Trên thế giới này, mỗi một người tiếp cận ngươi đều có mục đích riêng. Giống như Phong Kính, hắn giúp cô là bởi vì trên người cô có thứ hắn muốn, thế nhưng thứ này mỗi người đàn bà nào cũng có thể cho hắn, tại sao phải là chính mình chứ?

Cô cũng sẽ không khờ dại mà cho rằng mình gặp được một vị hoàng tử nhất kiến chung tình, thứ đó chỉ xuất hiện trong những vở kịch cổ tích. Một người bị chồng ruồng bỏ, lại vừa mới ly hôn, còn bị hắn chán ghét… Có lẽ là cùng chung cảnh ngộ nên mới thương hại cô.

Tô Mộc Vũ ngồi trầm mặc trong xe, dần dần từ trong trầm tư thiếp đi. Cô… quá mệt mỏi. Đả kích liên tiếp, lại phát sốt, cô dựa vào ghế phát ra tiếng thở đều đều.

Phong Kính nhìn cô, đáy mắt lướt qua một chút hứng thú. Nữ nhân này, quả nhiên có chút thú vị. Nếu là nữ nhân khác chỉ sợ sớm đã bổ nhào vào trong lòng ngực của hắn cầu xin hỗ trợ báo thù rồi ấy chứ, mà cô…

“Xin anh giúp tôi học nghề gốm, mối thù… tự tôi sẽ báo thù”

Cái gọi là kiên trì thoạt nhìn phi thường buồn cười, thế nhưng…

Ven đường, một bóng người bại hoại, tay bỏ trong túi quần, ánh mắt hoa đào nháy nháy trêu chọc con gái trên đường, quả thật là Tiền Phong – tôn tử của Tiền lão tướng quân, lại là cảnh sát trưởng thành phố S. Hơn nữa, bộ dáng anh tuấn, cười rộ lên còn có bộ dáng đứa trẻ nhỏ đáng yêu, một cặp mắt hoa đào đi tới chỗ nào thì nơi đó đầy đào hoa.

Tiền Phong nhìn thấy xe của Phong Kính chạy lại, bật người phất tay nói: “Phong!”

Phong Kính phanh xe lại, hạ kính xe xuống.

Tiền Phong nhanh nhảu nói: “Này! Hôm qua cậu đi đâu vậy? Tay chân đều…”

Xe đột nhiên phanh lại, Tô Mộc Vũ nghiêng đầu một chút đập về phía cửa kính xe, thế nhưng được một bàn tay nhanh chóng đỡ lấy, chần chờ một chút mới nâng gáy của cô nằm úp sấp trên đùi của mình.

” Đều, đều, đều…” Tiền Phong nhìn thấy một loạt động tác của Phong Kính, cặp mắt hoa đào trợn thật lớn.

Mồ hôi rơi tí tách.

Tận thế không có đến nha. Người này thật là Phong Kính sao? Hắn không phải luôn chán ghét việc tiếp xúc với người khác nhất là nữ nhân sao? Chán ghét các mối quan hệ cho dù quen thuộc hay xa lạ sao? Hơn nữa, hắn lại cực kỳ thích sạch sẽ cơ mà. Làm sao có thể để một nữ nhân nằm trên đùi hắn chứ?

Hắn thật muốn đến bệnh viện kiểm tra mắt một lần xem sao.

Phong Kính lơ đãng nhíu mi, dường như ngại thanh âm của hắn quá lớn: “Chuyện gì?”

Tiền Phong rướn cổ lên nhìn “Cô ấy không phải là cái cô…” Hiển nhiên hắn nhận ra Tô Mộc Vũ, kinh ngạc đến rối tinh rối mù, núi băng thật sự cùng cô ta thành một cặp sao? Cô gái này chính là người phụ nữ đã từng ly hôn.

Phong Kính nhẹ liếc mắt nhìn hắn, Tiền Phong thức thời câm miệng, nói: “Bệ hạ… tiểu nhân cáo lui”

Phong Kính phất phất tay, ý bảo nếu hắn có việc thì cứ liên hệ, sau đó lái xe mà đi.

Thấy Phong Kính đi rồi, Tiền Phong gấp gáp lấy điện thoại di động ra: “Thiệu Thiệu, chuyện lớn rồi!”

Nam tử đầu kia di động cắn răng nói: “Xin gọi mình là Phương Thiệu Hoa, cám ơn!”

Tiền Phong vung tay lên nói: “Mặc kệ, núi băng mang về một nữ nhân…”

Cây bút máy trong tay Phương Thiệu Hoa vẫn không ngừng hí hoáy, hắn ngẫm nghĩ một chút nói: “Cậu an tâm, cậu ấy so với chúng ta hiểu rõ người ngoài hơn ai hết”

Một nữ nhân đã từng ly hôn, căn bản không có khả năng, đừng nói chính Phong Kính, kể cả Phong gia cũng sẽ không chấp nhận. Phương Thiệu Hoa cười cười, tiếp tục đặt bút ký tên lên một nửa văn kiện còn lại, nét chữ rồng bay phượng múa.

Nam nhân mà, chơi đùa cả thôi, thoải mái một chút chỉ cần không thật tâm là được.

Lúc Tô Mộc Vũ tỉnh lại liền phát hiện mình thế nhưng lại gối đầu lên hai chân của hắn. Cô giật mình vội bối rối nói: “Thật xin lỗi, tôi… tôi ngủ thiếp đi”

Phong Kính không thèm để ý đến cô, mở cửa xe nắm lấy tay cô lôi ra ngoài.

“Sao vậy?” Tô Mộc Vũ nhìn cửa hàng buôn bán những mặt hàng xa xỉ hiệu Dior nổi tiếng trước mặt. Nơi này tùy tùy tiện tiện cầm lấy một cái khăn lụa thôi cũng đã hơn một ngàn, hắn mang cô tới nơi này để làm gì?

Phong Kính không có giải thích, thẳng tay kéo cô vào trong, chỉ vào kệ để quần áo nói: “Cái này, cái này, cái này”

“Trừ những thứ đó ra, lựa những thứ còn lại tìm đúng size của cô ấy rồi gói lại cho tôi”

Nữ nhân viên bán hàng nhìn thấy một nam thanh tiên tuấn tú, lại ra tay rộng rãi xa xỉ, đôi mắt nhanh chóng xuất hiện vẻ ân cần tiến lên cầm lấy từng cái từng cái gói lại.

“Anh làm gì vậy? Tôi không cần những thứ quần áo đó” Tô Mộc Vũ vội hỏi, mỗi một bộ quần áo ở đây cô đều mua không nổi, cả đời này cô đã trả không xong, cô lại càng không muốn tiếp tục thiếu nợ hắn bất kỳ thứ gì nữa.

Phong Cảnh ôm chầm lấy bả vai của cô mới phát hiện thân mình cô hơi hơi cứng đờ liền nói nhỏ bên tai cô: “Từ hôm nay trở đi, cô là nữ nhân của tôi, cô phải học cách hiểu rõ tôi muốn gì, học những thói quen của tôi. Tôi sẽ dạy cô cách làm một nữ nhân”

Nhân viên cửa hàng nhiệt tình vây quanh chào tạm biệt, Tô Mộc Vũ dường như trở thành đối tượng cho các cô gái hâm mộ mà cô chỉ là im lặng cúi đầu, đi theo Phong Kính lên xe.

Cô biết, tất cả những chuyện này đều không liên quan đến cô mà là của hắn.

Cô mờ mịt nhìn lên trời, gió đã nổi lên, thổi bay từng sợi tóc dài của cô. Ngày lại qua ngày, cô lại một lần nữa bắt đầu lại cuộc sống của mình. Cô không biết, sau này chờ đợi cô sẽ là cái gì.

Cách đường lớn còn khá xa, một thanh âm mang theo ý đa nghi cùng không khẳng định vang lên “Chị?”

Tô Mộc Tình nhíu mi, tự cười chính mình quá đa tâm.

Đây là nơi nào? Toàn bộ thành phố chỉ có duy nhất một cửa hàng này, ngay cả cô cũng phải thật cẩn thận năn nỉ anh rễ mới có thể mua được vài món, chị ta làm sao có thể xuất hiện lại ở chỗ này?

Cô cười đắc ý. Hiện tại, chị hẳn là phải ở nơi nào đó khóc rống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play