" Hai người vô lương tâm các ngươi đã biết ta ẩn thân mà không lên tiếng. Còn dám cả gan trưng dụng Đại Hồng Bào của ta!"
Giọng nói tràn ngập bất mãn vang lên khiến bọn Lăng Ngạo giật mình lui về sau một bước.
Người này đã ẩn thân trong phòng từ lúc đầu mà bọn hắn một chút cũng không cảm nhận được. Đây quả là không hổ danh Thành chủ đại nhân thành Kỳ Vân siêu cấp bí mật a!
Lạc Y nhếch nhẹ môi mỏng, đôi mắt đen láy lại xẹt qua tia giảo hoạt. Người này thật là quá thiếu kiên nhẫn, nàng còn chưa kịp bày ván cờ, hắn đã vội vã nhận thua rồi đây.
Lão giả vừa xuất hiện khoé môi hơi bĩu ra, lộ rõ bản chất một lão ngoan đồng điển hình. Trên thân hình cao lớn vĩ ngạn vận một trường bào lam sắc thanh nhã nhưng vẫn không làm mất đi vẻ quý khí.
Hai khí chất bất đồng này khiến cho mọi người thấy vừa thân thuộc gần gũi, lại vừa có cảm giác kinh sợ, kính nể.
Phùng Nhật Huy lướt mắt nhìn bọn Lăng Ngạo, âm thầm đánh giá từng người. Đôi mắt thâm thuý trải đời của một thế hệ cường giả xẹt qua tia hài lòng.
Những người này tuổi còn trẻ như vậy, thế nhưng tu vi lại khiến cho rất nhiều người đi trước phải cam bái hạ phong.
Nếu như Phùng Nhật Huy hắn đoán không lầm thì những người này phát triển tốt như vậy chính là kết quả bồi dưỡng của tiểu nha đầu kia đi. Tiểu nha đầu đó và nam tử luôn đi bên cạnh nàng sâu không lường được, hắn cũng không biết tu vi của họ nằm ở mức độ nào, có lẽ là Thống Lĩnh hoặc Quân Chủ. Có khi còn cao hơn hắn tưởng tượng rất nhiều.
Quả nhiên là hậu sinh khả úy a!
" Còn không mau vào bàn ngồi. Nếu các ngươi còn đứng thì tất cả trà ngon đều chui vào bụng hai quỷ tham ăn kia mất thôi!"
Lạc Y nghe nói, tay cầm tách trà khẽ run. Trong lòng nàng không ngừng mắng thầm, nàng mà còn phải luyến tiếc Đại Hồng Bào này sao? Trong không gian của nàng Thiên Sơn Tuyết Liên tuỳ tiện chọn một cây ướp trà còn muốn quý hơn Đại Hồng Bào hàng vạn lần đâu.
Lãnh Hàn Thần liếc mắt nhìn Phùng Nhật Huy một cái, rõ ràng là đã âm thầm ghi một mối thù.
Phùng Nhật Huy không hề hay biết, chỉ một câu nói vui đùa của hắn mà chọc phải nọc của hai sát thần. Điều này khiến tương lai của hắn đau khổ không thôi!
Bọn Lăng Ngạo có chút thụ sủng nhược kinh, ngơ ngơ ngẩn ngẩn đi theo Phùng Nhật Huy ngồi vào bàn.
Phùng Nhật Huy thong thả rót cho mình một tách trà, trên khoé môi gợi lên một ý cười. Nhưng trên mặt đã nghiêm túc hơn mấy phần.
" Ta là Phùng Nhật Huy, thành chủ Thành Kỳ Vân. Hôm nay ta gọi các ngươi đến đây là muốn nói cho các ngươi một số chuyện của Thánh Điện. Không biết các ngươi có tình nguyện nghe?"
Lạc Y vừa nghe đến hai từ " Thánh Điện", hai đầu chân mày liền nhíu lại, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Phùng Nhật Huy thay cho câu trả lời.
Bọn Lăng Ngạo cũng đồng dạng chăm chú. Bọn hắn biết Thành chủ đại nhân đặc biệt căn dặn hẳn là Thánh Điện cũng không phải chuyện tốt gì.
Phùng Nhật Huy hết sức hài lòng với thái độ của mọi người. Lúc này, hắn mới trầm giọng lên tiếng.
" Thánh Điện thật sự không phải nơi tốt cho các ngươi. Ở Thánh Điện, trừ những môn đồ đang tu luyện thì những người có tu vi Thống Lĩnh đông như kiến, Quân Chủ tuy ít hơn nhưng cũng không dưới hai mươi người, đặc biệt là bốn vị Điện chủ đã bước vào cấp Tôn Giả và Thánh chủ Thánh Điện đã có tu vi Tôn Giả hậu kì đỉnh. Các ngươi nên suy nghĩ cẩn thận xem có nên bước vào nơi ăn thịt người không nhả xương đó hay không!"
Giọng nói Phùng Nhật Huy nhàn nhạt, nghe không ra buồn vui. Nhưng điều hắn nói quả là gõ mạnh vào lòng bọn Lăng Ngạo.
Bọn Lăng Ngạo muốn không khiếp sợ cũng không được. Phải biết rằng trong tứ đại đế quốc tu vi Thống Lĩnh đã xem là cường giả, Quân Chủ xuất hiện đã vô cùng hiếm thấy chứ đừng nói đến hai chữ " Tôn Giả".
Thực lực cường hãn như vậy nếu bọn họ muốn xoá bỏ tứ đại đế quốc cũng còn có thể.
Đối đầu với Thánh Điện, không phải chuyện tốt!
Trong phút chốc, bọn Lăng Ngạo liền lộ rõ sự hoang mang, do dự.
Lạc Y có thể hiểu tâm trạng của bọn Lăng Ngạo lúc này. Dù sao, bọn hắn vẫn chỉ là những đứa trẻ. Nếu không phải trải qua huấn luyện của nàng, bọn hắn bây giờ không biết đã thăng cấp được hay chưa. Nhưng nói về tu vi, bọn hắn dù có tăng lên bao nhiêu cấp, trước mặt Thánh Điện tuỳ tiện bốc ra một người cũng có thể bóp chết bọn hắn.
Trong hoàn cảnh như vậy mà chỉ hoang mang, do dự thì đã quá tốt rồi!
Có điều, dù thực lực Thánh Điện mạnh đến mức nào thì Lạc Y vẫn nhất định phải đi. Nàng vẫn còn chưa quên người của Thánh Điện đã đả thương Lãnh Hàn Thần đâu!
Có vay có trả, đó là lẽ thường ở đời!
" Ta sẽ đi!"
Lạc Y kiên định nói, trong vô thức nắm tay Lãnh Hàn Thần càng thêm chặt.
Lãnh Hàn Thần giống như hiểu được suy nghĩ của nàng, khoé môi chậm rãi để lộ ra nụ cười yêu nghiệt nhân sinh, tay còn lại không quên vỗ về tay nhỏ bé của Lạc Y.
" Chúng ta cũng đi!"
Bọn Lăng Ngạo vốn đang do dự nhưng vừa nghe Lạc Y nói thì do dự tất cả đều biến mất.
Mặc kệ Thánh Điện có như thế nào, chỉ cần Lão đại đi, bọn hắn nhất định sẽ không ở lại làm con rùa rụt đầu.
Phùng Nhật Huy hơi sửng sốt. Vốn trong dự định của hắn thì chỉ có Lạc Y và Lãnh Hàn Thần đi mà thôi. Hắn rõ ràng đã nhìn ra hoang mang, lo sợ trong đôi mắt của bọn Lăng Ngạo, thế nhưng tất cả chỉ còn kiên định sau một lời nói của tiểu nha đầu.
Tiểu nha đầu bản sự thật lớn nha!
Phùng Nhật Huy cười nhẹ, bình đạm hỏi lại.
" Các ngươi thật dám đi?"
" Dám đi!" Bọn Lăng Ngạo đều đồng thanh.
Phùng Nhật Huy hài lòng, đây mới chính là khí thế của tuổi trẻ nên có a!
" Nếu như các ngươi quyết định, ta cũng muốn nói với các ngươi một chuyện, ở Thánh Điện Cấm địa có nuôi nhốt một cặp Tỳ Hưu thần thú đang ngủ say, một mạng âm và một mạng dương. Nghe nói khi hai thần thú này thức tỉnh, Thánh Điện sẽ chọn ra một nam và một nữ tiến hành cường khế ước. Nữ tử sẽ khế ước thần thú mạng dương, nam tử sẽ khế ước thần thú mạng âm. Sau khi khế ước có thể hoá thần!"
Lạc Y cơ hồ muốn bật thốt lên đầy kinh hãi. Một cặp Tỳ Hưu thần thú phong ấn kia chẳng phải của nàng và Lãnh Hàn Thần sao? Làm thế nào mà Thánh Điện có thể nuôi nhốt được?
Điều này không quan trọng, quan trọng là bọn họ muốn cường khế ước với thần thú. Chẳng lẽ bọn họ không biết nếu khế ước không thành công sẽ bị phản phệ rơi vào thế vạn kiếp bất phục sao?
Lạc Y vốn không quan tâm bọn họ xảy ra chuyện gì, nàng chỉ sợ Tỳ Hưu sẽ dùng tinh thần chống lại dẫn đến trạng thái tự bạo.
Vậy thì vô cùng không ổn!
Lúc đầu, Lạc Y vốn chỉ muốn đến Thánh Điện vì chuyện của Lãnh Hàn Thần, tiện thể điều tra những việc làm bí mật của Thánh Điện mà thôi. Nhưng bây giờ nàng nhất định phải đến Thánh Điện, mặc kệ là nguyên do gì.
Lãnh Hàn Thần nghe đến Tỳ Hưu cũng nhíu mày thật chặt. Đó là thần thú thứ tư của hắn còn chưa thức tỉnh đâu.
Thánh Điện âm mưu thật lớn, còn muốn hoá thần sao?
" Nếu để nam tử và nữ tử hoá thần, bọn họ không sợ khống chế không được sao?"
Lạc Y không muốn để lộ liên hệ của nàng với Tỳ Hưu thần thú, nhưng vẫn không nhịn được hỏi.
Sắc mặt của Phùng Nhật Huy ngay lập tức kém đi. Trong đôi mắt loé ra hàn quang kinh người.
" Trong Thánh Điện có một loại cỏ gọi là Phong Đăng thảo. Mỗi thánh sẽ ngắt cỏ đó nấu thành nước, trộn lẫn với đan dược cung cấp cho mọi người sử dụng. Phong Đăng thảo ăn vào rất có ích cho tu luyện, nhưng đó cũng là một loại độc kì lạ, chỉ cần người dùng Phong Đăng thảo có suy nghĩ phản lại người hạ thảo thì thất khiếu sẽ lập tức chảy máu đến chết!"
Bọn Lăng Ngạo lắp bắp kinh hãi, nếu ăn phải loại dược đó xem như số của bọn họ xong rồi! Bọn họ không muốn là người trung thành với Thánh Điện!
" Phùng thành chủ nói Phong Đăng thảo ở đây là loại cỏ màu lục lam, trên lá nổi đốm trắng, tính hàn phải không?"
Lạc Y mở to mắt lộ rõ hưng phấn nhìn Phùng Nhật Huy, chờ đợi câu trả lời.
Phùng Nhật Huy tuy không hiểu Lạc Y tại sao hưng phấn như vậy, nhưng vẫn gật nhẹ đầu.
" Chính là nó!"
Lạc Y nở nụ cười.
Quả nhiên Phong Đăng thảo phong ấn cùng với Tỳ Hưu. Vì Tỳ Hưu xuất hiện ở Thánh Điện nên Thánh Điện mới mọc lên Phong Đăng thảo.
Phong Đăng thảo cũng giống như các thảo dược khác. Trừ phi nàng hoặc Lãnh Hàn Thần nhân giống nếu không thì chỉ mọc được duy nhất một cây. Nếu chẳng may bị hái đi thì sau một tháng lại mọc lên một cây nữa.
Phong Đăng thảo vốn là độc tính, chỉ khi sử dụng phối phương Thần dược trung hoà mới có thể biến thành Thần tính. Đây là thảo dược quan trọng nhất.
Hay cho Thánh Điện, dám dùng thảo dược của nàng hại người! Tốt nhất các ngươi nên hảo hảo cầu phúc, nếu không chờ ta ra tay, các ngươi liền không có trái cây tốt ăn!
Lạc Y đứng dậy, ôm quyền cung kính nói với Phùng Nhật Huy. Nàng đã phần nào đoán được mục đích của Phùng Nhật Huy khi nói với bọn họ những lời này.
Lạc Y cũng không hỏi thân phận thật sự của Phùng Nhật Huy, hắn không muốn đề cập, nàng liền tôn trọng. Nhưng hiểu biết Thánh Điện như vậy, cũng phải có một đoạn quá khứ đây.
" Phùng thành chủ, cám ơn người đã nói cho bọn ta biết những lời này. Bọn ta nhất định không để Thánh Điện yên ổn!" Tốt nhất là diệt vong luôn. Trong lòng Lạc Y thầm bổ sung một câu.
" Tốt!"
Phùng Nhật Huy gật nhẹ đầu. Hắn rất thưởng thức sự thông minh của Lạc Y. Hắn chính là chờ đợi những lời này của nàng!
Trước khi mọi người đi ra khỏi phủ Thành chủ, trên mặt ai cũng tràn đầy vui sướng. Bọn Lăng Ngạo được nhận không ít công pháp và bí pháp bảo vệ thân thể đâu.
Lạc Y nhìn bí pháp ẩn thân trên tay, mắt đều đã híp lại. Lúc này nhìn không khác hồ ly là mấy.
Lãnh Hàn Thần ôm Lạc Y trong lòng, nhìn nàng càng thêm sủng nịnh. Nương tử của hắn lại gạt đi bảo bối rồi, quả là biết cách bắt nạt lão nhân gia đi.
Bất quá, hắn thích a!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT