“Chờ… chờ một chút” Tô Mộc Vũ xấu hổ đỏ mặt chỉnh chu lại váy áo.
Cô vừa định xoay người đi ra ngoài lại bị Phong Kính kéo lại, chỉ thấy ngón tay thon dài của hắn cầm lên một cây son môi, nhẹ nhàng trên bờ môi nhạt màu vì hôn của cô mà lay múa, tê tê dại dại.
Tô Mộc Vũ bây giờ đã hiểu vì sao phụ nữ thời cổ đại vẫn luôn hi vọng chồng mình sẽ vì mình mà tô môi, chải đầu, cái loại cảm giác này khiến toàn thân cô đều như bị điện giật.
Khóe môi Phong Kính nhếch lên, cúi đầu, khẽ cắn một cái trên chóp mũi cô.
Thanh âm của cha sứ vang vọng: “Chào đón cô dâu”
Nghe thế, Tô Mộc Vũ khẩn trương ưỡn cao ngực. Bên trong sảnh đường tràn đầy khách khứa, phần lớn là bạn bè thân thích của Phong Kính cùng các nhân vật trong giới nghệ thuật, Kiều Na và Chu Hiểu Đồng đã có mặt, cũng không ít nhà báo cũng đến đây chia vui.
Tiền Phong một thân âu phục, ánh mắt hoa đào bay bay vươn tay về phía cô, ý bảo rằng cô hãy khoác tay lên cánh tay hắn “Tiểu Vũ, bổn thiếu gia tiễn em chắc cũng đủ mặt mũi chứ?”
Tô Mộc Vũ cong khóe miệng, vươn tay khoác lấy cánh tay hắn cùng đi lên thảm đỏ khóe miệng chứa đựng nụ cười xinh đẹp nhất.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy cưới trắng tinh khôi theo truyền thống Tây Âu, vừa vặn ôm lấy thân hình hoàn mỹ. Trên chiếc áo cưới là từng đóa hoa hồng trắng trải rộng, đuôi váy được thiết kế thêm một dải lụa dài kéo lên trên nền thảm đỏ, mái tóc đen dài được uốn lọn thả xuống lưng, mà bên trên lại được cố định bởi một chiếc trâm bạch ngọc đặc biệt.
Hai bên vành tay là bông tai bằng trân châu quý giá, đây là quà cưới mà Tiền Phong tặng.
Tô Mộc Vũ nhìn xung quanh, chợt thấy Khúc Quế Âm cùng Tô Hào đứng trong đám người, muốn nói gì đó lại thôi, chỉ nhìn cô.
Cô không nghĩ tới, cha mẹ mình lại đến đây.
Tô Hào mở miệng trước, vẻ mặt áy náy cùng xấu hổ: “Nhiều năm qua, cha mẹ thật xin lỗi con, con không nhận chúng ta cũng không sao, chỉ cần con chấp nhận hai người già này đến đây tiễn con về nhà chồng là được rồi”
Khúc Quế Âm cũng áy náy, nói: “Mộc Vũ, con cũng là một miếng thịt của mẹ… Mẹ nợ con nhiều lắm, xin con hãy để ẹ nhìn con lấy chồng đi”
Tô Mộc Vũ không nghĩ tới bản thân mình chờ đợi lâu như vậy, đến khi tuyệt vọng về cha mẹ, bọn họ rốt cuộc cũng biết sai. Chóp mũi cô ê ẩm, giống như ủy khuất nhiều năm như vậy cuối cùng cũng được thừa nhận.
Tiền Phong vỗ vỗ tay cô, ý bảo hôn lễ vẫn còn đang diễn ra, cô còn là một cô dâu hạnh phúc nhất ngày hôm nay.
Tô Mộc Vũ mở lớn hai mắt, mỉm cười. Cô nhìn thấy Phong Kính một thân áo trắng, cách cô càng lúc càng gần, trong đôi mắt đen kia đều là hình ảnh của cô.
Tiền Phong đen tay của Tô Mộc Vũ giao vào bàn tay Phong Kính, hắn hơi nghiêng người, nói nhỏ một câu gì đó vào tai Phong Kính.
Phong Kính lập tức híp mắt, đáp: “Yên tâm, tôi sẽ không để cậu có cơ hội đó”
Tiền Phong cười rộ lên, một đôi mắt hoa đào nheo lại lộ ra hàm răng sáng bóng, nhỏ giọng nói: “Bổn thiếu mỏi mắt mong chờ” Dứt lời, hắn thối lui sang một bên.
Thanh âm của cha sứ chậm rãi vang lên:
“Chúng ta bây giờ với cương vị là bạn bè thân hữu chứng kiến, Tô Mộc Vũ, con có nguyện ý cùng người đàn ông bên cạnh kết nghĩa vợ chồng hay không? Bất luận là khỏe mạnh, ốm đau hay vì bất kỳ một lý do khác, con cũng đều yêu anh ấy, chăm sóc anh ấy, tôn trọng anh ấy, vĩnh viễn trung thủy với anh ấy đến ngày cuối cùng của cuộc đời?”
