Chu Hiểu Đồng cảm thấy sáng nay bị Tiền Phong đả kích, bây giờ lại là Liễu Huệ Thành tấn công, khóe miệng cô không ngừng run rẩy.
Cô cười cười nói với Liễu Huệ Thành: “Anh Liễu, anh…”
Liễu Huệ Thành nháy mắt với cô, lặng lẽ ra ám hiệu.
Chu Hiểu Đồng lúc này mới biết, hắn là vì tránh sự tấn công của hai vị đồng nghiệp nữ kia mới tìm cô làm tấm bia đỡ đạn. Thật tình… dựa theo thẩm mỹ bình thường thì cũng không nên chọn cô nha.
Tưởng tượng như vậy, Chu Hiểu Đồng mới không còn xấu hổ.
Hai nữ đồng nghiệp mê trai oán niệm nhìn Chu Hiểu Đồng, hỏi: “Hiểu Đồng, không phải cậu đã có bạn trai rồi sao?”
Câu hỏi như vậy lại giống như cây đao đâm vào ngực Chu Hiểu Đồng, khiến cả người cô đau đớn. Cô cố tỏ vẻ không sao, nâng ly rượu lên môi, thản nhiên cười nói: “Chia tay rồi”. Nhưng mà, nụ cười kia có nhìn như thế nào đi nữa cũng rất khó coi.
Đều là người đã trãi qua vài mối tình, hai vị nữ đồng nghiệp nhìn thoáng qua lẫn nhau, cũng không tiếp tục hỏi nữa, chỉ cố ý vừa nói vừa cười kéo lại không khí ẩn đọng.
Chu Hiểu Đồng ngồi một chỗ uống bia. Bàn bạc cũng đã làm, tên cũng đã ký, những vị quản lý khác đã đi, Liễu Huệ Thành cũng gọi tắc xi cho hai nữ đồng nghiệp. Sau đó hắn trở về ngồi bên cạnh cô, nói: “Hiểu Đồng, anh xin lỗi”
Chu Hiểu Đồng cười lắc đầu, điều này có thể trách ai? Chỉ có thể trách chính mình mà thôi, tự trách bản thân quá ngốc, ngốc đến cực hạn.
Cô không nói lời nào, vẫn cười, vẫn uống bia, tốc độ không nhanh nhưng trước mặt lại từng chai từng chai rỗng xếp đầy.
Tính tình Chu Hiểu Đồng, một khi đã muốn làm gì thì không ai ngăn được. Liễu Huệ Thành cũng vô năng, tùy ý để cô xả hết khó chịu trong lòng. Có đôi khi đè nén trong lòng cũng không tốt, trút hết ra ngoài sẽ thoải mái hơn.
Một lúc sau Liễu Huệ Thành có điện thoại, nói một tiếng với Chu Hiểu Đồng rồi ra ngoài nghe.
Chu Hiểu Đồng không biết lúc mình gọi chai thứ tư hay thứ năm, gương mặt anh tuấn mang theo giận dữ của Tiền Phong tiến đến trước mặt cô.
Hắn giữ chặt chai bia trong tay Chu Hiểu Đồng, nói: “Uống bia thì có gì giỏi? Có giỏi thì uống cái này đi!”
Một chai Whiskey bốn mươi độ đặt trước mặt Chu Hiểu Đồng.
Chu Hiểu Đồng nhìn hắn, lại nhìn chai rượu kia, một câu không nói trực tiếp mở nắp chuốc vào miệng.
Ánh mắt Tiền Phong đỏ ngầu, một tay lấy cướp lại rượu của mình, uống. Từng chai từng chai rỗng ném đầy trên đất, cũng không thèm nhìn Chu Hiểu Đồng.
Cô nhìn phong cách đó, hoàn toàn rung động. Cái phong cách uống rượu này lại giống như uống nước trà, uống không ngừng nghỉ. Không, nước trà cũng không ai uống như thế.
Đám đông xung quanh lúc đầu nhìn thấy thì vỗ tay cổ vũ, sau đó thấy thật kinh dị, dần dần cũng chỉ im miệng mà quan sát.
Chu Hiểu Đồng kéo ống tay áo của hắn nhưng Tiền Phong không thèm để ý, tiếp tục chuốt rượu vào cổ họng.
Cho đến chai thứ sáu, một nhân viên đến khuyên: “Tiền thiếu, tiếp tục uống sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe…” Uống rượu thật sẽ uống cho chết người, huống chi là loại rượu nặng này, mà còn đến sáu chai! Nếu Tiền thiếu này xảy ra chuyện ở đây, bọn họ nhất định sẽ giống như “Dạ Sắc”, xong đời!
(Mọi người còn nhớ đầu chuyện, quán bar và F3 chúng ta hay đến là “Dạ Sắc” ko? Lâu quá Phi không nhớ rõ, hình như “Dạ Sắc” bị F3 “dọn dẹp” sau một lần Tô Mộc Vũ bị bắt cóc hay sao đó)
Tiền Phong mắng “Cút đi”, tiếp tục khui chai thứ bảy.
