" Hôm nay ta đặc biệt mở tiệc chiêu đãi các nhân tuyển sứ giả đến Thánh Điện. Các ngươi cứ tự nhiên, không cần câu nệ a!"

Nam Cung Tuyệt nâng cao ly rượu, hướng tới nhóm người Lạc Y ngồi bên dưới hào sảng nói nói cười cười. Tình huống này hoà hợp tương tự như bằng hữu một dạng. Làm gì có một chút long uy của bậc đế vương?

Lạc Y câu môi cười nhẹ, vốn định phóng ly rượu đến bên môi uống một ngụm. Nhưng là chưa kịp liền bị Lãnh Hàn Thần lấy đi, đổi lại một chùm hoa quả lớn. Gương mặt tuấn tú tà mị lúc này hơi nghiêm lại, một bộ không cho thương lượng, thậm chí còn chủ động bứt một quả nho, đưa đến bên môi nàng dụ dỗ.

Lạc Y hừ hừ hai tiếng. Cũng không tiện từ chối liền ngoan ngoãn nuốt vào.

Nhóm Lăng Ngạo bên kia không chút chú ý đến động tĩnh bên này. Vui vui vẻ vẻ đáp lại thịnh tình mời mọc, nâng ly rượu lên liền uống.

Nam Cung Tuyệt nhìn thấy mọi người nể mặt cũng ha ha cười lớn. Hắn cũng không nghĩ lưu ý đến Lạc Y cùng Lãnh Hàn Thần không nể mặt bên kia. Hắn so với hai người này danh vọng còn kém hơn một bậc đâu.

" Các ngươi đến Đế Đô từ lúc nào? Vì lí gì không đến trong cung ở đây?"

Nam Cung Tuyệt tuỳ ý tán gẫu vài câu. Hắn vốn nghĩ nhóm Lạc Y đến sớm nên từ trước đã chuẩn bị tháng hội ở kinh thành. Toàn thành giăng đèn kết hoa đón chờ. Vậy mà nhóm người này thế nhưng biệt tích, làm tổn hao hắn một phen tâm tư. Trong lòng không khỏi có chút giận dỗi tiểu tính tình lên trên đầu nhóm người này.

Nhóm Lăng Ngạo nghe giọng điệu Nam Cung Tuyệt tuỳ ý nhưng vẫn lưu lại một tia chua lè biểu thị tâm tình không che giấu hết không khỏi sặc một hơi rượu. Nhóm người ngây ngốc gãi đầu cười khan hai tiếng.

Bọn hắn cũng thật oan uổng đâu. Vốn nếu không phải nơi nơi đều gieo rắc đến vài mầm tai hoạ. Thì có lẽ từ sớm đã đến được kinh thành. Thế nhưng không hiểu tại sao rắc rối cứ ùn ùn kéo đến, khiến bọn hắn không khỏi hoài nghi bọn hắn rốt cuộc là đạp phải cái vận đen đủi gì.

Trong khi nhóm Lăng Ngạo gặp một phen bối rối. Hai người Lạc Y cùng Lãnh Hàn Thần ngồi một chỗ lại triệt để xem như không thấy.

Bọn họ cũng không nghĩ nhường đội hữu bên cạnh rối rắm. Chẳng qua là thấy không có gì đáng nói mà thôi.

Thật ra hai ngày trước bọn họ đã tới Đế Đô. Trước đi thăm Vũ Nhã đại sư, tiện thể đưa qua cho ông vài viên đan dược đối với thể chất có lợi. Sau đó còn đi tìm Lạc Kiếm cung cấp vài bộ công pháp tập luyện. Nơi đó cũng gặp qua hai huynh muội Trầm gia trước kia, Lạc Y cũng giúp bọn hắn dùng Tẩy Tuỷ đan, tăng cấp lên một chút. Tốt nhất sau này có thể giúp đỡ Lạc Kiến một phen liền tốt.

Đến tận hôm qua, nhóm người Lạc Y mới vào cửa hoàng cung. Quả thật suýt nữa đã quên quy củ báo danh với Nam Cung Tuyệt. Chỉ có điều, trước khi đến đây nhóm người cũng phải giải quyết xong vấn đề Kỳ Phong, Ngạn Hữu. Vẫn là quyết định đưa bọn họ vào không gian nghỉ dưỡng một phen.

Nam Cung Tuyệt liếc mắt nhìn trong điện quá mức yên tĩnh. Vốn định há miệng trách cứ gì đó. Ai nghĩ tới bản thân còn chưa kịp nói gì thì một nội thị liền tất tả chạy vào. Một chút quy tắc cũng không có, vội vàng hướng Nam Cung Tuyệt hô to.

" Hoàng thượng, không ổn. Hoàng hậu đột nhiên ngất xỉu a!"

Nam Cung Tuyệt bị tiếng hô làm cho giật mình. Nhưng hắn chính là không kịp suy nghĩ nhiều liền nhấc chân chạy đi một mạch. Nhóm người Lạc Y thấy vậy cũng vội vã đuổi theo.