Lời thề trang nghiêm, mang theo cả đời hứa hẹn.
Thanh âm của Tô Mộc Vũ có chút nghẹn ngào: “Con nguyện ý”
Cha sứ chuyển ánh mắt về phía Phong Kính.
“Phong Kính, con có nguyện ý cùng người phụ nữ bên cạnh kết nghĩa vợ chồng hay không? Bất luận là khỏe mạnh, ốm đau hay vì bất kỳ một lý do khác, con cũng đều yêu cô ấy, chăm sóc cô ấy, tôn trọng cô ấy, vĩnh viễn trung thủy với cô ấy đến ngày cuối cùng của cuộc đời?”
Phong Kính nắm lấy tay của cô, giống như là muốn đem người con gái trước mặt này tiến nhập vào tận sâu trái tim mình.
“Con nguyện ý”
Nước mắt của Tô Mộc Vũ trong phút chốc dường như trào ra từ hốc mắt.
Phong Kính vẫn nắm tay cô, đeo nhẫn vào ngón áp út cho cô. Cặp nhẫn kia rất nhẵn, không sang trọng nhưng lại tượng trưng cho tình yêu cả cuộc đời.
“Anh, dưới ánh mắt của Thượng Đế xin thề, anh xin lấy em làm vợ, kể từ hôm nay, cho dù là họa hay phúc, cho dù là bệnh tật hay khỏe mạnh sẽ đều yêu em, quý trọng em, cho đến chết. Mộc Vũ, anh yêu em”
Đôi mắt Phong Kính hơi đỏ lên, nước mắt của Tô Mộc Vũ không ngừng rơi xuống.
Cô khóc đương nhiên là chuyện bình thường, thế nhưng Chu Hiểu Đồng và Kiều Na cũng khóc, ngay cả đôi mắt hoa đào của Tiền Phong cũng lấp lánh ánh nước. Tuy nhiên không phải do hắn khóc mà là vì Chu Hiểu Đồng bên cạnh đúng lúc bấu víu vào tay hắn, khiến hắn đau đến muốn chảy nước mắt.
Một tràng vỗ tay lập tức vang lên, hoa tươi cùng bong bóng đồng loạt bay lên trời, một đàn bồ câu trắng được thả ra. Phong Kính ôm lấy Tô Mộc Vũ, bế cô lên không hoàn toàn bám vào trên người hắn.
Kiều Na cùng Chu Hiểu Đồng ồn ào la to: “Hôn đi! Hôn đi!”
Tô Mộc Vũ cảm thấy mặt của mình đã nóng đến không chịu được, không nghĩ tới Phong Kính thật sự hôn, hôn nồng nhiệt, hai đầu lưỡi quấn quýt nhau, hôn đến cô thở không nổi.
Nhạc Nhạc mặc một chiếc áo bành tô nho nhỏ, kích động vừa oa oa kêu to vừa vỗ bàn tay nhỏ bé.
Khúc Quế Âm bên cạnh quỳ một chân xuống, ngồi xổm trước mặt Nhạc Nhạc.
Nhìn thấy đứa bé tinh xảo như búp bê này, ánh mắt Khúc Quế Âm đã ươn ướt nhưng vẫn không dám chạm vào nó: “Nhạc Nhạc, bà là bà ngoại của con”
Nhạc Nhạc nghiêng đầu, nói: “Bà ngoại? Nhưng mà Nhạc Nhạc không có bà ngoại nha”
Người già nào mà không thích trẻ con, ngay cả Khúc Quế Âm cũng mong ngóng một đứa cháu ngoại từ lâu “Bà là bà ngoại của con nha, con gọi một tiếng bà ngoại được không?”
Nhạc Nhạc nhìn Khúc Quế Âm nửa ngày, dường như cảm thấy người bà ngoại này cũng khá giống ma ma liền hỏi lại: “Bà thật sự là bà ngoại của Nhạc Nhạc sao?”
Khúc Quế Âm rưng rưng mắt, ôm lấy nó, nói: “Bà thật sự là bà ngoại của con”. Một đứa nhỏ đáng yêu như thế là đứa cháu ngoại của bà nha.
Hôn lễ kết thúc, khuôn mặt Tô Mộc vẫn còn đỏ bừng, từng ngụm từng ngụm thở phì phò, ánh mắt còn hơi ướt át.
Cô nén giận trừng mắt nhìn Phong Kính, Phong đại thiếu gia không để ý, thậm chí còn nháy mắt một cái với cô. Tim Tô Mộc Vũ run lên, vội chuyển dời tầm mắt.
Tô Mộc Vũ hỏi: “Nhạc Nhạc đâu?”
Kiều Na xoay người, nói: “Vừa rồi em còn thấy mẹ chị ôm Nhạc Nhạc ở chỗ này, làm sao nháy mắt đã không thấy đâu rồi?”
Tô Mộc Vũ không biết sao lại giật mình “Mẹ chị?”