Cái gì là hạnh phúc?
Hạnh phúc chỉ là khi mèo được ăn cá, chó được ăn thịt, Ultraman đánh tiểu quái thú.
Chu Hiểu Đồng nghĩ mình rốt cuộc là Ultraman hay vẫn là tiểu quái thú đây? Cô và Tiền Phong, rốt cuộc là ai đánh ai? Cô vẫn là con mèo, cô muốn ăn cá hay vẫn chính là khối thịt trước mặt Tiền Phong?
Thật ra lấy tính cách bền bỉ của Chu Hiểu Đồng, cô có thể kiên trì tới cùng, nhưng đôi lúc vẫn đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, mệt đến ngay cả sức lực kiên trì cũng mất hết. Mọi người nói xem, một người ngay cả sức lực cũng bị mất hết, còn có thể tiếp tục kiên trì như thế nào đây?
Cô nghe thấy Tiền Phong bên cạnh gọi tên mình, thật ra cô rất muốn vung tay bóp lấy miệng hắn, bảo hắn đừng gọi nữa, nếu còn gọi cô liền lập tức bóp chết hắn!
Nhưng không kịp vung tay, cô đã hoàn toàn ngủ say.
Tiền Phong đặt tay lên trán cô, nóng hổi! Hắn cắn răng nén câu chửi tục trong miệng, đem Chu Hiểu Đồng nằm ngay ngắn, hắn giẫm mạnh chân ga, lấy tốc độ nhanh nhất chạy về nhà.
Hắn mở cửa thật nhanh, trong phòng khách vẫn là một đống hỗn tạp bị đập phá tối hôm trước, nơi nơi đều là những mảnh nhỏ thủy tinh cùng gốm sứ. Hắn nhìn, đột nhiên cảm thấy mình thật ngu xuẩn.
Nhảy qua khỏi phòng khách như bãi chiến trường, Tiền Phong ẵm Chu Hiểu Đồng vào phòng ngủ, vội vội vàng vàng mở ngăn kéo tủ tìm kiếm thuốc hạ sốt nhưng toàn là quá hạn sử dụng. Tiền Phong khóc không ra nước mắt, hắn đành phải lấy chăn cuốn Chu Hiểu Đồng vào bên trong thật kỹ, sau đó dùng hết tốc lực chạy đi mua thuốc.
Thật vất vả mua được, lại không tìm ra một giọt nước ấm, Tiền Phong một cước đạp mạnh vào cái bàn giữa nhà, sau đó tiếp tục luống cuống tay chân nấu nước nóng, năm phút sau rốt cuộc cũng bưng ra được một ly nước ấm đến bên cạnh Chu Hiểu Đồng.
Cẩn thận nâng người cô dậy tựa vào ngực mình, Tiền Phong đưa từng viên thuốc vào miệng cô, sau đó thổi nguội nước đút vào. Chu Hiểu Đồng vốn không thích uống thuốc, nghe thấy mùi vị đáng ghét kia liền nhíu mày quay đầu sang một bên né tránh.
Tiền Phong đem thuốc ngậm vào miệng, sau đó hớp một ngụm lớn nước ấm, miệng đối miệng đưa toàn bộ vào miệng cô. Phương pháp như vậy quả nhiên khiến Chu Hiểu Đồng phối hợp, chỉ ưm vài tiếng liền nuốt xuống.
Sau đó nên làm cái gì bây giờ?
Tiền Phong hoàn toàn không biết chăm sóc người bệnh, hắn mà bệnh liền có rất nhiều rất nhiều người đến chăm lo nhưng đây là lần đầu tiên tới hắn chăm người khác. Chu Hiểu Đồng quả thật bướng bỉnh, đôi khi đau đầu một chút rồi cũng thôi, sốt đến ngất như bây giờ là lần đầu tiên.
Gọi điện thoại đến nhà Phong Kính, nghe điện thoại chính là Phong đại thiếu, không đợi hắn ta đáp, Tiền Phong liền nói thẳng: “Mau gọi vợ cậu đến đây!”
Gọi điện thoại tới nhà người ta, mở miệng chính là tìm vợ người ta, trừ Tiền thiếu hắn ra quả thật không còn ai khác làm được. Cho nên Phong Kính ôm một thùng dấm chua, Tô Mộc Vũ đúng lúc đứng bên cạnh, nhận điện thoại, hỏi: “Tiền Phong? Có chuyện gì sao?”
Tiền Phong bla bla bla kể hết chuyện Chu Hiểu Đồng hôn mê, đương nhiên là quả qua vài chuyện vướng mắc, trực tiếp hỏi nên giải quyết như thế nào.
Tô Mộc Vũ vừa nói xong, Tiền Phong liền hung hăng cúp điện thoại, đi chuẩn bị đá chườm.
Nhìn thấy điện thoại cắt đứt, Tô Mộc Vũ dở khóc dở cười, vị Phong nào đó bên cạnh mặt thối thối.
