phong mở to hai mắt nhìn, theo bản năng vươn tay đẩy Tô Mộc Vũ ra.

Nhưng mà hắn không ngờ, khi Tô Mộc Vũ bị đẩy ra lại vô tình khiến Chu Hiểu Đồng đang đứng phía sau Tô Mộc Vũ trở thành hồng tâm.

Nháy mắt, mọi người đều ngưng thở, ngay cả Chu Hiểu Đồng cũng không ngoại lệ.

Cô nhìn thấy Tiền Phong khẩn trương đẩy Tô Mộc Vũ ra, lại vô tình biến cô trở thành đích đến của mũi dao nhọn hoắc. Trong nháy mắt, cô dường như không có cảm giác đau đớn, chỉ nghe thấy âm thanh xé rách một thứ gì đó ra làm hai nửa.

Cô trơ mắt nhìn người phụ nữ điên cuồng kia đang lao tới, cũng trơ mắt nhìn ánh mắt khiếp sợ của mọi người, còn có sự ngỡ ngàng không tin được trong mắt Tiền Phong.

Cô cảm thấy có thứ gì đó ấm nóng chảy xuống, cũng có một thứ nóng bỏng tương tự chảy ra từ khóe mắt.

Cô chưa bao giờ cảm thấy vài giây đồng hồ mà lại trôi qua lâu như lúc này, chỉ vài giây cũng đủ cho cô nhớ lại hết những kí niệm hai năm qua.

Cô cười, cô thế nhưng lại bật cười. Cô cúi đầu nhìn chiếc nhẫn bạch kim trên ngón áp út, cô vẫn cười cười sáng lạn. Sau đó, té ngã trên mặt đất.

“Hiểu Đồng!” Đôi mắt Tiền Phong đỏ ngầu. Hắn gào thét đẩy người phụ nữ kia ra, ôm chặt Chu Hiểu Đồng vào trong ngực, dùng sức nắm chặt những ngón tay của cô. Từ khóe mắt hắn, lệ từ từ chảy ra.

Chu Hiểu Đồng thật muốn nói: Anh khóc cái gì chứ? Là lựa chọn của anh, sao anh lại còn muốn khóc? Rất không giống với anh, rất không giống với anh…

Cô muốn nói, chỉ là sức lực đều như bị rút đi khiến một chữ cô cũng không cất lên lời, cứ như vậy mà nhắm hai mắt lại.

Trong khoảnh khắc đó, cô thật đã nghĩ rằng:

Mà em, lại ngốc vì anh, cũng không giống với chính mình…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play