Từ thư phòng của Vu Nhã muốn trở về kí túc xá phải đi ngang qua một rừng hoa tử đinh hương.
Lạc Y thả chậm tốc độ đi giữa rừng hoa, từng cánh hoa màu tím nhạt mềm mại như phủ một tầng phấn, bay lả tả giống như đang múa trước mặt nàng.
Lạc Y nâng nhẹ tay bắt lấy một cánh hoa, ngón tay miết nhẹ lên lớp phấn nhàn nhạt trên cánh hoa tím rồi nương theo gió thổi đi.
Những cánh hoa này khiến nàng nhớ đến Lãnh Hàn Thần. Trong kí ức của nàng, hắn luôn vận y sam màu tím, trông vừa ma mị, vừa quyến rũ.
Giờ này chắc hắn đang ở Thần Vực Minh đi. Nàng thật muốn đến đó gặp hắn.
Lãnh Hàn Thần làm việc không khoa trương, nhưng hắn vì nàng làm mọi thứ. Mặc dù hắn luôn làm việc trong thầm lặng, nhưng lại khiến nàng cảm động hơn hẳn những lời nói hoa mĩ vô nghĩa.
Những tiếng xé gió vang lên trong không khí cắt ngang dòng suy nghĩ của Lạc Y. Nàng hơi nghiêng người nhìn về hướng truyền đến thanh âm.
Ở khoảng trống hiếm hoi giữa rừng tử đinh hương, một nam tử vận bộ hắc bào đang vung thanh trường kiếm to lớn múa một bài quyền sắc sảo.
Lạc Y nheo mắt lại, nàng cảm thấy linh lực trong không khí dao động mãnh liệt qua từng đường kiếm của nam tử. Nguyên tố dao động ồ ạt truyền vào thân kiếm rồi hướng thẳng tới thân thể nam tử cuồn cuộn chảy vào.
Đồng thời song tu!
Lạc Y lần đầu tiên mới thấy phương pháp tu luyện như vậy. Nam tử kia chính là vận dụng bộ kiếm pháp và sức nặng của thanh kiếm để mở ra kinh mạch rồi tiếp nhận linh khí bên ngoài đổ vào. Đây là lực lượng gì?
Nam tử kết thúc bài kiếm, bóng lưng rộng lớn khẽ run lên, có lẽ nguyên nhân bởi tiếp thu quá nhiều linh lực nhưng chưa kịp luyện hóa.
Nam tử quay lưng lại, đối diện với Lạc Y, gương mặt chất phác mà ẩn chứa tia mạnh mẽ kiên cường.
Là... Lăng Ngạo?
Hóa ra nam tử tu luyện loại năng lượng kì dị kia là Lăng Ngạo!
Chả trách hắn lên cấp nhanh như vậy. Đồng nhất tu luyện kiếm pháp và ma pháp, vừa ít tốn thời gian mà còn có thể đem kiếm pháp làm tiền đề, nâng cao ma pháp. Lẽ nào đây là Lực Lượng chi lực trong truyền thuyết?
"Lạc Y!"
Lăng Ngạo nhìn thấy Lạc Y liền kêu to tên nàng rồi tiến nhanh lại.
"Ngươi trở lại rồi? Nghe nói ngươi được viện trưởng chuẩn cho về thăm nhà a?"
Lạc Y gật đầu, ừm khẽ một tiếng rồi vươn tay cầm lấy thanh kiếm của Lăng Ngạo còn chưa kịp tra vào vỏ.
Lăng Ngạo vội vã định đưa tay ngăn lại, nhưng Lạc Y đã đem kiếm nhấc lên khiến hắn nghẹn họng trợn tròn mắt.
Hơn bất cứ ai, hắn biết thanh kiếm này không thể dùng từ nặng bình thường để hình dung. Thanh kiếm này nặng đến một trăm tám mươi hai cân, cho dù là một người khoảng ba mươi tuổi cũng chưa chắc nâng lên nổi nhưng Lạc Y chỉ cần nhấc nhẹ, thanh kiếm đã nâng lên, mũi kiếm thẳng hướng trời xanh.