Chu Hiểu Đồng rốt cuộc bị cách uống rượu liều mạng của hắn hù sợ, ôm lấy cánh tay hắn ngăn lại: “Anh đừng uống nữa…”
“Đừng uống? Em là gì của tôi mà bảo tôi đừng uống thì tôi sẽ nghe lời em?” Tiền Phong mới vừa mở miệng, trong bụng sôi ùng ục liền quay đầu nôn một chút.
Nếu có thể chống đỡ được thân hình nghiêng ngả của mình, hắn nhất định sẽ nắm lấy chai rượu mà uống tiếp.
Chu Hiểu Đồng không sợ rất nhiều thứ, chẳng hạn như không sợ khổ, không sợ mệt, không sợ nghèo, cũng không sợ uất ức, chỉ sợ duy nhất Tiền Phong mỗi lần hắn uống rượu điên cuồng.
Chu Hiểu Đồng hoàn toàn đầu hàng, tiến lên ôm lấy hắn, ngăn hắn tiếp tục uống rượu, nếu uống nữa, nhất định sẽ xảy ra chuyện.
Tiền Phong giãy dụa “Buông ra!”
Chu Hiểu Đồng lắc đầu.
Tiền Phong muốn đẩy cô ra “Em là cái gì của tôi mà muốn ngăn cản tôi? Chẳng phải em đã nói hai chúng ta kết thúc rồi sao? Em không cho tôi quản em thì lấy cái gì mà em muốn quản tôi?”
Chu Hiểu Đồng quả thật muốn phát điên. Tên đàn ông này muốn bức cô điên đúng không?
Tiền Phong nắm lấy cổ tay cô, muốn gỡ hai cánh tay đang ôm chặt lấy mình của cô. Thế nhưng khi mu bàn tay bị một chất lỏng nóng bỏng va chạm vào, hắn đột nhiên sững người lại.
Cái thứ nóng bỏng đó, lại khiến cả người hắn đau đớn.
Tiền Phong mềm nhũn cả người, xụi lơ, Chu Hiểu Đồng vội đỡ lấy hắn.
Tiền Phong uống quá nhiều, cả người như một đứa con nít dựa vào lòng Chu Hiểu Đồng, cắn chặt hàm răng cũng không biết hắn đang muốn cắn ai.
Chu Hiểu Đồng bất lực, đành phải nhờ một nhân viên trong quán bar đỡ con ma men này lên tắc xi.
Nói chuyện điện thoại xong, Liễu Huệ Thành xoay người nhìn thấy chính là một màn như vậy, Chu Hiểu Đồng đỡ Tiền Phong, hai người cùng trèo vào tắc xi. Hắn cười khổ, cũng không vào quán bar mà ra bãi đỗ xe, đi về xe của mình.
Trên tắc xi, Tiền Phong lại ói một lần nữa.
Đầy xe đều là mùi nôn mửa pha lẫn mùi cồn, mặt tài xế đen thui. Chu Hiểu Đồng liên tục nói xin lỗi cũng hứa sẽ trả tiền rửa xe.
Xuống xe, tài xế lập tức bỏ đi.
Chu Hiểu Đồng dở khóc dở cười cố gắng đỡ cả người nặng trịch của Tiền Phong đi lên lầu. Tiền Phong cao hơn 1m8, đè nặng lên người cô, lại còn là một gã say rượu. Chu Hiểu Đồng cuối cùng không đỡ được khiến hắn trượt cả người xuống đất.
Tiền Phong ngã xuống đất cũng không có cảm giác đau, nằm yên trên đất lại còn ồn ào “Chu Hiểu Đồng, em giỏi lắm! Em nói đi là đi phải không? Muốn uống rượu thi với anh đúng không? Chơi thì chơi! Anh uống… uống chết luôn coi em làm sao lo liệu được!”
Bảo vệ khu nhà nghe thấy tiếng động, chạy đến hỏi: “Chu tiểu thư, Tiền thiếu có chuyện…”
Chu Hiểu Đồng cảm thấy thật mất mặt, miễn cưỡng cười nói: “Không sao, chỉ là uống say thôi”
Sau đó dưới sự trợ giúp của anh bảo về, hai người kéo Tiền Phong dậy. Chu Hiểu Đồng nghĩ, nếu hắn còn lải nhải, trực tiếp đánh cho ngất xỉu là xong.
Thật vất vả mới đem Tiền Phong đặt lên ghế salon, cám ơn anh bảo vệ xong, cô đóng cửa lại.
Chu Hiểu Đồng nhìn Tiền Phong như nhìn kẻ thù, nhưng mà một chút sức lực cũng không có để mà trả thù.
Cả người Tiền Phong đều là rượu cùng vết bẩn sau khi nôn ra, nhìn dơ bẩn không chịu được. Chu Hiểu Đồng bưng đến một chiếc thau đầy nước giúp hắn lau người cùng thay quần áo.
Ngay lúc xốc quần áo của hắn lên, lau ngực hắn, Tiền Phong bỗng nhiên xoay người ôm lấy cô, nói bên tai cô: “Đầu đất, hay là hai ta đừng gây chuyện nữa, gây đến gây đi cũng không còn sức nữa, chúng ta làm hòa đi, được không?”