Lạc Y kiên trì ở
trong không gian tu luyện 15 ngày. Đến ngày thứ 16, nàng mở mắt, thở ra
một ngụm trọc khí. Cuối cùng nàng cũng thành công tấn chức ma pháp sư
cấp 7 sơ kì.
Lạc Y cảm thấy vô cùng thoả mãn khi ma pháp nguyên tố khống chế ngày càng thuần thục, tinh thần lực cũng mạnh lên theo cấp bậc.
Nàng nghĩ muốn nhanh chóng gia tăng sức mạnh. Bởi cho dù nàng sở hữu nhiều
lá bài tẩy. Nhưng nếu gặp phải cường giả chân chính, nàng sẽ không có
năng lực chống trọi.
Thế giới cường giả vi tôn chính là như vậy!
" Tỉ tỉ! Tỉ tỉ!"
Lạc Y vừa thoát ra khỏi không gian thì Kỳ Phong đã đập cửa gọi nàng.
Đối với đệ đệ này, nàng rất thương yêu nên không hề câu nệ, lập tức ra mở cửa.
" Chuyện gì?"
" Tỉ tỉ, hôm nay đại ca về, chúng ta cùng đi dạo phố đi."
Kỳ Phong tiến lên nắm tay nàng, ra sức dụi dụi như con chó nhỏ. Hình ảnh này nhìn có chút quái dị!
Thử tưởng tưởng một thiếu niên có vóc dáng như đã 15, 16 tuổi mà làm nũng với tiểu cô nương mới 11 tuổi sẽ như thế nào.
Mà kể cũng lạ, chẳng phải nói tu vi càng cao thìn nhìn càng thành thục
sao? Tại vì cái gì mà nàng đã là ma pháp sư cấp 7 nhưng lại không thấy
có điều gì thay đổi?
Lẽ nào là có liên quan đến không khí trong
không gian? Có lần Bạch Phong nói, không gian trong không gian chi giới
là sự mô phỏng của Thần giới. Không khí cũng không giống ở đại lục. Đây
được xem là một loại linh khí. Nếu nàng ở lâu trong không gian, nàng sẽ
trở thành linh thể, thậm chí sử dụng được linh thức.
Có vẻ như, cơ thể Lạc Y sớm là linh thể, nên hấp thu linh khí vô cùng cường hãn.
" Tỉ, tỉ đừng lo, ra ngoài, Phong nhi sẽ bảo vệ tỉ!"
Kỳ Phong thấy Lạc Y không nói gì thì nghĩ rằng nàng sợ ra ngoài như trước đây nên vội lên tiếng trấn an nàng.
Lời nói cùa Kỳ Phong vừa lúc kéo Lạc Y ra khỏi suy tưởng khiến nàng nhịn
không được cười ra tiếng. Bàn tay nhỏ bé xoa xoa trên đầu Kỳ Phong.
" Ngoan, tỉ về sau sẽ bảo vệ ngươi!"
Kỳ Phong cười cười hưởng thụ bàn tay nhỏ bé mềm mại của Lạc Y xoa trên đầu mình. Hắn cũng không để lời nói của nàng ở trong lòng.
Trong tư tưởng của hắn, Lạc Y là tỉ tỉ đáng yêu, yếu đuối mà hắn phải bảo vệ.
Ai mà tin trong một tháng phế vật trở thành thiên tài chứ?
" Tỉ tỉ, đi thôi, đại ca đang đợi!"
Dù rất luyến tiếc bàn tay mềm mại trên đầu mình nhưng Kỳ Phong vẫn không thể để đại ca đợi quá lâu được.
" Được!"
Lạc Y cùng Kỳ Phong ra khỏi hậu viện đã thấy Lạc Kiến đứng đợi họ dưới một gốc cây.
Bề ngoài Lạc Kiến hết sức tuấn tú, giống phụ thân đến bảy phần. Là người
vừa nghiêm nghị vừa ôn nhu. Năm nay, Lạc Kiến mới 15 tuổi, nhưng đã
thành thục như một thanh niên trưởng thành.
" Đại ca!"
Lạc Y ngoan ngoãn gọi một tiếng. Giọng nói mềm nhẹ như làm nũng khiến nội tâm Lạc Kiến càng trào lên tình thân mãnh liệt.
Mặc dù kiếp trước của Lạc Y còn lớn hơn Lạc Kiến 10 tuổi, nhưng nàng chính là muốn hưởng thụ tình thân gia đình như thế.
" Muội muội, mới một năm không gặp đã cao hơn không ít nha! Còn rất xinh đẹp nữa."
Lạc Y mỉm cười ngọt ngào, không để ý Lạc Kiến xem mình như sủng vật mà xoa xoa.
Nơi bọn họ đến là một tửu lâu khá có tiếng tại thành La Viễn. Lạc Y chọn một phòng riêng và gọi một vài món ăn.
Đáng ra, nàng muốn gọi thêm rượu, nhưng Lạc Kiến không cho phép nên nàng cũng không cố chấp.
Không khí giữa ba người rất ấm áp, hài hoà. Lạc Kiến kể vài chuyện ở học viện khiến Kỳ Phong rất hứng thú và mong đợi.
Lạc Y bình thản uống trà, ánh mắt đảo qua Lạc Kiến. Hắn mới 15 tuổi mà đạt cấp 5 mơ pháp sơ kì xem ra đã rất thành tựu.