Lăng Ngạo không thể tưởng tượng nổi, thân thể nhỏ bé kia ẩn chứa thứ năng lượng mạnh mẽ cỡ nào. Nàng nâng thanh kiếm của hắn mà mắt cũng không nhíu một cái, giống như thứ nàng đang cầm chỉ là một thanh đoản đao nhỏ bé.
"Ngươi tu luyện Lực lượng chi lực sao?"
Lăng Ngạo đang ngẩn ngơ tại chỗ, nghe thấy Lạc Y hỏi liền gật đầu.
"Đúng a! Lúc đầu ta cũng không biết loại lực lượng này là gì, nhưng do gặp được một vị tiền bối lánh đời, ngài đã nói cho ta biết và chỉ ta cách thông qua lực lượng thu Lôi nguyên tố để luyện hoá thành ma pháp. Nhờ lực lượng này ma ta thăng cấp nhanh hơn người thường một chút. Nếu không phải từng bị phế tay, ta đã có thể tiến xa hơn thế này a!"
Lạc Y gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nàng nâng lên thanh kiếm, chân rảo bước về phía khoảng trống giữa rừng hoa tử đinh hương.
Lạc Y nhắm hai mắt lại như hồi tưởng lại điều gì đó. Mũi chân nhẹ điểm, tay cầm kiếm nâng lên, bắt đầu múa lại bài kiếm pháp của Lăng Ngạo vừa nãy.
Nàng không có căn nguyên của Lực lượng chi lực nên không thu được nguyên tố vào cơ thể theo cách thức này. Nhưng đường kiếm huy ra vừa mạnh mẽ, vừa sắc sảo, hơn nữa còn thay đổi vị trí vung kiếm. Khiến bộ kiếm pháp càng hoàn mĩ, khắc phục toàn bộ điểm yếu dễ công khó thủ của kiếm pháp.
Lăng Ngạo nhìn xem không khỏi trừng lớn mắt. Hắn không ngờ Lạc Y không chỉ nâng được kiếm mà còn có thể múa kiếm hoàn hảo đến vậy. Lúc hắn bắt đầu luyện bộ kiếm pháp này, hắn luôn cảm giác nó chưa đạt đến độ hoàn mĩ nên có, nhưng lại không biết nên sửa như thế nào.
Bài kiếm Lạc Y vừa múa chính là bài kiếm hoàn mĩ nhất hắn từng thấy!
Lăng Ngạo nhìn Lạc Y không chớp mắt. Hắn từ lúc được nàng giúp đỡ đã muốn được đứng sau lưng nàng. Nhưng trước hết hắn phải tăng thêm thực lực, để đuổi kịp bước chân nàng. Chính là hôm nay hắn mới biết, cho dù hắn cố gắng bao nhiêu cũng không đuổi kịp nàng, mà chỉ có thể làm thế nào để không cách nàng quá xa.
Lạc Y dừng kiếm, thấy Lăng Ngạo đang nhìn mình thì khẽ cười.
"Đáng tiếc ta không có Lực lượng chi lực như ngươi, nếu không thì có thể tu luyện tốt hơn không ít đâu! Bài kiếm vừa rồi, ngươi có thấy rõ không?"
"Thấy rõ!" Lăng Ngạo thật thà gật gật đầu.
"Tốt, ngươi tu luyện như vậy, linh khí sẽ thu vào tốt hơn. Cái này, cho ngươi, đi đến chỗ không người nuốt vào! Sắp tới, ta đi khỏi đây một thời gian, chờ ngày ta trở về, ta muốn nhìn thấy ngươi phải mạnh hơn bây giờ! Làm được không?"
Lạc Y chắp tay sau lưng, hỏi Lăng Ngạo. Thứ nàng vừa đưa cho hắn là Tẩy Tủy đan nàng vừa luyện chế thêm. Nàng không phải không lo sợ hắn nói ra ngoài, nhưng trong tiềm thức lại lựa chọn tin tưởng hắn.
Lăng Ngạo nhìn viên thuốc tròn đầy hoàn mĩ trong tay kích động không nói nên lời. Trịnh trọng gật đầu đáp lại Lạc Y, nói lên lời thề của chiến sĩ.
