Mặt đất cuối cùng cũng ngừng rung chuyển, điện tế thánh cũng đã hoàn hảo xuất hiện trước mắt mọi người.

Lạc Y nheo nheo chân mày, nàng đột nhiên cảm nhận được có một cường lực đẩy nàng thật mạnh từ đằng sau. Nếu không phải nàng cân bằng rất ổn, nhất định đã ngã xuống.

Phàn Tư Phi híp mắt nhìn điện tế, hắn đưa hay tay lên trời, hô to một câu gì đó, chỉ nghe bên trong lần nữa rục rịch, hai bức tường vững chắc che chắn xung quanh không một dấu hiệu báo trước đã đổ xuống, khói bụi mù mịt vây quanh phải tận nữa khắc mới tan đi.

Lạc Y cùng Lãnh Hàn Thần không hẹn mà gặp đồng thời hít sâu một hơi. Bọn họ hoàn toàn không phải vì bị những điều thần bí ở đây dọa sợ, mà là cảm giác được hơi thở của đôi Tỳ Hưu vô cùng gần gũi.

Quả nhiên khi khói bụi tan đi, xuất hiện trước mắt mọi người là hai cái lồng lớn. Bên trong dĩ nhiên là một đôi Tỳ Hưu bị nhốt lại, tứ chi còn bị kiềm hãm bởi hai cặp xích sắt.

Cặp Tỳ Hưu vốn đang nhắm mắt, lúc này lại đột ngột mở ra, ánh mắt đầy thiện chiến đảo qua một vòng, tận khi nhìn thấy Lạc Y cùng Lãnh Hàn Thần đứng trong nhóm người mới thoáng bình tĩnh, ẩn ẩn còn hiện ra đường nét nhu hòa hiếm thấy.

Lạc Y cong lên khóe môi, ánh mắt cũng là một mảnh dịu dàng, từng chút từng chút một an ủi tâm tình dậy sóng của cặp Tỳ Hưu. Rất nhanh, rất nhanh nữa thôi các ngươi đều không phải tiếp tục chịu tội nữa!

Phàn Tư Phi đứng ở giữa điện tế, một chút cũng không hề hay biết cặp đôi Tỳ Hưu đột nhiên điềm tĩnh đến kì lạ chính là xuất phát từ sự có mặt của hai người Lạc Y cùng Lãnh Hàn Thần. Hắn lúc này giơ cao một đoản đao ngắn, mặt trên thân đao có khắc một loạt những ám văn vô cùng kì dị, nhắm thẳng bàn tay mình cắt xuống một đường dài.

Vết cắt gây ra từ thanh đoản đao nhanh chóng chảy máu ồ ồ nhưng hắn lại một chút cũng không nghĩ lau đi. Đoản đao bắt được mùi máu phát ra một đạo ánh sáng quang sắc vô cùng kinh diễm.

Ánh sáng từ thanh đoản đao không ngừng khuếch tán, rất nhanh đã hợp lại thành một đường thẳng, mạnh mẽ tiến về phía lồng giam cặp Tỳ Hưu. Ánh sáng bao bọc lấy hai chiếc lồng, lại từ từ xâm nhập vào bên trong. Cặp Tỳ Hưu ở bên trong đột nhiên ré lên một tiếng, giống như vô cùng đau đớn va đập vào trong vách lồng làm thân lồng rung chuyển từng đợt.

Mi mắt Lạc Y co rụt lại. Nàng dường như có thể cảm nhận được đau đớn mà đôi Tỳ Hưu đang phải chịu đựng. Chân mày bỗng dưng nhíu chặt, một cường lực bộc phát từ tâm liên tục tản ra ngoài làm cả người nàng vô cùng khó thở.

Lạc Y nâng hai tay ôm ngực, Lãnh Hàn Thần ở bên cạnh là người đầu tiên phát giác được nàng có điểm thất thường, vội vàng đem nàng ôm chặt vào trong ngực.

