Lúc bị Phong Nghi kéo mạnh vào lễ đường, Tô Mộc Vũ thấy rất bi thương.

Cô dùng sức giãy dụa, muốn rời khỏi. Cô không nên ở chỗ này, một giây cũng không muốn!

Song trong giây phút Phong Kính bước vào, sự giãy dụa của cô không bị khống chế cũng đông cứnglại, sắc mặt tái nhợt.

Cô biết mình nên đi, nhất định phải đi, ở đây tham dự buổi hôn lễ này, quả thật là rước nhục vào thân. Thế nhưng…

Cô không khống chế được chính mình, giống như là hồn phi phách tán khi nhìn thấy hắn.

Nhìn xem, đây là Phong Kính, một Phong Kính không gặp hơn hai tháng, vẫn cao lớn như vậy, vẫn hấp dẫn ánh mắt người khác như vậy, giống như vị thần trên trời, chỉ cần hắn xuất hiện, mọi người đều ảm đạm thất sắc.

Nhìn xem, đây là Phong Kính, giờ này khắc này hắn mặc bộ Tây phục màu bạc, đứng cuối thảm đỏ. Giống như hình dáng cô thường hình dung ra trong mỗi đên khuya khoắt, chỉ có tuấn mỹ hơn chứ không kém.

Nhìn xem, đây là Phong Kính, trên chiếc thảm màu đỏ, hắn tao nhã vươn tay, cùng công chúa của hắn đi vào lễ đường, nhận lời chúc phúc cùng ca ngợi của mọi người.

Ha ha.

Thật đẹp, quả thật giống như một câu chuyện cổ tích, hoàng tử cùng công chúa mãi mãi hạnh phúc bên nhau, có phải hay không…?

Trước mắt cô chẳng biết từ lúc nào đã che lấp bởi nước, cứ ngơ ngác đứng như vậy, trơ mắt nhìn Vệ Nhu Y mặc áo cưới trắng tinh bước từng bước đến bên cạnh hắn…

Sao thế? Trời mưa sao? Tại sao lại có nước rơi xuống? Thật nhiều… Thật nhiều… nhiều đến khi cô vươn tay cũng hứng không hết.

Lại có thứ gì đó trào lên miệng, chua sót, từ yết hầu nuốt xuống ngực, đó là gì vậy? Đúng rồi, cô nên cười, giống như những vị khách ở đây, cười chúc phúc cho hai người bọn họ.

Đúng vậy, cô nên cười…

Phong Kính nhìn thấy người phụ nữ mang thai bảy tháng, lại vẫn gầy yếu như trước. Trong phút chốc, tựa hồ toàn bộ thanh âm đều biến mất, khiến trong nháy mắt đó, có dũng khí của hắn theo bản năng trỗi dậy, hướng cô đi đến.

Vệ Nhu Y thất thanh “Kính!”, cô ấy lập tức giữ chặt tay hắn, ánh mắt đầy khẩn cầu.

Nhạc hôn lễ vẫn còn vang, mà cô dâu chú rễ vẫn đứng yên tại chỗ, trong lúc nhất thời, toàn bộ khách khứa đều nhao nhao bàn tán.

Trong một góc, bên cạnh Tô Mộc Vũ, khóe miệng Phong Nghi hơi cong lên, chiếc lưỡi như lưỡi rắn khẽ liếm môi, chờ đợi xem kịch.

Anh hai, xem thằng em này mang ai đến hôn lễ cho anh đây, anh có thấy vui không? Cái này có thể tính là quà tân hôn cho anh đấy nhỉ? Không có cô ta, vở kịch hôm nay sao hoàn thành được.

Chậc chậc, một Tô Mộc Vũ đang mang thai cùng một Vệ Nhu Y gia tài bạc vạn, ngay cả em cũng thấy khó xử thay cho anh.

Để tôi xem xem, lòng dạ anh rốt cuộc có thể ác độc đến mức nào. Tôi lại càng muốn biết, diễn viên chính của màn kịch vui này, rốt cuộc là ai đây!

“Kính, đừng…” Vệ Nhu Y nhẹ giọng khẩn cầu.

Phong Kính quay đầu lại nhìn cô ấy, hung hăng nhắm chặt mắt, nắm lấy tay Vệ Nhu Y, từng bước từng bước đi lên khán đài. Mỗi một bước, đều giống như dài ngàn vạn năm, từng bước, từng bước, không âm thanh, lại hung hăng dẫm nát trái tim người khác.

“Phong Kính, con có nguyện ý cưới Vệ Nhu Y làm vợ, dựa theo Thánh kinh giáo huấn mà cùng nhau chung sống, trước mặt Chúa thề nguyện kết làm một thể với cô ấy, yêu cô ấy, an ủi cô ấy, tôn trọng cô ấy, bảo vệ cô ấy giống như chính bản thân con, bất luận cô ấy bệnh tật hay khỏe mạnh, giàu có hay bần cùng, luôn thủy chung với cô ấy, cho đến khi thế giới ngăn cách hai người hay không?” Lời thề nghiêm túc thánh khiết chậm rãi vang lên trong giáo đường.