"Được! Ta thề khi ngươi trở lại, ta nhất định đạt đến tầm cao mới! Sẽ không để ngươi thất vọng!"
"Tốt lắm!"
Lạc Y gật đầu, xoay người trở về kí túc xá. Nàng không hề biết, bên trong đã có người chờ đợi nàng từ sớm.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ---
Lạc Y bước vào phòng, xoay người định đóng cửa, thì cả người đã lọt thỏm vào một vòng ôm vô cùng ấm áp. Ngửi thấy hương vị cỏ xanh và mặt trời quen thuộc khiến nàng cười khẽ, liền xoay người ôm lấy cổ hắn.
"Thần, chàng từ Thần Vực Minh trở về?"
Lãnh Hàn Thần sửng sốt khi thấy Lạc Y hiếm khi chủ động như vậy. Nhưng lại càng ngạc nhiên hơn khi nàng biết hắn đi đâu.
"Sao nàng biết?"
Lãnh Hàn Thần ôn nhu nhìn Lạc Y, tay ôm eo nàng càng siết chặt. Hít nhẹ mùi hương tinh tế chỉ thuộc về nàng, hắn cảm thấy những mệt mỏi mấy ngày qua đều biết mất hết không còn một bóng.
Lạc Y mặc kệ hắn làm loạn, tay nghịch ngợm tóc hắn, nói.
"Ta nghe sư phụ nói ma thú ở Thần Vực Minh xảy ra chuyện nên đoán là chàng tới đó a! Là người Thánh Điện đúng không?"
Lãnh Hàn Thần khẽ ừm một tiếng. Mấy hôm trước thuộc hạ canh giữ ờ Thần Vực Minh truyền tin cho hắn biết người của Thánh Điện muốn thu thập thần thú. Hắn không muốn nói cho Lạc Y sợ nàng lo lắng đành một mình xuất thủ.
Nhưng không thể kéo dài lâu, lần này trở về là muốn đưa Lạc Y theo thu thập thần thú. Không ngờ hắn chưa kịp nói nàng đã biết.
Lạc Y trầm mặc, không ngờ đúng là Thánh Điện ra tay!
Thánh Điện là một sự tồn tại đặc biệt ở Apollo đại lục. Nó là thế lực mạnh hơn cả tứ đại cường quốc. Chủ nhân Thánh Điện rất thần bí, đến nay vẫn không người nào biết.
Thánh Điện không biết đã được lập lên từ bao giờ, rất được kính ngưỡng ở thế giới cường giả vi tôn này. Nhưng ai có thể biết được, trong góc tối người khác nhìn không thấy, bọn chúng đã gây ra biết bao nhiêu chuyện xấu xa.
Bình thường, người ngoài không thể tùy ý xuất nhập Thánh điện, trừ khi là được Thánh Điện cho phép, nếu trái quy tắc sẽ bị xử lí theo Thánh lệnh. Không ai biết Thánh lệnh có dáng vẻ như thế nào, bởi những người đã từng nhìn thấy đều không còn trở về.
Xem ra, Thánh Điện quả có điều gì đó không bình thường, nên trước Thượng Đỉnh giao phong lần này, nàng phải chuẩn bị mọi thứ thật kĩ lưỡng. Hơn nữa, nàng nhất định phải giành hạng nhất để danh chính ngôn thuận bước vào Thánh điện, điều tra những bí ẩn đằng sau nó.
Nhưng, trước khi đi đến đó, nàng phải đem Kỳ Lân trở về bên cạnh nàng.
"Thần, chúng ta đến Thần Vực Minh đi!"
"Được!"
Lãnh Hàn Thần gật đầu sủng nịnh nhìn Lạc Y. Chỉ cần là điều nàng muốn, dù có là sao trên trời hắn cũng phải hái xuống cho nàng.
Dù Thánh điện khó đối phó bao nhiêu, nhưng chỉ cần gây ảnh hưởng đến lợi ích của nàng, thì hắn cũng quyết không buông tha cho chúng!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT