Đường kiếm của Long Khiếu Hiên sắc bén lia tới, nhắm ngay gân tay của Bạch Mộc Anh động thủ. Bạch Mộc Anh trừng lớn mắt, chằm chằm nhìn đường kiếm đi tới. Nàng ta lúc này vô cùng muốn tránh ra, nhưng cơ thể lại thoát lực muốn động cũng không thể động. Cuối cùng chỉ có thể trân trối nhắm mắt lại xem như nhận mệnh.

Bạch Mộc Anh mím chặt môi. Từ đầu đến cuối không hề mở miệng cầu xin tha thứ. Nàng có tôn nghiêm của nàng. Tuyệt đối sẽ không cầu xin loại người vô sỉ như Long Khiếu Hy.

Chỉ là, cảm giác đau như trong tưởng tưởng hồi lâu vẫn không có ập đến. Nàng dĩ nhiên không tin Long Khiếu Hy giữa đường đại phát từ bi. Nàng thà rằng tin heo mẹ cũng có thể leo cây còn muốn chân thật hơn.

Bất quá, nguyên nhân là gì nha?

Bạch Mộc Anh nhíu mày, tò mò mở to hai mắt. Đôi mắt to tròn vừa vặn nhìn đến Long Khiếu Hy đang trợn lớn mắt chằm chằm nhìn nàng. Đôi mắt phảng phất kinh ngạc không thể tiếp nhận được.

Mà ở trên tay hắn lúc này, không biết từ lúc nào xuất hiện thêm một ngân châm mảnh như sợi chỉ, thoạt nhìn vô cùng yếu ớt. Nhìn đến nó, tuyệt đối không có ai tin đó là nguyên nhân khiến một kiếm sĩ bất động.

Bất quá, nàng tin!

Bằng chứng là toàn bộ nhóm người Thanh Long điện cũng bị đâm một ngân châm như vậy. Mà tất cả bọn họ đều không thể cử động, không phải sao?

Bạch Mộc Anh đảo mắt quan sát xung quanh một hồi. Sâu trong đáy lòng không ngừng nuốt khan. Ngân châm phi chuẩn xác như vậy, trình độ này không phải quá mức đi!

Thật muốn xem cao nhân trợ giúp là người phương nào a! Nàng biết đó chắc chắn không phải người trong Bạch Hổ điện. Bọn họ vẫn còn chưa có loại bản sự này!

Giữa lúc Bạch Mộc Anh đang vô cùng tò mò thì một loạt tiếng bước chân rất có quy luật vang lên. Dẫn đầu chính là một nữ tử vận bạch y che sa mỏng cùng một nam tử mang mặt nạ ngân diện chiếm hết một nửa gương mặt. Cho dù chưa hề nhìn đến diện mạo nhưng nhưng chỉ nhìn khí chất thì chắc chắn là dạng người không tầm thường.

Nhóm người này, là Chu Tước Điện?

Bạch Mộc Anh lần nữa trợn to mắt khi nhìn thấy ba người Lục Vinh ưỡn ngực theo sau. Nhóm người phía trước nàng có thể không biết, nhưng ba người kia tuyệt đối không nhận nhầm.

Vừa rồi chẳng lẽ là Lục Vinh thi châm sao? Không thể a! Tuy rằng Lục Vinh hắn rất giỏi, nhưng cũng không thể phi châm chuẩn xác như vậy. Trong tích tắc liền đem nhóm người đang trải khắp tứ phía áp chế, đó là trình độ khống chế tinh thần lực nghịch thiên bậc nào chứ?

Chẳng lẽ là hai người đi đầu kia? Bọn họ không phải là những người vừa tiến nhập Thánh Điện không lâu đó sao? Nếu như thực sự là họ, xem ra sắp tới lại có một hồi lộ chuyển rồi a! Nàng thế nhưng lại rất chờ đợi đâu!