Nhóm người phía sau họ ai cũng đang bị màn diễn ra trước mắt làm kinh diễm nên không ai có thời gian để tâm đến trạng thái của nàng. Vì vậy không chút nào nhận ra, cơ thể Lạc Y cũng từ từ phát sáng, tia sáng màu đỏ như máu từ trên người nàng thoát ra, đột ngột hướng về phía đoản đao mà Phàm Tư Phi đang cầm xuyên tới.

Hai tia sáng một trắng một đỏ quấn vào nhau, rất nhanh đã bị Phàn Tư Phi phát hiện. Hắn cau chặt chân mày, quay đầu lại nhìn hai người bọn họ giống như đang nhìn một kẻ thù, đến khi nhìn thấy cơ thể Lạc Y tự phát ra ánh sáng chứ không phải sử dụng yếm khí nào khác thì cơ thể mới mãng liệt co rút một chút. Vẻ mặt không thể tin tưởng nhíu chặt.

" Các ngươi... Các ngươi... "

Trong lúc Phàn Tư Phi còn chưa hồi thần, ánh sáng đỏ đột nhiên bừng sáng kì dị, mạnh mẽ che khuất ánh sáng màu trắng, từng chút đánh tan đi. Song lại hướng về lồng nhốt cặp Tỳ Hưu, từ từ len lỏi vào bên trong.

Chỉ thấy lông nhốt thoáng chốc run rẩy, cường độ càng lúc càng mạnh. Âm thanh Tỳ Hưu ré lên ban nãy đã dần dần an ổn. Thay vào đó là một khí thế nóng hừng hừng không ngừng nghỉ lấn át lẫn nhau phát ra ngoài.

Phàn Tư Phi chính là giữa cái khí thế này bừng tĩnh, hắn nâng lên hai mắt đỏ như máu, gầm lên một tiếng.

" Còn đứng đó làm gì? Ngăn nàng ta lại!"

Câu nói Phàn Tư Phi giống như thức tĩnh nhóm người đang bị ánh sáng đỏ kinh diễm kia chế trụ. Ánh mắt sắc bén nâng lên, trên tay từng người bắt đầu ngưng tụ ra ma pháp. Các loại ma pháp hợp lại cùng với ma pháp của Phàn Tư Phi năng lực công kích dĩ nhiên mạnh không thể nói.

Lạc Y nâng gương mặt tái nhợt nhìn bọn họ, không những không sợ hãi mà còn cười. Đường cong khóe môi xinh đẹp nhếch lên, nhàn nhạt nói.

" Ngươi nghĩ ngươi còn nắm vững thế cờ sao? Rất tiếc! Không được nữa!"

" Chết đi!"

Phàn Tư Phi gầm lớn, là người đầu tiên đem ma pháp khống chế hoàn chỉnh xuất ra ngoài. Hắn đã điên cuồng rồi, hoàn toàn không ngờ được người hắn mang đến lại chính là người có thể khống chế được Thần thú.

Quang mang sắc bén như muốn hủy diệt mọi thứ, các đường ma pháp từ các trưởng lão cũng đồng loạt bắn ra. Tất cả đều hướng về một người chính là Lạc Y.

Lãnh Hàn Thần vốn đang đau lòng Lạc Y phải chịu đau đớn, lại thấy những kẻ kia không biết trời cao đất dày công kích nương tử nhà mình, dĩ nhiên sóng mắt chợt lạnh xuống. Chỉ thấy tay hắn khẽ phất lên, không cần có chuẩn bị đã có một quả cầu màu xanh lam xuất hiện, mạnh mẽ hướng về ma pháp của nhóm người kia đánh tới.

Một trận nổ vang vọng làm không gian gần như hóa thành vặn vẹo. Bụi bay mù mịt, không ngừng lan tỏa ra xung quanh. Phàn Tư Phi ngẩn người nhìn tình trạng lên tới mức này, kinh sợ nhìn Lãnh Hàn Thần, khó khăn lắp bắp.