Theo cách đánh giá của đại lục, thiếu niên 12 tuổi tiến vào học viện mà đạt
ma pháp sư cấp 1 đã là rất đáng khen. Kiểu người như Lạc Kiến, Kỳ Phong, chưa tiến vào học viện đã có thành tựu là rất hiếm thấy rồi.
Thường thì loại người như vậy chỉ có trong các đại gia tộc thôi. Nhưng Âu
Dương gia chỉ là gia tộc tại một thành trì thì nghe rất thần kì.
Ba người đang nói chuyện thì ngoài cửa vang lên tiếng ồn ào khiến Lạc Y không khỏi nhíu mày.
" Là ai dám cướp phòng của người Triệu gia chúng ta? Mau lăn ra đây!"
Mở đầu là giọng một nữ nhi chanh chua và phách lối đến cực điểm. Hai chữ " Triệu gia " lọt vào tai khiến ánh mắt Lạc Y trầm xuống. Lạc Kiến và Kỳ
Phong cũng ngừng nói chuyện, nhìn về phía cửa với vẻ khó chịu.
" Là con rùa nào? Mau lăn ra đây! Nếu không ta sẽ phá cửa!"
Tiếng nói vừa dứt, cửa đã bị đạp vào. Ánh mắt Lạc Y hơi loé, khoé môi chậm rãi nâng lên đường cong nhàn nhạt.
Thật là không có kiên nhẫn!
Người đến có ba người, hai nam và một nữ.
Nữ tử mặc tố y màu tím nhạt, hẳn là người vừa ra uy kia.
Ba người này nàng nhận ra. Chính là ba người Triệu gia hay bắt nạt nàng nhất! Không, là Lạc Y trước kia mới đúng!
Ánh mắt khẽ đảo về phía hắc ngọc đeo bên hông nữ tử kia. Ngày đó là vì đuổi theo lấy lại nó, chủ nhân thân thể này mới kiệt sức quy tiên.
" Ta còn tưởng là ai, hoá ra là phế vật Âu Dương gia!"
Nữ tử áo tím_Triệu Gia Linh sau chút ngạc nhiên ban đầu nhếch môi cười khinh miệt.
" Ngươi!"
Kỳ Phong và Lạc Kiến nhìn sang Lạc Y bất bình quát lên.
" Chúng ta làm sao? Lạc Kiến, ngươi cho rằng ngươi còn là người mạnh thứ
hai thành La Viễn sao? Đại ca Triệu Gia Luật đã đột phá cấp 5 trung kì
rồi!"
" Cấp 5 trung... Trung kì?"
Lạc Kiến lắp bắp. Khuôn mặt phút chốc tái nhợt không còn huyết sắc.
" Sao? Đã biết sợ?"
Gia Linh vô cùng đắc ý, phóng ánh mắt xem thường Lạc Kiến. Nam tử mặc trường sam bạc được gọi là Triệu Gia Luật cũng nở nụ cười.
" Cấp 5 trung kì thì hay lắm sao?"
Lạc Y để tách trà xuống, ánh mắt nhìn Triệu Gia Linh khẽ trầm xuống không
nhìn ra biểu cảm. Chỉ có giọng nói cùng khí thế làm người ta phát lạnh.
" Phế vật như ngươi có quyền gì..."
Triệu Gia Linh hơi giật mình nhưng vẫn lớn tiếng nhục mạ nàng.
Không đợi nàng ta nói hết câu, một tiếng chát mạnh mẽ vang lên.
Lạc Y mạnh tay giáng xuống gương mặt xinh đẹp kia không thương tiếc.
Dám sỉ nhục gia đình nàng?
Muốn chết!
" Phế vật... Ngươi dám đánh ta? Ngọc bội, trả ngọc cho ta!"
Gia Linh ngã xuống đất vô cùng kinh hoàng. Lại thấy trên tay Lạc Y có cầm hắc ngọc thì tức giận gào lên.
Thấy Triệu Gia Linh bị đánh, hai nam tử phía sau muốn tiến lên bảo hộ. Nhưng thấy Lạc Kiến và Kỳ Phong cũng đứng lên thì e dè.
Hai nam tử mím môi. Dù thực lực họ mạnh hơn chút đỉnh nhưng nếu đánh nhau sẽ lâm vào kết cục ngọc đá cùng vỡ không ai mong muốn.
Lạc Y không hề đếm xỉa đến tình huống dương cung bạt kiếm hiện tại. Ánh mắt khinh thường xuyên qua hai nam tử nhìn Triệu Gia Linh.
" Ta là phế
vật? Ngươi bị phế vật đánh ngươi còn không bằng phế vật. Còn ngọc bội
này chính là của ta, ta lấy lại là đạo lí thôi!"
" Ngươi, ngươi dám nói ta phế vật?"
" Ai đang sủa thì là người đó!"
" Ngươi..."
Triệu Gia Linh tức giận gầm lên. Ánh mắt nhìn Lạc Y như muốn toé lửa. Nhưng nghĩ đến điếu gì đó nàng ta lại nở nụ cười.
" Kẻ không có gan so đấu gia tộc thì không có quyền nói chuyện. Ngươi có gan thì ba ngày tới hãy tham gia so đấu đi!"
" Ngươi yên tâm, ta sẽ đánh các ngươi đến kêu cha gọi mẹ! Chúng ta đi!"
Lạc Y vô cùng khinh thường, trực tiếp bỏ qua ba người cùng Lạc Kiến và Kỳ
Phong rời đi, để lại đằng sau ba ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm nàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT