Hai Tô Mộc Vũ?
Nếu lúc này gọi bất kỳ ai đến nhận, cũng khó có thể nhận ra, rốt cuộc người nào mới là thật, người nào mới là giả?
Nhận thấy người đứng ngoài cửa, đôi mắt “Tô Mộc Vũ” bên trong âm thầm hiện lên tinh quang, đôi tay nhanh chóng ôm chặt lấy cổ Phong Kính, lần thứ hai đưa lên môi của mình, hoàn toàn che mất ánh mắt của Phong Kính.
Người đứng xem ở bên ngoài, nhìn thấy đúng là Phong Kính ôm lấy một dáng người, thâm tình ôm hôn triền miên, triền miên đến ngay cả người đứng bên ngoài cũng không nhận thấy.
Trên mặt đất là một đống quần áo hỗn độn, từng cái từng cái trộn chung một chỗ, giống như hai người đang ôm nhau trên giường, tay hắn giữ chặt eo cô ta, cổ tay cô ta quấn chặt cổ hắn, da thịt trắng noãn kề cùng đồi ngực màu đồng, hơi thở dồn dập hỗn độn, lửa nóng tràn ngập gian phòng, giống như nơi nơi đều tràn ngập hơi nước.
Mà tất cả lại giống như nước lạnh dập tắt tâm trí nóng bỏng của cô khi mới đến, lạnh toàn thân, thở không nổi.
Trong đầu choáng váng đến phát đau, gương mặt tái nhợt, giống như máu toàn thân đều trong phút chốc chảy hết ra ngoài.
Sao lại thế này?
Ánh mắt của cô mờ nhòe, là do bản thân đang nằm mơ sao? Vì sao cô lại nhìn thấy cảnh tượng như vậy? Lúc cô điên cuồng chạy đến, nước mắt đã chảy hết cả một đoạn đường. Cô nghĩ rằng bản thân khổ sở lâu như vậy, bị tra tấn lâu như vậy, lúc này hạnh phúc nhất định sẽ đến với mình chứ.
Hắn là tình yêu của cô, từ trước đến nay đều có đủ loại hiểu lầm, cô có thể cầu xin hắn tha thứ ình, có thể làm mọi thứ để bù lại sự ngu xuẩn trước kia của mình, chỉ cần hắn yêu cô.
Chỉ cần hắn yêu cô, cô có thể trả giá tất cả để van xin hắn cho cô được đứng bên cạnh hắn.
Thế nhưng… trong lúc cô chạy đến lột da chân, trong lúc cô vấp ngã vô số lần, trong lúc cô dùng hết sức lực để chạy đến bên hắn, cảnh tượng cuối cùng lại là như vậy…
Nó khiến cô hoài nghi, có phải đây là sự trả thù của hắn hay không?
Có ai từng nếm qua cảm giác này chưa? Đang bay lượn trên bầu trời, hạnh phúc như ở trên thiên đường, lại một giây sau bị bẻ đi đôi cánh, nhanh chóng rơi thẳng xuống mười tám tầng địa ngục.
Cô bây giờ nên làm gì đây?
Vứt bỏ tất cả tự tôn, tiến đến, lôi kéo người đàn bà kia ra, cho cô ta một cái tát rồi bảo cút đi? Hay vẫn là ban cái tát đó, xong rồi kéo Phong Kính đứng dậy, hung hăng mắng: Hỗn đản! Chúng ta thật sự kết thúc rồi!
Nhưng là giờ này khắc này, cô còn đủ dũng khí để làm điều đó sao? Cô cố nhấc bản thân mình nhưng cả người lại giống như tản đá, khiến cả người cô đều run rẩy.
Trong đầu hỗn hỗn độn độn, trái tim như bị hổng một cái lỗ lớn, máu như vòi nước tuôn chảy khắp nơi. Chân mềm nhũn, mắt hoa lên, cả người tê liệt ngã xuống.
Bên cạnh chính là cầu thang, thân thể vô lực giống như quả bóng da lăn xuống phía dưới, cái trán đụng đến bậc thang, choáng váng.
Nghe thấy âm thanh, Phong Kính nhíu nhíu mày, giống như cảm nhận từ bản năng, muốn quay đầu lại.
Lại bị “Tô Mộc Vũ” nâng chặt mặt: “Có lẽ là nhân viên không cẩn thận ngã đó. Kính…” Mắt của cô ta ngập nước, mang theo tinh quang cùng xuân sắc, giông như một đóa hoa hồng chậm rãi nở rộ, tản ra hương thơm nồng đậm.