Tô Mộc Vũ bậc cười xoa bóp mặt của hắn: “Này, là chuyện của người anh em của anh cùng với bạn thân em, mặt anh đừng thối như vậy được không?”
Phong Kính sao lại không hiểu, chỉ là trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái, trực tiếp ôm lấy Tô Mộc Vũ ném vào giữa giường, cả người hắn đè lên. Tô Mộc Vũ đỏ mặt, hạ giọng nói: “Này, Nhạc Nhạc cùng Nữu Nữu còn ở phòng khách, anh… anh chờ một lát được không?”
Lời còn lại không có thời gian nói, cũng không còn cơ hội nói, Phong Kính trực tiếp nâng mặt cô, ngăn chặn môi cô. Dám trêu tức anh, cho em biết tay!
Bên kia, Tiền Phong đang cặm cụi trước tủ lạnh làm đá chườm, lạnh đến bàn tay hắn run cầm cập. Hắn vội chạy vào toilet, dùng khăn mặt bọc lại, sau đó đặt lên trán Chu Hiểu Đồng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn sốt đến đỏ rực, sờ lên, nóng bừng. Tiền Phong cực kỳ đau lòng, cúi đầu hôn một cái lên mặt cô.
“Vợ ngốc, sao lại không nói cho anh biết”
Tiền thiếu gia từ đầu luôn luôn hoàn toàn quên rằng chính hắn không có cho người ta cơ hội để nói ra, hơn nữa với tính tình của Chu Hiểu Đồng, chỉ sợ té xỉu cũng sẽ không xin người khác giúp đỡ. Hai người bọn họ cũng là người không dễ dàng cúi đầu trước kẻ khác, người ta nói hai vợ chồng là hai góc bù trừ, nhưng là hai người bọn họ thật không biết nghiệt duyên gì lại cố tình sắp xếp gặp nhau.
Chu Hiểu Đồng bệnh liềm giống như bị kẻ khác nhổ hết gai trên người, lộ ra mềm mại bên trong. Cô men theo nhiệt độ trên người Tiền Phong ôm lấy hắn.
Đá chườm rơi xuống, Tiền Phong vội nói: “Hiểu Đồng đừng động, nếu không sẽ không hết bệnh được”
Chu Hiểu Đồng lại giống như một con mèo nhỏ bị thương, cái gì cũng không nghe thấy, chỉ biết ôm eo Tiền Phong, đầu chôn sâu vào ngực hắn “Mẹ… con muốn hỉ nhạc… mẹ mua cho con được không…”
(“Hỉ nhạc” hình như là một loại sữa chua của Trung Quốc)
Bọn họ ở chung hai năm, Chu Hiểu Đồng luôn luôn hung mãnh cường hãn, cho dù có cãi nhau, cô đều không có lộ ra biểu tình yếu ớt như bây giờ. Tiền Phong ôm lấy Chu Hiểu Đồng, vỗ nhẹ lưng của cô giống như hắn vỗ nhẹ lưng Nữu Nữu, nói: “Bảo bối, ngoan, ngày mai anh mua hỉ nhạc cho em”
Chu Hiểu Đồng ghé vào trong lồng ngực của hắn, thấp giọng mang theo nghẹn ngào nói: “Cha, con không đi xem mắt… cha đừng ép con…” Than thở hai câu, khóe mắt lại chảy ra hai giọt lệ.
Cái gì gọi là trái tim, lập tức liền vỡ vụn trong lòng Tiền Phong.
Hắn ôm Chu Hiểu Đồng thật lâu, vỗ nhẹ trên lưng cô cho đến khi cô ngủ thật sâu mới đổi một túi chườm khác.
Hắn đứng trong phòng khách, nhìn cả căn phòng hỗn độn, có chút đau đầu, cuối cùng vẫn là không thể không tự mình dọn lại.
Hắn nhìn cây gậy trong tay, đây là cây gậy bóng chày mà Chu Hiểu Đồng mua trong lần hai người cùng đi Châu Âu xem thi đấu, còn bắt hắn phải chụp hình dán lên đây. Lại nhặt một thứ khác, là một chiếc khăn trải bàn hình hoa hướng dương màu da cam, nhìn nhìn thì không có chút nào hợp với kiểu trang trí căn nhà nhưng cô vẫn nhất nhất đòi dùng nó.
Hắn nhìn từng thứ nằm lung tung trên đất, ngẫu nhiên là đôi dép lê Chu Hiểu Đồng mua, ngẫu nhiên là một bản nháp cô vẽ trên ghế còn cây việt chì lại lăn dài nơi góc phòng… Đột nhiên hắn nhận ra, căn nhà của hắn không biết từ lúc nào đã bị cô từng chút từng chút chiếm lấy, ngay cả chính hắn cũng không phát hiện ra.
Tiền Phong ngồi dưới đất, vỗ trán bật cười: Chẳng lẽ hắn thật nên quyết định thời gian kết thúc sao?