Từng chữ từng chữ như từng lớp đá tát vào mặt Tô Mộc Vũ.

Tiền Phong nhanh chóng tìm được Tô Mộc Vũ, nhìn thấy Phong Nghi đứng bên cạnh liền thầm chữi một tiếng “Chết tiệt!”. Hắn nhanh chóng đi đến, đẩy Phong Nghi ra, chắn phía trước bảo vệ Tô Mộc Vũ.

“Tiểu Vũ, chúng ta đi” Tiền Phong không đành lòng để cô tiếp tục chứng kiến cảnh này. Thế nhưng Tô Mộc Vũ vẫn cứ ngây dại, quật cường đứng ở nơi đó, giống như đang chờ đợi một phán quyết cuối cùng mới có thể hoàn toàn hết hi vọng.

“Con nguyện ý!”

Lúc cô nghe được ba chữ kia, khóe miệng cô chợt cong lên, lại khẽ hạ ánh mắt.

“Vệ Nhu Y, con có nguyện ý gả cho Phong Kính, nhận anh ấy làm chồng của con…”

Những lời còn lại cô đã không còn nghe rõ, mà chúng cũng không còn quan trọng, những chữ quan trọng đã được nói ra từ miệng của hắn rồi.

Đúng vậy, tất cả cũng không còn quan trọng nữa…

Một cặp nhẫn sáng chói được đưa đến, Vệ Nhu Y nhấc một chiếc lên, nhanh chóng đeo vào ngón áp út của Phong Kính, giống như cô ấy đang mong muốn hoàn thành cho hết những nghi thức này, còn hận không thể tiếp tục nhanh hơn một chút.

Ngay lúc nhẫn sắp đeo hết ngón tay Phong Kính.

“Tiểu Vũ! Em làm sao vậy?”

Tiền Phong rống to một tiếng, phá tan cả buổi lễ. Chỉ thấy Tô Mộc Vũ đột nhiên ngã xuống, tay ôm bụng, mồ hôi chảy ra như tắm.

“Đau…” Cô gian nan che bụng, cả khuôn mặt trắng như một trang giấy, toàn thân đều co rút “Tiền Phong, cứu… đứa nhỏ…”

Một dòng máu tràn ra từ hay bắp đùi cô, giống như một con sông không bao giờ cạn nước. Máu nhiễm ướt một mảng lớn, từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất.

Tiền Phong cả người cả kinh, lập tức ôm lấy Tô Mộc Vũ, hô lớn: “Tránh ra, tất cả tránh ra cho tôi!”

Cả lễ đường lộn xộn thành một mảnh, ánh mắt mọi người đều tụ tập lại đây, nhìn thấy Tiền Phong không giữ chút lễ tiết ôm lấy một người phụ nữ có thai chạy ra bên ngoài.

Đây là chuyện gì nha? Cô gái này là ai? Mang thai mà còn đến đây làm gì?

Toàn bộ sôi nổi suy đoán.

Tiền Phong mang Tô Mộc Vũ lên xe, nháy mắt quay đầu lại nhìn về phía Phong Kính, nhưng trên mặt hắn không có một tia biểu cảm. Tiền Phong cười lạnh, hung hăng giẫm chân ga, chạy nhanh đến bệnh viện.

Từng chi tiết trong chuyện này đều không thể xem nhẹ, trong lúc nhất thời, người phụ nữ có thai cùng Phong thiếu có quan hệ như thế nào đều được mọi người mang ra suy đoán. Thế nhưng hôn lễ vẫn được tiến hành, giới truyền thông vẫn đua nhau đưa tin và chụp hình loang loáng.

Phong Nghi cười lạnh, nhìn anh hai của mình, khóe miệng dần dần cong hơn: Anh hai, anh sẽ chọn điều gì đây? Đuổi theo hay tiếp tục hôn lễ?

Cả người Vệ Nhu Y nhíu chặt, cô ấy dùng hết sức nhìn lên Phong Kính, dùng ánh mắt nhắc nhở hắn: Đừng đi, anh không thể đi, bao nhiêu người đang nhìn chúng ta đó!

Không nghĩ tới, Phong Kính cũng không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ chậm rãi đeo nhẫn vào ngón áp út của Vệ Nhu Y, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay của cô ấy, tư thế hoàn mỹ như vậy, giống như chuyện phát sinh vừa rồi căn bản không có chút quan hệ gì với hắn.

Hôn lễ rốt cục cũng hoàn thành viên mãn, một trận vỗ tay ầm ầm vang lên, đốt cháy cả lễ đường, pháo hoa nở rộ, bóng hơi màu sắc rực rỡ đua nhau bay lên bầu trời, những bản nhạc vui nhanh chóng được phát lên.

Nụ cười trên mặt Phong Nghi cứng đờ, hừ lạnh một tiếng, trầm mặt xoay người: Anh hai, lần này, coi như anh lợi hại!

Tất cả mọi người đều không phát hiện, một bàn tay dấu ở sau lưng chú rễ đã nắm chặt lại thành một nắm, trên mu bàn tay nổi gân xanh, cơ hồ muốn vỡ tung ra!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play