Phong Kính nhìn gương mặt quen thuộc này, dùng ngón tay nhẹ nhàng miêu tả bộ dáng của cô.
Đây là Tô Mộc Vũ của hắn, mỗi một lớp da thịt trên khuôn mặt này, mỗi một độ cong cơ thể đều là bộ dáng của Tô Mộc Vũ, không phải xinh đẹp nhưng với hắn mà nói chính là phong cảnh xinh đẹp nhất trên đời này.
Phong Kính ôm lấy cô, đem mặt mình vùi thật sâu vào cổ của cô.
“Tô Mộc Vũ”… Không, nói đúng ra là Tô Mộc Tình, ôm đầu của hắn, khóe miệng gợi lên một độ cong âm trầm đáng sợ.
Lăn xuống cầu thang sao?
Chậc chậc… Chị à! Lăn xuống đó chắc cũng khó chịu lắm đi? Không, nhiêu đó còn chưa đủ đâu.
Biết hai năm qua tôi đã làm gì không? Tôi dùng thời gian hai năm qua, ở trên mặt của tôi, từng đao từng đao, đem mình hoàn toàn biến thành hình dạng của cô. Cô có biết mùi vị dao lăn trên mặt đau bao nhiêu không?
Đau, đau đến khiến tôi phát điên, bộ dạng mỗi ngày trên mặt đều quấn băng gạc quả thật khiến tôi muốn nôn.
Nhưng mà không sao, không sao. Cuối cùng kết quả không phải là rất tốt rồi sao? Người đàn ông cô yêu cũng không nhận ra cô, như thế nào? Kiệt tác của tôi đó, cô thấy kinh hỉ không? Không, tôi thiếu chút nữa đã quên rồi, cô còn chưa thấy được gương mặt của tôi mà.
Đừng nóng vội, chờ xem, người đàn ông của cô, tôi từng bước từng bước tóm lấy. Dựa vào cái gì mà những gã đàn ông tốt nhất đều xúm lây cô, mà tôi chỉ có thể tránh trong những ngõ hẻm mà khóc. Dâu trưởng Phong gia, cô không có phúc đến hưởng, không bằng để cho tôi hưởng thay đi.
Là cô phá hủy mọi thứ của tôi, mà bây giờ, cũng nên đến phiên tôi phá hủy mọi thứ của cô!
____________________
Tô Mộc Vũ ngã xuống cầu thang, hình ảnh trước mắt lần lượt thay đổi, cả người đều mềm nhũn, không thể động đậy được, cái gáy ẩm ướt như có cái gì đang chậm rãi chảy ra. Cô há miệng nhưng yết hầu như là bị vướng, một chữ cũng nói không ra.
Bên cạnh, một đôi giày da chậm rãi đi đến trước mặt cô, nếu chú ý có thể nhìn thấy hai chân bước đi không vững, có chút khập khiễng.
Tô Mộc Vũ ngẩng đầu nhìn lên, hé ra khuôn mặt âm nhu xinh đẹp lại âm lãnh như mãng xà.
Đôi mắt nhỏ dài nhìn chằm chằm cô, như một con rắn đang thè lưỡi.
Hắn thương hại nhìn bộ dạng đáng thương của cô.
Ngón tay của hắn nhẹ nhàng nâng cằm Tô Mộc Vũ lên, nói: “Hai năm không gặp, chúng ta cũng coi như là người quen. Thế nào? Chào hỏi đi”
Tô Mộc Vũ nhìn khuôn mặt ghé vào trước mắt kia, chán ghét đến muốn nôn, nhưng là giờ này khắc này, cô căn bản không nhúc nhích được, chỉ có thể giống như một miếng thịt bò tùy hắn xâu xé.
Trên gương mặt trắng nõn của Phong Nghi, lộ ra nụ cười châm chọc.
“Thế nào? Vở diễn vừa rồi hay không?”
Khẩu khí của hắn so với hai năm trước càng thêm âm trầm, càng thêm đáng sợ: “Tôi nói rồi, người Phong gia không biết yêu, mà trong cơ thể người nhà họ Phong đều chảy dòng máu máu lạnh. Ả đàn bà ngu xuẩn như cô, thế mà cô cũng tin hắn sẽ yêu cô. Đàn ông, thứ cần cùng lắm cũng chỉ là một cỗ máy biết an ủi, còn là ai thì có quan trọng sao? Chậc chậc, cô đúng thật là ngu ngốc”
Mặt Tô Mộc Vũ trắng bệch, cố gắng nhắm mắt lại không thèm quan tâm hắn đang nói gì.