Nhóm người Lạc Y không chút đoái hoài đến Bạch Mộc Anh đang loạn nghĩ. Nàng trực tiếp tiến đến bên cạnh Long Khiếu Hy, vươn tay đem hà bao trên người hắn lấy xuống, nhìn cũng không thèm nhìn quăng về phía Bạch Mộc Anh.

Bạch Mộc Anh ngẩn người, máy móc nâng tay tiếp nhận. Hé mắt nhìn lượng thẻ bài bên trong không khỏi đổ mồ hôi. Thẻ bài điểm nhiều như vậy, tiểu nữ tử này thế nhưng mắt cũng không nháy giao cho nàng.

Nếu như vừa rồi vẫn còn có chút nghi hoặc, nàng giờ phút này chính là tuyệt đối tin tưởng rồi!

" Cái này, ngươi thật cho ta?"

" Ngươi không muốn?"

Lạc Y nhướn chân mày, một bộ dạng không sao cả cuốn cuốn tóc mềm. Bạch Mộc Anh hai mắt phát sáng, không nói hai lời đem toàn bộ thẻ điểm đều nhét vào trong túi, trên mặt lại toàn bộ là biểu hiện lấy lòng.

" Muốn! Dĩ nhiên muốn a!"

Cảnh Bạch Mộc Anh gật đầu chắc nịch kèm theo hắc hắc cười to không có hình tượng phút chốc đã khiến cả nhóm người Bạch Hổ điện nhìn mọi chuyện trong mắt đều phải co giật khoé môi. Ánh mắt đảo qua nhìn Lạc Y thậm chí nhiều hơn vài phần sùng bái.

Tiểu nữ tử, ngươi thật trâu a!

Cả nhóm người trong lòng đều có chung một suy nghĩ. Thế nhưng cũng không ai nghĩ đến vừa rồi ai nhìn thấy Lạc Y giật lấy hà bao đã cảm thấy vô cùng bất mãn. Tận cho đến khi nàng quăng lại vào tay Bạch Mộc Anh tâm tình đó mới chậm rãi tan đi.

Ừm! Bọn hắn lựa chọn mất trí nhớ, không được sao?

Nhóm Lăng Ngạo cùng Lục Vinh đảo mắt qua lại nhóm người Bạch Hổ. Tất cả không hẹn mà gặp xoay lưng khinh thường hừ lạnh một tiếng.

Đừng tưởng bọn hắn không biết, vừa rồi nhóm người này rõ ràng có một tia bất mãn. Xem ra là nghi ngờ lão đại bọn hắn muốn chiếm thẻ điểm làm của riêng.

Hừm! Còn mệt cho bọn hắn nghĩ ra được chuyện tình như vậy! Không nói tới lão đại, cho dù là bọn hắn cũng không có nổi lên tà niệm đâu!

Người ngay cả một nhẫn trữ vật còn không có! Vừa nhìn đã biết đẳng cấp không cao bao nhiêu. Căn bản là không lên nổi mặt bàn đi!

Bạch Mộc Anh không hề hay biết hình tượng nhóm người bọn họ trong mắt nhóm Lăng Ngạo cùng Lục Vinh đã xuống tới cực điểm. Xoay người liền cười với Lạc Y, giọng điệu chính là mười phần lấy lòng.

" Ừm! Tiểu cô nương này, các ngươi đã có chỗ dừng chân hay chưa? Trời cũng đã tối, hay là đến ở cùng lều với chúng ta đi!"

" Được!"

Lạc Y không nói hai lời liền gật đầu. Nàng cảm thấy người này xứng đáng kết giao. Nhân cơ hội này, thân cận một chút quả thật không sai a!

Bạch Mộc Anh hưng chí cười to, dẫn đầu quay người dẫn đường cho nhóm người Lạc Y đi theo. Mọi người cứ như vậy rời khỏi, thế nhưng hoàn toàn không xem nhóm Thanh Long đứng như trời trồng vào mắt.

Người ta nói hại người, người hại. Cái này hẳn là không có sai đi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play