Hoàng hậu Vu Nhược Nhược trong lòng Nam Cung Tuyệt so với trân bảo đều muốn quý giá hơn. Hắn vừa nghe đến nàng ngất xỉu dĩ nhiên gấp gáp muốn hỏng rồi. Vừa đi vào trong điện liền muốn hô hào gọi thái y. Cả điện đều bị hắn gấp gáp nháo ra một mảnh rối loạn.

Lạc Y cùng Lãnh Hàn Thần dắt tay nhau thảnh thơi đi tới. Nàng không nói hai lời liền tung ra một dây tơ, chuẩn xác hướng bàn tay hoàng hậu hạ vào.

Tư thái Lạc Y lúc xem bệnh vô cùng ưu nhã. Nàng khép hờ hai mắt, toàn tâm toàn ý cảm nhận mạch đập truyền tới dây tơ. Hoàn toàn không quan tâm đến Nam Cung Tuyệt cùng nhóm Lăng Ngạo người ít kẻ nhiều lo lắng.

Sau khoảng nửa chung trà, Lạc Y thu sợi tơ về. Ánh mắt liếc nhìn Nam Cung Tuyệt đang gấp gáp một bên không tốt nói.

" Hoàng thượng thế nhưng không nhịn nổi vẫn là trộm hương a!"

Nam Cung Tuyệt ban đầu ngẩn ra. Sau đó ý thức được nàng là nói đến chuyện phòng the liền không khỏi nhẹ ho khan một chút. Bất quá hắn vẫn chưa hiểu đến Nhược nhi bên kia vì lí gì ngất xỉu a!

" Vu hoàng hậu mang thai. Một tháng lẻ bảy ngày. Thần nhớ lúc đi có dặn hoàng thượng chín chín tám mốt ngày ngưng chuyện phòng the đâu."

Lạc Y làm ra vẻ mặt trầm trọng. Trừng mắt nhìn Nam Cung Tuyệt.

Nam Cung Tuyệt ban đầu nghe đến Nhược nhi của hắn mang thai. Bản thân còn chưa kịp vui mừng đã nghe Lạc Y nói ra vế tiếp theo. Trong lòng run rẩy, mặt cũng nháy mắt trắng bệch.

Hắn ban đầu vốn nghĩ Lạc Y nói đùa, đã tra khảo qua rất nhiều tư liệu mới dám tuỳ tiện đâu. Lẽ nào nàng lại nói thật? Vì vậy Nhược nhi mới ngất đi sao?

" Quốc công... Tiểu tổ tông, ngươi có thể nghĩ cách cứu Nhược nhi sao? Ta sai lần rồi. Ngươi nể mặt nhạc phụ phóng tay đi! A? Ta quên nói hoàng thất và Âu Dương gia sắp tiến tới quan hệ thông gia đâu, ngươi liền vì thông gia cứu Nhược nhi đi!"

Lạc Y nghe Nam Cung Tuyệt nói đến vậy liền mím môi cười. Chuyện này cũng có chút liên quan đến đại ca Lạc Kiến của nàng. Nghe nói hắn vô tình cứu đến tiểu muội muội yêu quý nhất của Nam Cung Tuyệt một mạng. Hai bên thế nhưng nhất kiến chung tình. Ngặt nổi Nam Cung Tuyệt thương muội muội ở giữa làm khó. Lần này vào hoàng cung nàng vốn muốn thay đại ca chế tạo chút cơ hội. Thật không nghĩ cơ hội thế nhưng nhanh như vậy đã tới.

Quân vô hí ngôn, Nam Cung Tuyệt muốn lật lọng? Không có cửa a!

" Tốt, vậy cứ cắt dược này cho nàng uống từ giờ đến ngày lâm bồn liền ổn thoả!"

Lạc Y vung tay liền lấy ra một lượng lớn dược liệu giao cho Nam Cung Tuyệt. Xem mặt hắn mừng như bắt được rơm cứu mạng từ cõi chết liền dẫn đầu xoay người rời đi.

Thật ra Vu Nhược Nhược vốn không có gì. Nàng chẳng qua hơi mệt nhọc nên mới ngất đi. Dù sao cơ thể từng tồn độc lâu dài, thể chất sẽ so với người thường hơi yếu đuối.

Vốn là Lạc Y muốn để thời gian cho Vu Nhược Nhược điều dưỡng tốt thân thể mới dặn dò Nam Cung Tuyệt. Nhưng nếu đã vậy liền cắt thuốc bổ cho nàng thôi. Nhân chuyện này ghi xuống một cọc nhân duyên cũng không tệ.

Nhóm Lăng Ngạo kia không hề hay biết tâm cơ của lão đại nhà mình. Thậm chí còn muốn khen nàng thiện tâm đại phát đâu.

Lạc Y cùng Lãnh Hàn Thần mặc kệ suy nghĩ nhóm Lăng Ngạo phía sau. Bọn họ vẫn còn nhiều thứ cần chuẩn bị tốt, ngày mai người Thánh Điện sẽ tới, lúc đó mọi thứ còn không ổn thoả liền muộn rồi

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play