" Ngươi... Ngươi vượt qua khống chế... Ngươi... "

" Bây giờ ngươi mới biết, không phải đã quá trễ sao?"

Lãnh Hàn Thần câu môi lên cười lạnh lùng. Hàng chân mày nhẹ nhàng cong lên đường nét yêu dã mị hoặc, nhưng khí thế lại tựa như Tu La đòi mạng người.

Hắn khẽ nâng tay, trên tay lại là một quả cầu màu xanh lam xuất hiện, rất chậm rãi khuếch trương làm nhóm người Phàn Tư Phi co rụt đồng tử, nhưng một chút khả năng để chạy trốn cũng không có.

" Muốn động đến nương tử của ta, các ngươi đều chuẩn bị xuống địa ngục báo danh đi!"

Lãnh Hàn Thần quát lên một tiếng, quả cầu màu xanh lam phát ra ánh sáng chói lòa ghê người, tưởng như sau một khắc liền hóa thành tử thần, nuốt trọn nhóm người kia vào trong.

" Dừng lại đã!"

Đúng lúc Lãng Hàn Thần định đem quả cầu đẩy đi, một kích lấy mạng của nhóm người Phàn Tư Phi thì một giọng nói đột ngột vang lên. Âm thanh quen thuộc làm hắn nhíu mày, quả cầu liền cứ như vậy nửa vời trên tay hắn không có xuất đi.

Trong bóng tối cách bọn họ rất xa, một bóng người bỗng dưng xuất hiện. Hắn chính là người ngăn cản lúc nãy, đồng thời cũng là một người khá quen thuộc.

" Phùng Nhật Huy? "

Lạc Y nhíu mày, không quá tin tưởng vào bóng lưng của người vừa xuất hiện. Chỉ là khiến nàng thất vọng, người đến thật sự không phải ai khác mà chính là thành chủ Kỳ Vân thành - Phùng Nhật Huy.

" Các ngươi đừng giết hắn!"

Phùng Nhật Huy xuất hiện, đầu tiên là đứng bên cạnh của Phàn Tư Phi, che khuất dáng người của hắn. Thái độ đối lập rõ ràng với nhóm hai người Lạc Y cùng Lãnh Hàn Thần.

" Tại sao? "

Lạc Y lạnh giọng hỏi. Nàng tại sao không từ sớm nghĩ ra Phùng Nhật Huy cùng thánh điện có một tầng quan hệ mật thiết đây? Hắn nắm rõ hoạt động của Thánh Điện như vậy, lại còn khuyến khích bọn họ đi tới, chẳng lẽ nói hắn cùng Thánh điện chính là đồng bọn?

" Không phải như các ngươi nghĩ! Phàn Tư Phi vốn là huynh đệ đồng môn với ta, hắn làm sai cũng là để ta trừng phạt. Không phải các ngươi đã phế đi tu vi của hắn rồi sao?"

" Nếu như ngươi có thể trừng phạt hắn thì làm sao bọn ta lại có mặt ở chỗ này? Chẳng lẽ ngươi ngay từ đầu không có ý nghĩ lợi dụng chúng ta sao?"

Lạc Y cười nhưng nụ cười một khắc cũng chưa từng chạm đến đáy mắt. Ánh sáng màu đỏ trên người nàng vẫn không ngừng phát quang đến kinh diễm.

" Ta đúng là có ý muốn lợi dụng các ngươi. Nhưng ta cũng là biết thân phận của các ngươi từ trước, các ngươi không phải cần nhất chính là cặp Tỳ Hưu kia hay sao?"

Phùng Nhật Huy vẫn thật điềm tĩnh nói. Ánh mắt nhìn thẳng hai người mang theo một khí thế không khuất phục. Quả nhiên, Lạc Y nghe thấy liền nở nụ cười.

" Tốt lắm! Ngươi lập tức đem hắn đi đi!"

" Được!"

" Tốt nhất là đem tất cả bọn họ rời khỏi. Thánh điện ngay từ lúc này đã không còn!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play